Ông cụ không hiểu ẩn ý trong lời Trần Trản nói, lại hỏi thăm công việc của cậu: "Nhân lúc còn trẻ xông pha nhiều vào."
Trần Trản gật đầu: "Con biết rồi."
Viết truyện chỉ là đột phá xây lại hình tượng mà thôi muốn dựa vào nó để làm giàu thì đúng là không thể.
[Hệ thống: Thật ra anh có thể cân nhắc tới việc làm nhiệm vụ.]
Trần Trản cười không trả lời.
Dọn dẹp bàn ăn xong lại trở về phòng mình cậu mới nhàn nhạt nói: "Nhiệm vụ mang tính nhất thời mà thôi, nếu là người có đầu óc chắc chắn sẽ tự tìm được đường sống cho mình."
Mở laptop ra bắt đầu tìm kiếm sản phẩm trên mạng, đột nhiên muốn search thử cái tên "Ân Vinh Lan" này. Nói chi thông tin hữu ích, ngay cả tên trùng cũng tìm không được.
[Hệ thống: Nói tìm đường sống mà, sao lại tìm thực phẩm?]
Trần Trản: "Tìm hiểu giá trị thị trường."
Hệ thống nghe cái hiểu cái không, nhìn cậu tìm mấy công ty đang cạnh tranh nhau rồi chọn ra vài công ty mới tung sản phẩm ra thị trường gần đây. Sau đấy bắt đầu coi danh sách sản phẩm rồi ghi chú lại.
Khi cậu đang tập trung làm việc bỗng có tiếng đập cửa rất không đúng lúc vang lên.
"Mở cửa hộ."
[Hệ thống:...Kiểm tra được không có chức năng mở cửa."
Trần Trản buông việc trong tay qua một bên, thở dài: "Cần mi làm gì cơ chứ."
Cậu cứ nghĩ người gõ cửa là ông cụ cơ không ngờ mở cửa ra đập vào mắt lại là gương mặt trẻ trung tuấn tú.
"Anh Ân." Trần Trản nhướng mày "Sao lại là anh?"
Ân Vinh Lan: "Thấy tranh thêu chữ thập cậu tặng treo trên cửa, cảm thấy rất thú vị."
Anh đã gặp qua rất nhiều loại người, nhìn anh bằng ánh mắt có nịnh nọt, có lấy lòng cũng có tính kế. Nhưng chỉ có Trần Trản là đề phòng ngay lần đầu gặp mặt. Mới đầu anh cảm thấy ngạc nhiên, nay thấy được tranh thêu trên cửa ông cụ còn có thể không hiểu sao.
"Tôi nghĩ cậu có hiểu lầm gì với tôi rồi."
Điều khiến Trần Trản khó chịu nhất chính là giao tiếp với người lịch sự quá mức, cho dù thái độ của bạn lạnh nhạt hay nóng nảy thì đối phương vẫn bình tĩnh chẳng mảy may phản ứng mà chỉ trưng ra nụ cười giả tạo.
"Đúng là có hiểu lầm" Trần Trản thẳng thắn nói "Tôi xin lỗi."
"..."
"Còn gì à?" Trần Trản hỏi.
Ân Vinh Lan khẽ gật đầu: "Có hơi mất chút thời gian."
Trần Trản nghiêng người qua một bên: "Mời vào."
Ân Vinh Lan cởi giày ra, quét mắt nhìn quanh: "Ít có đàn ông nào sống một mình mà nhà cửa sạch sẽ như vậy."
Trần Trản: "Dù sao đồ có giá trị đều đem bán cả rồi, còn mỗi cái máy tính."
Muốn lộn xộn thì phải có nhiều đồ, đây đồ đạc trong nhà ít đến thảm.
Đồ duy nhất trong nhà có thể khiến cho người ta thích thú chính là chậu hoa trầu bà trên bệ cửa sổ.
Mắt Ân Vinh Lan hơi nheo lại khi liếc thấy dòng chữ "Tập đoàn Nguyên Thụy" trên màn hình.
Tập đoàn Nguyên Thụy là công ty bên anh mới mua lại, kinh doanh chủ yếu về đồ uống chăm sóc sức khỏe.
