Beta: Cải S
Cũng may là hai viên cảnh sát không theo đuổi thần tượng, không hóng biến trên mạng. Lúc trước Trần Trản làm chuyện xấu cũng là bị cảnh sát tại khu vực của mình bắt giữ, nếu không thì đây sẽ thành một tin tức không nhỏ.
Liếc nhìn Lâm Trì Ngang một cái thật sâu, đưa tay ra muốn vỗ nhẹ vào vai hắn ta, nhưng lại bị hắn lạnh lùng tránh đi.
Trần Trản cũng không quan tâm, mỉm cười nói: "Cải tạo cho tốt."
Sau đó quay lại xe cầm mấy nhánh hoa đến đưa cho đồng chí cảnh sát: "Vất vả rồi."
Chứng kiến Lâm Trì Ngang bị áp giải đi, Ân Vinh Lan lắc đầu, nghiêng mặt muốn nói chuyện với Trần Trản thì đột nhiên lại thấy cậu đang tắt máy ghi âm. Mí mắt không khỏi nhảy lên một cái, giả vờ như không để ý nói: "Thì ra cậu đã dùng rồi."
Trần Trản nhàn nhạt đáp lại: "Tôi lên mạng tra rồi, giá cả không thấp, sớm dùng sớm phát huy giá trị."
Bán hoa đến hơn 11 giờ, nhìn số lượng người đi đường đã giảm đi rõ rệt, Trần Trản nhún vai: "Sợ là phải đón giao thừa trên xe rồi."
Ân Vinh Lan lái xe đến gần chân cầu, tìm một chỗ đỗ xe, chỉ chỉ phía trên: "Đi lên xem một chút."
Trần Trản gật đầu.
Ước chừng cách giao thừa còn 10 phút, có thể nhìn thấy mờ mờ pháo hoa phía xa trên bầu trời.
Ánh mắt Tràn Trản hơi động, cậu chỉ vào một nơi.
Ân Vinh Lan nhìn ra ý cậu muốn nói: "Năm nay thành phố được phân khu, xa hơn về phía bên kia là một khu Tĩnh Thủy, có thể bắn pháo hoa ở đấy."
Trần Trản như đang nghĩ gì đó: "Xem ra Lâm Trì Ngang đúng là rất xui xẻo."
Cách một khu chính là trong đồn và ngoài đồn.
Ân Vinh Lan chọn cây cầu này cũng là có lý do, bên cạnh là đài phát thanh nổi tiếng. Phía trước đang đếm ngược đến thời khắc giao thừa, theo con số dần giảm về 0, hai mắt Trần Trản cũng dần nheo lại, đúng ngay khoảnh khắc 0 giờ dường như còn có thể nghe thấy tiếng hoan hô, hò hét.
Trên đường còn sót lại vài người đi lại, vô thức cũng dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn.
"Năm mới vui vẻ." Giọng nói của Ân Vinh Lan vang lên bên tai.
Trần Trản cười cười: "Năm mới vui vẻ."
Lúc về đến nhà thì cũng đã rạng sáng, trước tiên Trần Trản lên Weibo rút thưởng, hoàn thiện lại danh sách người trúng giải sau đó đăng lên. Vừa mới ngủ chưa được 4 tiếng, bên ngoài cửa đã vang lên một chuỗi đùng đùng đoàng đoàng.
Ngồi thẳng dậy trên giường như cái xác chết vùng lên, Trần Trản đỡ trán. Không phải đã cấm cả bắn pháo hoa pháo nổ rồi hả?
Khu chung cư cũ cách âm không tốt, không biết chó nhà ai bị dọa sợ, sủa điên cuồng.
Hoàn toàn không thể ngủ tiếp trong tình trạng này.
Trần Trản nghiến răng nghiến lợi rời khỏi ổ chăn, dứt khoát ra ngoài hỏi chủ cửa hàng lấy một chồng đơn chuyển phát nhanh đi gửi hàng. Tiện đường ghé qua chợ một chuyến, mua không ít chỉ may màu sắc rực rỡ.
Khi đi đến cửa chung cư, phía trước mặt có một người hoảng hốt chạy tới, tính va vào ngực cậu.
Trần Trản cau mày, đưa tay đỡ hờ người này một cái.
