Nàng rất thích cẩm y ngọc thực, ai mà không thích hưởng thụ chứ, khi vinh hoa phú quý đến, nàng còn hận không thể ra sức bắt lấy cơ.
Nhưng nàng không thể chấp nhận cái kiểu coi như là lẽ dĩ nhiên đó của thiếu gia.
Cái kiểu mà cho nàng làm thiếp đã giống như là ban đại ơn đại phước lắm rồi, bắt buộc nàng phải cảm động rơi nước mắt mới được.
Trong lòng thiếu gia chưa từng nghĩ sẽ cưới nàng làm thê tử, thậm chí là một chút suy nghĩ này cũng không có.
Trong khi Hương Vũ đang khóc, nàng nhớ đến hầu gia, tất nhiên, hầu gia càng không thể, hầu gia chỉ coi nàng như một món đồ chơi để đùa nghịch khi ngài ấy vui vẻ.
Với thân phận của nàng, trước mặt cái đám hầu gia, thiếu gia, cô gia ấy đều không xứng làm thê tử.
Ở trong phủ này, nàng sẽ luôn chỉ nhận được những điều này, không bao giờ có cơ hội để trở mình! Tuy vinh hoa phú quý rất tốt nhưng mùi vị này thật không dễ chịu!
Mấy người Nguyệt Tinh không có ở đây, nàng khóc dưới chăn cũng không có ai nghe thấy, ngược lại có thể khóc sảng khoái một trận.
Sau khi khóc xong, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng quẹt quẹt mũi, ôm chăn bông và thất thần.
Muốn gả cho một người đã khó, gả cho một người có thể cưới nàng làm chính thê còn khó hơn.
Nàng nhớ lại tất cả những chuyện trong giấc mơ đó, không nhịn được leo xuống giường, soi gương đồng, cô nương trong gương vì vừa mới khóc xong nên đôi mắt mờ sương, vừa thuần khiết vừa thanh tú.
Nàng chạm vào má mình và không khỏi suy nghĩ, thật ra thì tướng mạo này là nguyên nhân căn bản dẫn đến họa, nếu bản thân không có nhan sắc thế này, có lẽ hầu gia sẽ không nhìn trúng nàng, thiếu gia sẽ không nói ra nỗi lòng với nàng, sau đó cô gia càng không thể thèm muốn thân thể của nàng, thì một kiếp họa này có thể tránh được rồi.
Có một khoảnh khắc, nàng còn có ý muốn bốc đồng, dứt khoát cầm kéo lên hủy đi khuôn mặt này, không cần phải hủy quá nhiều, chỉ cần kém xinh hơn bây giờ một chút là được.
Nhưng khi nàng cầm cây kéo lên, nhiệt lạnh trên cây kéo làm lạnh da mặt nàng, nàng đột ngột tỉnh ngộ, giật mình vội vàng ném nó ra một bên.
Lấy kéo làm hỏng gương mặt vậy thì đau biết bao nhiêu, bộ ngu lắm rồi sao?
Sau khi buông cây kéo xuống, nghĩ về giấc mơ kia, nghĩ đến đôi má mềm mại thanh tú của mình, nàng cảm thấy như được sống lại lần nữa, nhất thời suy nghĩ, có rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là trong một ý niệm.
Bản thân vẫn chưa bị cô gia chiếm đoạt thân thể, chưa bị hủy hoại dung nhan, bản thân càng không phải là cô nương ngốc nghếch ngây thơ vô tri của quá khứ nữa, bản thân đã biết mình muốn cái gì và cần cái gì.
Sau khi suy nghĩ theo hướng này, nàng cảm thấy thanh thản trở lại.
Hầu gia, thiếu gia, cô gia thì có liên quan gì đến nàng đâu, Vương Nhị Cẩu, Trần Trung, còn có A Phúc và Trình Duệ, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể đưa nàng rời khỏi hầu gia thì người đó chính là ân nhân của nàng.
Về phần hầu gia, hiện giờ ngài ấy đã rời đến thành Yến Kinh rồi, đây chính là cơ hội của nàng.
Hầu gia thưởng cho nàng chiếc vòng vàng, vừa hay nàng có thể đem đi bán lấy tiền làm kế sinh nhai sau này!