Trần Trản cũng không có ý giấu diếm, sau khi không tìm được thông báo tuyển dụng của tập đoàn Nguyên Thụy thì gạch một đường trên vở, sau đó lại tìm các công ty khác.
Ân Vinh Lan: "Cậu muốn tìm việc à?"
Trần Trản: "Kiếm thêm chút tiền thôi."
Rất nhanh cậu đã tìm thấy thông báo tuyển dụng của một công ty khác, đi lại cửa gọi điện thoại. Lúc trở lại hình như tâm trạng cậu rất vui, rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Ân Vinh Lan: "Tiếp đãi không được chu đáo lắm mong anh không để bụng nhé."
Đóng máy tính lại, ngồi xuống đối diện anh sau đó thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình lúc trước đối với anh: "Thấy thời điểm anh Ân đây xuất hiện khá trùng hợp nên suy nghĩ của tôi đúng là khá gay gắt."
Giọng điệu Ân Vinh Lan vẫn không có ý khó chịu, giải thích: "Lúc trước có thời gian tôi ở nước ngoài, sau khi về mới hay tin ông cụ không khỏe trong người."
Đã lâu không uống nước ấm, chân mày Ân Vinh Lan hơi nhíu lại, tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi cũng rất ghét loại người vô ơn."
Đột nhiên Trần Trản hỏi một câu không liên quan gì tới vấn đề đang nói: "Bình thường anh có hay lên mạng không?"
"Thỉnh thoảng."
Trần Trản: "Có từng thấy "sự tích" của tôi trên mạng chưa?"
Ân Vinh Lan: "Có nghe sơ qua."
Trần Trản dùng mắt dò xét anh: "Biết còn dám qua lại?"
Ân Vinh Lan: "Có rất nhiều chuyện trên đời bị đồn bậy."
Trần Trản nói rõ: "Chuyện của tôi là việc thật trăm phần trăm."
"..."
Bốn mắt im lặng nhìn nhau.
Trần Trản phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: "Hiện tại anh Ân đang làm việc gì?"
Ân Vinh Lan không nói thẳng chỉ trả lời: "Công việc làm ăn sa sút" lát sau anh cười khẽ nói: "Tôi thấy cậu hình như đang định làm ăn lớn, hay là dẫn tôi theo đi?"
Trần Trản suy nghĩ vài giây, gật gật đầu.
Ân Vinh Lan ngẩn ra, không ngờ được cậu thực sự đồng ý.
"Đừng thấy tôi bây giờ nghèo rớt mồng tơi," Trần Trản bình tĩnh nói "Không đến nửa năm tôi chắc chắn có thể giúp anh phát tài đấy."
Ân Vinh Lan hơi quay đầu đi cố gắng giấu đi ý cười nhỏ trong mắt, giống như nghe được một câu chuyện cười đủ để người khác ôm bụng cười lăn, ho nhẹ một tiếng: "Vậy nhờ cậu nhé."
Hai người không có nhiều chủ tài chung để nói. Chiều nay Ân Vinh Lan rất rảnh nên đi qua ông cụ phụ dọn dẹp nhà cửa trả lại không gian riêng cho Trần Trản.
Mặt trời lúc ba bốn giờ chiều nắng chói chang, ông cụ nằm trên ghế bập bênh bắt đầu cuộc sống tiêu chuẩn của người già.
"Đứa nhỏ kia rất lương thiện, riêng điểm này thôi cũng rất khó mà tìm được." Ông cụ liếc mắt về phía nhà bếp một cái "Ở chung rất dễ chịu."
Ân Vinh Lan đang rửa tách trà, vẻ dịu dàng dần mất đi, khó mà phân biệt được vẻ mặt anh.
Ông cụ thở dài: "Tính con từ bé đã lạnh lùng."
Ông còn nhớ rõ lần đầu gặp Ân Vinh Lan, khi đó cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi. Cố tình dùng tiền kiếm được từ việc làm thêm trong kỳ nghỉ đến thăm mình. Thiếu niên mặc cái quần jean được giặc đến mức hơi bạt màu, đôi mắt điềm tĩnh lộ ra vẻ xa cách.
Sau đó vất vả lắm mới leo lên được địa vị hiện tại và trở thành một nhà quyền quý mới, đối nhân xử thế càng thêm thờ ơ.