Trong nháy mắt, dù không rõ ràng lắm nhưng người này hình như đột nhiên tăng nhanh tốc độ chạy tới.
"Trần Trản." Cùng với một giọng nói kinh ngạc, người phụ nữ đứng vững rồi gọi.
"Anh không nhớ sao?" Người phụ nữ làm như thân quen kéo tay cậu: "Em là Trần Như, chúng ta từng đóng phim chung với nhau đó."
Trần Trản nhớ hình như lúc còn ở trong đoàn làm phim đúng là có người này thật, hồi trước hình như còn khá thân với nữ chính. Cậu nghĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã nên cũng không tiếp xúc gì nhiều với cô ta.
Lịch sự nói một câu: "Trùng hợp quá."
Tay áo Trần Như không biết vì sao lại ướt sũng, trong gió rét kết thành một tầng sướng giá. Cô ta lôi kéo Trần Trản thế nên Trần Trản có thể cảm giác được.
Cậu im lặng rút tay ra rồi nói với cô ta: "Trời lạnh rồi, cô về nhà sớm đi."
Người bình thường kiểu gì cũng sẽ mời người khác lên nhà ngồi một lúc, Trần Như không ngờ tới cậu lại có phản ứng như vậy, gượng cười nói: "Có thể làm phiền anh đưa em về nhà được không."
Trần Trản nhướng mày.
Trần Như cúi đầu, vành mắt hơi đỏ lên: "Em gặp phải fan cuồng, lúc tránh họ còn bị ngã nữa, bây giờ em thấy rất sợ."
"Có chắc là fan không?" Trần Trản nghi ngờ hỏi: "Fan của diễn viên tuyến 18 nói chung đều rất hiền lành."
"..."
Điều cậu nói là sự thật nhưng sắc mặt của cô ta không nhịn được có hơi khó coi, cắn răng nói: "Chắc là do đầu óc có vấn đề."
Mặc dù có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng Trần Trản vẫn đồng ý. Nếu cô ta thật sự gặp phải kẻ bám đuôi thì đây không phải là chuyện để đùa.
Trần Như nói rất nhiều, suốt dọc đường đi cứ nói liên tục, không biết có phải do vấn đề chênh lệch chiều cao hay không mà mỗi lần nói chuyện đều sẽ cố hết sức để dựa sát vào một ít rồi ngước đầu lên nhìn Trần Trản.
"Hai ta cùng một họ, nói không chừng ngày xưa chúng ta có quan hệ họ hàng."
Trần Trản cười không nói.
Trần Như nói nhà của mình cách nhà cậu không xa nhưng đến giờ đã đi bộ được gần 40 phút rồi.
Đưa cô ta lên tầng, Trần Trản khách sáo từ chối lời mời vào nhà uống trà, quay người rời đi.
Từ nơi này về thẳng khu chung cư không có phương tiện giao thông công cộng, cậu lại không muốn đi taxi, Trần Trản không thể làm gì khác đành đi dọc theo đường cũ trở về. Cậu mặc rất dày nhưng khi về đến nhà vẫn không chịu được rùng mình vài cái, uống cốc nước nóng cũng không đỡ lạnh hơn.
Đợi đến khi tay dần dần bớt cứng mới lấy kim chỉ đã mua ra, sắp xếp lại.
Lẩm bẩm trong miệng mẹ hiền cầm sợi chỉ trong tay[1], cúi đầu cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ. Hơn 3 tiếng sau hoàn thành thành phẩm, Trần Trản vẩy tay giãn cơ, hết sức hài lòng.
[1]: Đây là câu thơ đầu nằm trong bài thơ "Du tử ngâm" của Mạnh Dao. Đây là một bài thơ rất hay viết về tình cảm của người mẹ dành cho con mình.
遊子吟
慈母手中線, 遊子身上衣;
臨行密密縫, 意恐遲遲歸.
誰言寸草心, 報得三春輝?
Dịch thơ - Phụng Hà:
Khúc ngâm của đứa con đi xa
Mẹ hiền cầm sợi chỉ trong tay,
Con sắp chơi xa mặc áo này.
Con đi, mẹ khâu đường chỉ nhặt,
Sợ con bê trễ chẳng về ngay.
Ai nói tấc lòng nơi ngọn cỏ,
Báo ánh ba xuân, đủ ơn dày?