Hương Vũ hít một hơi thật sâu, tinh thần chiến đấu nơi lòng ngực dâng lên, nàng nắm chặt tay và tự nghĩ thời gian cho bản thân không còn nhiều nữa, nàng buộc phải tìm được một nam nhân như thế trước khi hầu gia quay về!
Người đầu tiên nàng nghĩ đến là Trần Trung.
Sao lại muốn tìm Trần Trung ư? Bởi vì Trần Trung mạnh mẽ có một thân tráng kiện, tuổi tác của hắn tương đương với hầu gia, nghe nói trước đây cũng từng đi theo đánh trận. Hương Vũ cảm thấy nam nhân như vậy chắc chắn là có một cổ huyết khí anh dũng, kích thích một chút có lẽ sẽ thành.
Hương Vũ nghĩ đến đây liền bắt đầu âm thầm chuẩn bị, lén lút giấu chiếc vòng vàng trong người. Buổi tối đến lượt Nguyệt Tinh đi hầu hạ tiểu thư, trong phòng chỉ có một mình Hương Vũ, Hương Vũ rón rén bước ra ngoài sân.
Đương nhiên, trong viện tử của tiểu thư cũng có ma ma và hạ nhân canh gác, nhưng Hương Vũ từ nhỏ lớn lên trong viện tử này nên đương nhiên biết phải chui ra ngoài từ đâu, đi vòng vòng vèo vèo cũng đến một cái cổng nhỏ.
Cái cổng nhỏ này là do ma ma chỉ cho nàng để ban đêm tiện dùng ra ngoài đánh bạc, bây giờ vừa hay nàng có thể sử dụng.
Sau khi đi ra ngoài, trăng lạnh như nước, trong màn đêm thấp thoáng nàng lén lút mò về hướng chuồng ngựa.
Đương nhiên trong quá trình có đụng phải thị vệ gác đêm, suýt nữa bị phát hiện, may mà nàng may mắn trốn vào sau gốc cây đào, không bị nhìn thấy.
Cuối cùng nàng cũng tới gần chuồng ngựa, trốn ở lều gỗ ngoài chuồng ngựa, âm thầm quan sát, cũng may là vận khí của nàng tốt, không bao lâu sau, nàng đã nhìn thấy bóng dáng khỏe mạnh cường tráng kia.
Trong lòng Hương Vũ khẽ động, vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Trần Trung đến chuồng ngựa để bổ sung thức ăn, sau đó đi qua như muốn kiểm tra các lán cỏ ở đây.
Hương Vũ nhắm chuẩn thời gian rón rén bước ra từ phía sau đi đến gần, định nói chuyện với hắn một cách nhẹ nhàng.
Nhưng Trần Trung không biết gì hết, hắn cảm thấy có người đột nhiên xuất hiện sau lưng, không chút do dự mà vươn tay ra tóm chặt cổ tay của Hương Vũ.
Nước mắt của Hương Vũ lập tức rơi xuống vì đau, xem như nàng đã hiểu rồi, hầu gia thực sự không tính là dùng lực, Trần Trung mới là đang thực sự dùng lực.
Trần Trung siết chặt cổ tay Hương Vũ, nhấc tay muốn tóm lấy người, nhưng nhìn lại thì phát hiện hình như không đúng lắm.
Cổ tay trong lòng bàn tay hắn mềm mại mịn màng, người trước mặt tỏa ra hương thơm ngát, đây, đây không phải là Hương Vũ cô nương sao?
Hắn vội vàng buông nàng ra: "Hương Vũ cô nương, sao cô nương lại ở đây?"
Trong lòng Hương Vũ chỉ có một chữ giận!
Nàng đến là để câu dẫn nam nhân, nhưng không ngờ lại bị người ta bắt như là trộm, còn bóp cổ tay nàng như vậy nữa chứ, đau muốn chết mà!
Nhưng nàng nhanh chóng tự an ủi mình, thân thủ của nam nhân này quả nhiên không tệ, đây là chuyện tốt.
Nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau, ứa nước mắt nói: "Trần Trung ca ca!"
Dù khóc nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng ngọt ngào như mật.
Thân thể Trần Trung khẽ chấn động, trong màn đêm tối tăm mờ mịt, hắn nhìn tiểu cô nương quyến rũ thế này, nghi hoặc: "Hương Vũ cô nương?"