Ông cụ lo sau khi mình chết thì chút dịu dàng còn lại trong lòng Ân Vinh Lan cũng theo đó mất hẳn.
Ân Vinh Lan lau khô giọt nước trên tay, gương mặt trắng nõn tựa sứ, không chỉ giống về màu sắc mà còn giống cả nhiệt độ.
Giọng nói Trần Trản phá vỡ im lặng, gõ cửa hai lần thật mạnh: "Đến giờ bay rồi."
Ông cụ không hiểu gì: "Cái gì bay?"
Ân Vinh Lan vô cùng bình tĩnh nói: "Cậu ấy nói sẽ dẫn con kiếm tiền."
Ghế bập bênh lay mạnh một cái, ông cụ sặc nước miếng cúi người ho một lúc mới đỡ.
Ân Vinh Lan ra mở cửa, lại khôi phục hình tượng người đàn ông dịu dàng tốt bụng: "Tôi cần làm gì?"
"Trước tiên giúp tôi đem đồ uống xưởng gửi đến vào đây." Trần Trản tự khiêng hai thùng lớn, còn một thùng để lại cho Ân Vinh Lan.
Trần Trản lại hỏi mượn ông cụ cái bàn, trải tấm vải đỏ chói lên trên rồi xếp đồ uống thành một núi nhỏ hình tam giác.
Ông cụ: "Trang trí vậy để làm gì?"
Trần Trản: "Chuẩn bị live stream."
Vừa nói xong lại nhìn thời gian: "Không tới mười phút nữa."
Ân Vinh Lan nghe cậu nói muốn live stream, không biết lấy đâu ra cái khẩu trang đeo lên còn đội thêm cái mũ.
Trần Trản dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh đánh giá.
Ân Vinh Lan nghiêm túc nói: "Như vậy nhìn ngầu hơn."
"..."
Ngầu chỗ nào thì không thấy chứ thấy hình như đầu óc có vấn đề thật.
Bảy giờ, đúng giờ phát live stream.
"Chào mừng các bạn đến với kênh live stream, hôm nay streamer là tôi - Trần Trản."
Đồ uống Hướng Tây vốn đã nổi tiếng lại có lượng fan nhất định nên vừa mới bắt đầu đã có không ít người lục tục vào xem. Ngoài ra hồi chiều Trần Trản có đăng một bài Weibo vì thế người đến góp vui đến cũng rất nhiều.
[Cải Tiểu Cải: Đọc Weibo tôi vẫn không tin, làm sao mà Hướng Tây lại mời cái thứ cặn bã Trần Trản vậy?]
[Tóc Của Maria: Tôi không quan tâm tới đồ uống, tôi chỉ muốn hỏi mấy giờ streamer ra truyện!]
[Constantinople: Đi giục truyện chung.]
Đủ loại bình loại, cái gì cũng có.
Trần Trản thoáng nhìn Ân Vinh Lan từ khóe mắt thấy anh đang cố gắng né máy quay hết mức có thể, cũng không vạch trần mà chỉ nở nụ cười vô hại.
Người đẹp có thể dễ dàng gom được một số fan một cách tự nhiên.
[Cải Tiểu Cải: Tiếc mặt đẹp như vậy mà sao khi trước chỉ lo tìm cách hãm hại người khác chứ?]
"Cảm ơn Cải Tiểu Cải đã công nhận nhan sắc của tôi." Trần Trản cầm một chai đồ uống đặt trước máy quay: "Không giấu gì mọi người.."
Tất nhiên muốn giấu cũng giấu không được, chuyện của nguyên chủ làm sớm đã tung khắp trên mạng.
"Tôi mười chín tuổi đã bắt đầu đánh nhau, hai mươi tư tuổi dính tình yêu sét đánh với Khương Dĩnh. Trong một năm sau đó, tháng một tôi bám dai như đĩa, tháng hai bám đuôi theo dõi, tháng ba châm ngòi ly gián, tháng tư do bất mãn em ấy cùng với Lâm Trì Ngang yêu nhau nên đã vu oan giá hoại... Năm sau vì viết thư đe dọa mà vào tù ngồi chơi."