Gõ cửa nhà ông cụ đối diện, nhướng mày khoe tranh thêu trên tay: "Thấy thế nào?"
Vẻ mặt ông cụ biến đổi vài lần hồi sau mới nở nụ cười: "Rất rất độc đáo. Bức thêu này là... Vào cửa vương hầu sâu tựa bể[2] hả?"
[2]: 侯門一入深似海: Là một câu thơ trong bài thơ "Tặng tỳ" của Thôi Giao. Cô của Thôi Giao có người tỳ nữ rất đẹp. Thôi Giao và người tỳ nữ đấy có tình ý, về sau nàng bị bán cho một ông quan tên là Vu Địch. Thôi Giao nhớ nàng khôn nguôi. Một lần nhân tiết hàn thực, người tỳ nữ đi ra, tình cờ gặp Thôi Giao. Thôi Giao xúc động làm bài thơ "Tặng tỳ". Sau, Vu Địch đọc được bài thơ, liền cho phép Thôi Giao lấy người tỳ nữ ấy. Câu chuyện của họ trở thành một giai thoại trên thi đàn đương thời.
贈婢
公子王孫逐後塵,
綠珠垂淚滴羅巾.
侯門一入深似海,
從此蕭郎是路人.
Dịch thơ:
Tặng tỳ
Công tử vương tôn theo dấu bụi,
Lục Châu rơi lệ ướt khăn the.
Vào cửa vương hầu sâu tựa bể,
Tiêu Lang từ đó khách qua đường.
* Ảnh minh họa kiếm được trên baike:
Trần Trản bình tĩnh sửa lại: "Là "Tương Kiến Hoan[3]" ".
[3]: 相见欢: Tương Kiến Hoan: Tạm dịch là Vui mừng gặp lại. Đây là một bài thơ của tác giả Thái Tùng Niên thời nhà Tấn. Bài thơ này miêu tả cảnh uống rượu với bạn bè vào một đêm mùa thu.
相见欢
九日种菊西岩, 云根石缝, 金葩玉蕊遍之. 夜置酒前轩, 花间列蜜炬, 风泉悲鸣, 炉香蓊于岩穴. 故人陈公辅坐石横琴,萧然有尘外趣,要余作数语, 使清音者度之.
云闲晚溜琅琅. 泛炉香. 一段斜川松菊, 瘦而芳.
人如鹄, 琴如玉, 月如霜. 一曲清商人物, 两相忘.
Vừa nói vừa lấy bức chồn cáo chúc tết gà năm ngoái xuống, đổi thành bức mới. Ông cụ nhìn vậy, khóe miệng giật giật, thế thì thà mua chữ phúc dán lên còn hơn.
Làm xong, Trần Trản vỗ tay, ra vẻ đại công cáo thành.
Còn chưa kịp thưởng thức thì cả người đã khẽ lắc lư, ông cụ thấy thế cau mày: "Thấy không khỏe à?"
Trần Trản xoa bóp mi tâm: "Chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon."
Vừa dứt lời, đầu lại càng đau hơn. Cậu xua tay rồi trở về nhà mình, lúc ngã lên giường sờ sờ trán, thấy hơi nóng lên.
"Hệ thống, giúp đắp khăn ướt."
Câu trả lời nhận được là không có chức năng này, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng uống hai viên thuốc hạ sốt. Định ngủ một giấc mà vẫn không đỡ thì sẽ đi bệnh viện.
Cái mùa xuân này đúng là không có ý định tha cho Trần Trản. Đúng như cậu dự đoán trước, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Không phải ngẫu nhiên mà Trần Như gặp trúng Trần Trản, cái gọi là fan cuồng đều là bịa chuyện. Khi bộ phim được chiếu xong, cô ta vốn không hot nên trượt dốc không phanh. Lúc ở đoàn làm phim mất công lấy lòng nữ chính, vốn định nhờ hơi tình chị em, ai biết được Tiêu Đồng lại gặp phải vụ bê bối làm đại sứ thương hiệu nên bị đóng băng, làm uổng phí toàn bộ công sức.
Bây giờ trong toàn bộ đoàn làm phim, hot nhất chính là Trần Trản, nếu như có thể mượn cậu để lăng xê một lần thì không cần lo không nổi lên được.