Hương Vũ nhìn xung quanh thấy không có ai, biết thời gian rất gấp, lúc này rưng rưng nước mắt nhìn Trần Trung: "Trần Trung ca ca, hôm nay muội gặp phải một chuyện khó xử, có một chuyện muốn xin ca, không biết ca có sẵn sàng làm không? Muội, muội không biết nhờ ai hết, cũng chỉ có mình ca mới có thể giúp muội!"
Trần Trung nhìn tiểu nha hoàn, trong đầu chỉ đùng đoàng một tiếng, cảm thấy như muốn nổ tung.
Đêm thanh như nước, mùi thức ăn gia súc trong chuồng ngựa nồng nặc khiến hắn thở gấp và nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, lời nàng nói mặc dù ngắn gọn, nhưng ít nhiều hắn cũng đã hiểu ý tứ bên trong đó.
Trần Trung khàn giọng nói: "Không sao, đương nhiên không sao, Hương Vũ muội muội, muội có gì cứ nói thẳng đi, mấy ngày nay ta vẫn luôn, vẫn luôn nhớ tới muội."
Khi nói đến chỗ "nhớ tới muội", nam nhân cao lớn tráng kiện đã thở gấp như bò, trong tiếng hít thở nặng nề là khát vọng mãnh liệt đến mức bỏng chết người.
Hương Vũ nghe tới đây thì liền hiểu, nàng đã biết những việc này trong mơ, cộng thêm trải qua mấy lần bị hầu gia đùa ghẹo, ít nhiều nàng cũng nhận thức được những lúc thế này nam nhân sẽ có ý tứ gì.
Đương nhiên nàng không muốn cứ thế này mà giao thân thể cho hắn, ngộ nhỡ hắn muốn thân thể nàng xong lại không đưa nàng rời khỏi thì chẳng phải nàng sẽ khóc đến chết sao?
Lúc này nàng hít một hơi thật sâu, nhưng lại lùi lại một bước, để bản thân cách xa hắn một chút, sau đó nói: "Trần Trung ca ca, nếu muội nói, muội bị người khác nhìn trúng, người ta muốn cưỡng đoạt thân thể của muội, muội muốn bỏ đi, ca có thể đưa muội đi không?"
Trần Trung nghe vậy, âm thanh thô ráp nói: "Là kẻ nào dám đối xử với muội như vậy? Muội nói ta nghe, ta sẽ đi thỉnh hầu gia làm chủ cho muội!”
Hương Vũ nghe hắn nói vậy, nhìn hắn và nhẹ nhàng thăm dò: "Nếu ta nói đó là hầu gia thì sao?"
Trần Trung ngạc nhiên và nhìn nàng một cách không thể tin được.
Hương Vũ nhìn chằm chằm vào hắn: "Hầu gia muốn thân thể của muội, và muốn muội làm nha hoàn thông phòng cho ngài ấy, nhưng muội không muốn, và muội cũng không muốn ở lại đây làm thông phòng của người khác...Ca có nguyện ý đưa muội rời khỏi không? Chỗ muội có bạc còn có vòng vàng mà hầu gia thưởng cho, chỉ cần ca dẫn muội chạy trốn, số bạc này đều cho ca, Trần Trung ca ca, ca có dám không?"
Trong khi nói, nàng móc chiếc vòng vàng và lắc lư nó trước mắt Trần Trung.
Hương Vũ siết chặt chiếc vòng vàng, nghiến răng nói: "Phân lượng của chiếc vòng vàng này rất nặng, chắc là rất đáng giá, nếu trốn được ra ngoài thì đủ cho người bình thường sống cả đời, sau khi trốn thoát thì có thể sống tự do tự tại, dù sao cũng tốt hơn ở đây chăn ngựa cho người ta, Trần Trung ca ca, ca thấy sao?"
Nói xong, nàng nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Trần Trung.
Khi vẻ do dự ấy hiện lên, Hương Vũ đã cảm thấy thất vọng.
Hắn không dám, hắn sợ quyền uy của hầu gia.
Ngón tay của Hương Vũ đang run lên, nàng nhận ra mình đã đặt cược nhầm người, nghĩ đến đây lòng nàng lạnh ngắt.