Sau khi nói xong một hơi giữa chừng cũng không dừng lấy hơi, trong bình luận livestream chỉ toàn một biển dấu chấm than.
"Không còn gì để nói", "vênh váo ngút trời", "tôi không còn sức chửi nữa rồi"... Những bình luận tương tự nhiều không kể.
Ân Vinh Lan phía sau bên trái cũng nhìn bằng ánh mắt tương đối thâm ý, hình như anh cũng không ngờ lịch sử đen tối của cậu phong phú như thế.
"Nhưng," Trần Trản nói tới đây lại bẻ lái cua khét lẹt: "Từ tháng trước tôi chưa bao giờ làm lại những việc đê tiện vậy nữa, đồng thời cũng bắt đầu viết tự kiểm điểm lại bản thân. Có biết là tại sao không?"
[Tóc Của Maria:...Chủ phòng sẽ không nói là nhờ uống trà Hướng Tây đó chứ?]
[Vương Phi Mất Tích: Không kịp phòng bị quảng cáo bất ngờ!]
Trần Trản học theo tư thế của người dẫn chương trình mua sắm, cầm đồ uống đưa lên trước máy quay mỉm cười: "Đúng vậy, tất cả là nhờ nó.. Trà xanh nhãn hiệu Hướng Tây. Được làm từ lá trà xanh mới hái cùng vị ngon thanh mát, có thể chạm thẳng tới tâm hồn của bạn! Thường xuyên uống có thể thanh độc giải nhiệt, giàu chất chống lão hóa giúp bạn sảng khoái nâng cao tinh thần."
Khu bình luận im lặng một giây sau đó lập tức bùng nổ với vô số bình luận.
[Cải Tiểu Cải:...Qúa hoang dã rồi!]
[Vương Phi Mất Tích: Đây là quảng cáo... đặc biệt nhất mà tôi từng coi.]
Bình luận đột nhiên tăng nhanh chóng, khen chê lẫn lộn, chưa kịp thấy rõ đã trôi mất.
Trần Trản khua tay múa chân ra hiệu với Ân Vinh Lan: "Lấy giùm tôi cốc không."
Ân Vinh Lan hết sức phức tạp nhìn cậu, không ngờ đối phương lại làm một loạt hành động đó, lặng lẽ đưa qua một cốc nước bình thường.
[Tóc Của Maria: Oa! Tay đẹp xỉu, trắng nõn lại còn thon dài, chủ phòng vậy mà cũng có tiền mời trợ lý!]
[Huhi: Đẹp đẹp đẹp, tôi có thể kiếm tay này một năm!]
Trần Trản không thấy bão bình luận, vặt mở nắp chai ra rót nửa cốc: "Muốn biết trà tốt hay không nhất định phải nhìn vào màu sắc của trà, càng trong càng tốt. Hàm lượng đường trong đồ uống Hướng Tây cũng không cao, rất phù hợp với các tiên nữ sợ béo."
Lắc nhẹ cốc nước như đang uống rượu vang đỏ, nhấp một ngụm sau đó nở nụ cười không chê vào đâu được: "Loại này vừa mới ra mắt, ở ngoài siêu thị bán 7 đồng một chai. Hôm nay live stream mua 3 tặng 1, một thùng tặng thêm hai chai trà hoa lài."
"...Còn đang sầu tình yêu của mình muốn chết? Hãy học theo chủ phòng, mỗi ngày uống một chai trà Hướng Tây." Trần Trản hơi nâng tông giọng lên: "Tôi đếm ba hai một bắt đầu mở link chốt đơn.. Ba, hai, một!"
Giọng Ân Vinh Lan lộ vẻ hơi lưỡng lự: "Sẽ có người mua à?"
Trần Trản dời ghế dựa về sau một chút: "Anh có thể vào link xem thử chút."
Ân Vinh Lan nhấp vào xem thử, sau khi nhìn thấy lượt mua trên 25.000+ mí mắt không nhịn được giật một cái.
__________________________
Đôi lời của tác giả:
Trần Trản:...Người đàn ông giàu có luôn có giọng nói trầm thấp và thủy chung.
- HẾT CHƯƠNG 6 -
Cảm ơn mọi người đã đọc ^^