"Anh Trương, ảnh thế nào rồi?" Dặm lại lớp trang điểm, khóe miệng cong lên gọi điện thoại.
"Được lắm. Chọn vài bức ảnh rồi chỉnh sửa một chút, cô tìm người viết bài trước đi."
Trần Như vui vẻ cúp điện thoại, bắt đầu liên lạc tìm người. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần dùng tiền mua hotsearch nữa thôi.
Tiêu đề rất đặc sắc:. Thay vì thả ra toàn bộ tin tức cùng một lúc thì lại tung vài bức ảnh để cư dân mạng có thể lần theo dấu vết đào ra cô ta.
Chỉ vì ngày hôm nay mà ekip của cô ta đã bày mưu tính kế rất lâu, mua hotsearch còn tìm giờ thích hợp để đưa lên. Tin chắc rằng sau khi ủ một đêm thì ngày hôm sau lượng xem sẽ tăng vọt.
Nghỉ Tết ít drama để hóng, cư dân mạng rất nhanh đã thấy hứng thú, tham gia thảo luận sôi nổi.
"Ai mà lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ so với Khương Dĩnh còn có sức hút hơn?"
"Đến Trần Trản cũng đã có người yêu, vậy cớ sao tôi vẫn còn lẻ bóng?"
"Cực kì tò mò tên đó tìm được bạn gái như thế nào."
Trần Như ngồi bên cạnh máy tính, hài lòng nhìn độ hot không ngừng tăng. Dự kiến không tới nửa tiếng nữa, thân phận của cô ta sẽ được bại lộ.
Một chút hổ thẹn và cắn rứt lương tâm cuối cùng cũng dần tiêu tan khi có tài nguyên tìm đến cửa. Trần Như vô cùng vui vẻ khui một chai Champagne, đứng trước cửa sổ thưởng thức cảnh đêm. Mặc dù nói là cô ta gài bẫy Trần Trản nhưng nếu sau này hai người hợp tác, đóng giả yêu đương rồi tham gia chương trình tạp kỹ, hai bên sẽ đều có lợi.
Không phải ai ai cũng có thể đoàn tụ bên gia đình vào dịp tết.
Giờ này Ân Vinh Lan đang ở công ty phát lì xì cho nhân viên trực ban. Có không ít người trực ca vào ngày tết, lương cao là một lý do nhưng hầu hết là do không muốn về thăm họ hàng.
Thực ra thì cũng không có việc gì để bận rộn, mọi người đều ở trong trạng thái thả lỏng tinh thần. Thỉnh thoảng lại tán gẫu chuyện gia đình, tự nhiên Trần Trản cũng được đề cập đến.
"Cho nên mới nói đàn ông ý mà, lúc trước nói yêu Khương Dĩnh đến muốn chết muốn sống, vừa quay đầu cái đã yêu người khác."
Đồng nghiệp vội vàng nháy mắt ra hiệu với cô, nhân viên vừa lên tiếng nhận ra trong lời mình nói còn công kích đến một thế lực khác, vội vã đổi giọng: "Đương nhiên là tổng giám đốc của chúng ta tuyệt đối không phải loại người như thế."
Ân Vinh Lan cũng không để ý đến mà đang nghĩ tới một vấn đề khác. Anh biết rõ Trần Trản tạm thời không có thời gian để giao du với người khác, rõ ràng là bị người ta gài.
Rục rịch suy nghĩ, hay là thử dùng thân phận bạn bè để đường đường chính chính giúp đỡ cậu xử lý vụ này.
Không giống mấy lần trước, lần này anh chủ động gọi cho Trần Trản.
Đầu bên kia mãi cũng không thấy nhấc máy. Gọi lại mấy lần nữa, cuối cùng đầu dây mới truyền đến một tiếng "Alo" uể oải.
Ân Vinh Lan hơi nhíu mày: "Cậu đang ở đâu?" Dừng một chút sau đó hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Tràn Trản: "Nhà. Hầm mình trong nồi sắt."
"..."
Trần Trản: "Được rồi. Tôi sốt nhẹ."
Ân Vinh Lan thở dài: "Tôi qua ngay đây."
Dứt lời cúp điện thoại luôn.
Đường đi thông thoáng, tăng tốc độ, thời gian nhanh hơn một nửa so với ngày thường.