Trần Trung nhìn chằm chằm Hương Vũ, do dự hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: "Hương Vũ cô nương, có lẽ cô nương đã hiểu lầm rồi."
Dưới ánh trăng, nàng cắn môi nhìn hắn: "Ca?"
Chất giọng của Trần Trung thô ráp, nhưng lại trầm giọng nói: "Cô nương, hầu gia tuyệt đối không phải là người hám sắc, dù đôi khi ngài ấy hành động bá đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng là một quân tử quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không cưỡng bức cô nương. Bên trong này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, sao cô nương không đợi hầu gia trở về hỏi cho rõ ràng rồi sau đó hẵng đưa ra quyết định?"
Hương Vũ: "..."
Trần Trung: "Hương Vũ cô nương, xin hãy tin ta, hầu gia…"
Hương Vũ: "Câm miệng!"
Trần Trung nhìn vào đôi mắt tức giận của tiểu cô nương, lập tức ngừng nói.
Hương Vũ phỉ nhổ Trần Trung một cái rồi nói: "Ngươi thật vô dụng, xem như trước đây ta nhìn lầm ngươi, từ nay về sau ta không quan tâm đến ngươi nữa, ngươi cũng coi như không quen biết ta! Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới chỗ hầu gia cáo trạng, tùy ngươi nói thế nào cũng được!"
Nói xong nàng chỉ xoay người bỏ đi.
Trần Trung ở phía sau, siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu lên răng rắc, thậm chí còn không có ý tứ đuổi theo nàng.
Hương Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mắt nhìn của nàng bị sao thế này? Vậy mà nhìn trúng Trần Trung, nam nhân vô dụng lẽ ra nên vứt bỏ từ lâu rồi, nàng còn ôm hy vọng cái gì chứ!
Đây chẳng phải là vất vả vô ích sao? Tại sao nàng lại lãng phí tâm tư của mình lên một nam nhân như vậy chứ!
Nàng thật là ngốc! Quá ngu ngốc đi mà!
Nhưng ai ngờ nàng còn chưa đi được bao xa, liền nhìn thấy một người đứng ở trước mặt đón đầu, bạch y gọn nhẹ lưu loát ôm lấy vóc người cường tráng, người đó đứng dưới ánh trăng, tựa như một gốc cây cao.
"Bạch Giản cô nương..." Hương Vũ nhận ra rằng có thể Bạch Giản đã nhìn thấy hết những gì nàng vừa làm rồi.
Nghĩ đến Bạch Giản là người của hầu gia, nàng lập tức sợ hãi.
Lá gan của nàng chỉ có nhiều bằng một cổ khí, ban nãy đã trút hết sạch rồi, tiêu hao đến hết và chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Nàng không dám tưởng tượng hầu gia sẽ đối xử với nàng như thế nào nếu Bạch Giản kể sự việc này cho hầu gia nghe? Ngài ấy sẽ bóp cằm mình đến chết, hay trực tiếp ném mình làm thức ăn cho chó hoang nhỉ?
“Hương Vũ cô nương.” Bạch Giản vẫn không chút biểu cảm: “Mời cô nương trở về viện tử của tiểu thư.”
“Vâng.” Hương Vũ cúi đầu: “Ta đi về ngay.”
“Mời.” Bạch Giản không hề có ý muốn rời đi, dường như là muốn giám sát nàng trở về.
Hương Vũ cắn môi, âm thầm nhìn Bạch Giản.
Bạch Giản là nữ nhân, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, người khác đều nói rằng Bạch Giản rất đáng sợ, có thể trực tiếp xé xác một người thành từng mảnh.
Hương Vũ thì thào: "Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn đi theo ta sao?"
Hương Vũ không chỉ biết gọi ca ca mà còn biết gọi tỷ tỷ, nói ngọt luôn là chân lý.
Bạch Giản: "Đúng. Hầu gia ra lệnh rằng chỉ cần cô nương rời khỏi hậu viện, Bạch Giản sẽ luôn đi theo cô nương."
Hương Vũ nghe vậy lập tức hiểu ra, cho dù hôm nay Trần Trung không từ chối nàng, thì nàng cũng không thể nào bỏ trốn được? Trần Trung làm gì có thể đánh lại Bạch Giản!