Vị bệnh nhân này cũng không suy yếu như dự đoán, trừ sắc mặt có hơi ửng hồng thì không nhìn ra có gì khác thường nữa.
Sau khi Trần Trản đi mở cửa lại nằm lên giường, chỉ chỉ bàn: "Tôi rót nước cho anh rồi đó."
Ân Vinh Lan đo nhiệt độ cho cậu trước, không cao lắm.
Trần Trản cũng đang cảm giác được sức mạnh trong cơ thể mình đang dần dần hồi phục, đã có thể tránh thoát khỏi kiếp đến bệnh viện truyền nước.
"Sao đột nhiên muốn gọi cho tôi?"
Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm cậu một lát, cười cười nói: "Khách quen tin tức."
Trần Trản giật mình, tìm điện thoại trong chăn.
Chờ khi cậu lướt Weibo một hồi, Ân Vinh Lan hỏi: "Có cần tôi xử lý giúp không?"
Trần Trản lắc đầu: "Cô ta tự mua dây buộc mình rồi."
Vừa nói vừa đưa di động tới, Ân Vinh Lan nhìn qua thì thấy mấy bình luận hóng hớt đều biến mất, thay vào đó là một loạt những lời chửi bới.
[Đặc Lạc Y: Mười hai giờ rồi! Còn chưa có chương mới! Đừng để cho tôi biết ả đàn bà nào đã câu dẫn Trần Trản, hại tên đó ngừng cập nhật chương mới!]
[Thổ Cẩu Chi Vương: Đúng là hồng nhan họa thủy. Đêm giao thừa cũng không ngừng cập nhật chương mới, thế mà lại bị gián đoạn vào hôm nay!]
[Trương Ngạo Thiên: Người phụ nữ này rõ ràng là thấy Trần Trản đang phất lên nên mới đến với cậu ta. Trước đây khi tên đó bị ngàn người thóa mạ tại sao cái cô bạn gái này lại không xuất hiện!]
[ljh: Chị đây không cho phép mấy người yêu nhau! Tình yêu có thể giúp cho cưng cập nhật chương mới không hả... Không hề!]
Sau khi xem một số bình luận, ánh mắt Ân Vinh Lan bỗng nhiên tối sầm lại... Quan hệ giữa anh và Trần Trản vừa mới hòa hoãn, nếu như cậu yêu đương bây giờ, hai người có thể sẽ càng lúc càng xa nhau.
Đúng lúc này, trợ lý lại gọi điện thoại tới hỏi có cần tìm người đè tin tức xuống không.
Ân Vinh Lan đứng lên, đi tới cửa thấp giọng nói: "Thêm dầu vào lửa."
Trợ lý hơi do dự rồi nói: "Ý của sếp là... Nương theo cư dân mạng phản đối việc Trần Trản yêu đương?"
"Việc quan trọng của cậu ấy bây giờ là phát triển sự nghiệp." Ân Vinh Lan lạnh nhạt nói.
Cúp điện thoại vào phòng, Trần Trản tựa đầu vào đầu giường, hơi nghiêng đầu, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ân Vinh Lan đặt cái ghế xuống bên cạnh cậu, ngồi xuống, cảm thấy người này lúc yên tĩnh với lúc bình thường như hai người khác nhau. Hơi thở phập phồng mang theo sự ôn thuận non nớt của người trẻ tuổi.
Anh lắc đầu cười, rồi bình luận ở bên dưới một câu "tập trung phát triển sự nghiệp".
Khi anh vắt xong khăn trở lại, bình luận đã được mấy nghìn like. Còn nhận được một tin nhắn: Nhóm Vì sự nghiệp của Trần Trản, id: 152XXXXXX.
Ân Vinh Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn tham gia.
Nhóm 500 người chẳng mấy chốc đã đầy.
Chủ nhóm đưa ra thông báo: Chặt đứt hoa đào của Trần Trản! Vì chương mới!!!
Phía dưới có một đống thành viên tung hoa nhất trí.
Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút, cũng gửi một sticker tán thành.
Tác giả có lời muốn nói: Sau đó tin tức Trần Trản và Ân Vinh Lan yêu nhau lộ ra:
Chủ nhóm: Không ngờ nhóm chúng ta có gián điệp trà trộn vào!