Mọi hành động của nàng đều nằm dưới sự kiểm soát của hầu gia, đều là phí công vô ích.
Ở chỗ của hầu gia, căn bản là nàng không có quyền lựa chọn, cẩm y ngọc thực của hầu gia cho thì nàng chỉ có thể tiếp nhận chứ không có quyền từ chối.
Hương Vũ tuyệt vọng, ngừng nói, cúi đầu như một con vịt bị bắt về chuồng, từ bỏ vùng vẫy, đi theo Bạch Giản trở về.
Ánh sáng ban đêm trong như nước, vườn hoa cạnh đường đá truyền đến tiếng dế “ri ri” réo rắc động lòng người, gió mát đầu hè thôi qua thật sảng khoái dễ chịu, nhưng tâm trạng của Hương Vũ lại không được thoải mái như vậy.
Nàng lo lắng: "Bạch Giản tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nhìn thấy hết rồi phải không?"
Bạch Giản: "Ta đã nhìn thấy những gì ta nên thấy."
Hương Vũ rầu rĩ: "Vậy tỷ có nói cho hầu gia những gì tỷ nhìn thấy không?"
Bạch Giản: "Nếu hầu gia hỏi, tất nhiên ta sẽ nói."
Trong mắt Hương Vũ nổi lên một tia hy vọng, nghĩa là nếu hầu gia không hỏi, nàng ấy sẽ không nói đúng không?
Nàng hỏi một cách đầy mong đợi: "Hầu gia sẽ hỏi chứ?"
Bạch Giản dừng lại và nhìn nàng.
Hương Vũ cảm nhận được tim của mình đang đập mạnh.
Bạch Giản: "Nếu tâm tình của hầu gia tốt thì sẽ không hỏi."
Trái tim của Hương Vũ khẽ động, làm sao thì tâm tình của hầu gia mới tốt đây?
Bạch Giản: "Ngày mốt hầu gia sẽ trở về, ta không biết tâm trạng của ngài ấy có tốt hay không."
Hương Vũ chợt bừng tỉnh, giác ngộ ra điều gì đó rồi không hỏi thêm gì nữa.
Vào lúc này, cả hai đã đi tới bên ngoài viện tử của Hoắc Nghênh Vân.
Bạch Giản: "Mời."
Hương Vũ đi trên con đường này, bị làn gió mát đầu hè thổi qua, chấp niệm về việc tìm một nam nhân đã tiêu tán đi phân nửa.
Không chỉ trong hầu phủ, mà toàn bộ bán kính bảy trăm dặm của An Định phủ đều nằm dưới sự kiểm soát của hầu gia, ngài là thổ địa vương của một cõi, sao nàng lại có si tâm vọng tưởng là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài ấy được chứ?
Không nói gì xa xôi, chỉ cần nhìn Bạch Giản xuất quỷ nhập thần thế này là đã hiểu rồi.
Nếu không thể tìm được nam nhân bên ngoài, có lẽ nàng chỉ có thể về làm thông phòng cho hầu gia mà thôi.
Làm thông phòng cho hầu gia, không phải là việc nàng muốn, nhưng hiện tại không còn cách nào khác nữa rồi.
Nghĩ đến đây, nàng mới nhớ tới những gì thiếu gia nói, thiếu gia nói sẽ đi cầu phụ thân cho nàng gả làm thiếp của y.
Hương Vũ biết thiếu gia thật lòng đối tốt với nàng, ngài ấy cảm thấy một tiểu nha hoàn như Hương Vũ mà có thể làm thiếp thì đã là quá tốt với nàng rồi, y chờ nàng cảm kích rơi nước mắt.
Thân phận và địa vị của nàng ở đâu chứ? Người khác không hề đối đãi sai với nàng, nhưng Hương Vũ cảm thấy như bị ăn một cái tát vào mặt, đau đến thấu xương.
Nàng muốn trốn, nhưng không thoát được.
Có lẽ trước mắt tốt nhất đối với nàng chính là làm một thông phòng rồi từ từ bò lên.
Nếu có một ngày, thiếu gia nhìn thấy nàng trở thành thiếp của cha y, không biết sắc mặt sẽ ra sao nhỉ?