Nhưng mà lời nói của thiếu gia đã kích thích nàng, giống như tát một bạt tay thật mạnh lên mặt nàng.
Người khác xem thường nàng như thế, bọn họ không hề sai, nhưng nàng lại cảm thấy nhục nhã.
Trong lòng còn có khát vọng, ngóng trông có thể được nam nhân cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng với thân phận địa vị của nàng, có thể chỉ đạt được những thứ này thôi.
Bị dùng kéo đâm rách dung nhan của nàng, nghĩ đến chuyện tùy tiện nắm lấy một nam nhân dù cho thế nào cũng phải thoát khỏi hầu phu, nhưng nhìn những con đường này đường nào cũng không thông.
Những đường kia không thể làm được thì bây giờ chỉ có một con đường, làm nha hoàn thông phòng của hầu gia, yên tâm hầu hạ hầu gia.
Hầu hạ hầu gia có cơm ngon áo đẹp, thậm chí nói không chừng một ngày nào đó nàng có thể trở thành thị thiếp của hầu gia, giống như làm thị thiếp vậy, vậy thì làm của cha vẫn mạnh hơn của con.
Hương Vũ nhớ tới bát canh tổ yến kia.
Đó không phải là thứ một nha hoàn có thể ăn được, thậm chí trong giấc mộng của nàng, ở nhà cô gia, người có thể ăn canh tổ yến cũng là phu nhân chính thất, thị thiếp bình thường cũng không thể ăn được.
Hơn nữa, hơn nữa... Mặc dù trông hầu gia có vẻ hung ác, nhưng cũng không hề cưỡng bức đòi thân thể nàng.
Ngài ấy chỉ trêu chọc nàng, lúc ngài ấy trêu đùa nàng, nói thật nàng vẫn hơi dễ chịu...
Nghĩ đến đây, gương mặt Hương Vũ nóng nóng, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Nàng sờ sờ mặt, cắn môi, bắt đầu nhớ về mọi tin tức hầu gia, những điều mà người khác nhắc về hầu gia.
Ngày trước, nhóm nha hoàn, nô bộc, ma ma nói chuyện đương nhiên sẽ nhắc đến hầu gia. Trước kia Hương Vũ không để ý tới, bây giờ cố nhớ lại, mới nhớ ra mọi người nói hầu gia uy nghiêm ngoan lệ thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ nói qua hầu gia muốn thành thân.
Hầu gia không có hầu phu nhân, mặc dù ngài ấy có một đống nữ nhân, nhưng nghe nói những nữ nhân kia đều ở Vạn Tú các.
Chỉ cần vào Vạn Tú các đều là nữ nhân của hầu gia, là có thể bị hầu gia tùy ý hưởng dụng, nhưng lại không thể nào nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong phủ. Nói cách khác, những nữ nhân ở cạnh bên người hầu gia không được quản chuyện gì cả.
Nếu như nàng làm nữ nhân bên cạnh hầu gia, cho dù là một người thông phòng thì phía trên cũng không ai quan tâm nàng. Nàng chỉ cần lo lắng hai người duy nhất là Bạch Giản và Chu Y thôi.
Chu Y thì nàng chưa quen thuộc, nhưng nàng đã tiếp xúc qua Bạch Giản mấy lần. Mặc dù Bạch Giản giống như băng vạn năm, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng Hương Vũ luôn có cảm giác người này không xấu, ít nhất là không có ý đồ xấu với nàng.
Hôm nay khi nàng ấy nói chuyện, thậm chí còn có ý tốt nhắc nhở nàng nữa.
Hương Vũ nghĩ đến chuyện này, vốn dĩ nàng đang tuyệt vọng vậy mà dần bị mất đi, biến thành từng tia hi vọng.
Con đường này đi không thông thì nàng đi con đường khác, bỏ trốn khỏi phủ không thể thực hiện được thì nàng sẽ nằm ngửa làm nha hoàn thông phòng hưởng thụ cẩm y ngọc thực.
Thật ra dưới ánh nhìn của kẻ khác, hầu gia là nhân vật cao cao tại thượng lại nhìn trúng là nàng chuyện may mắn thế nào chứ, người khác muốn còn không được, nàng phải biết đủ.
Nghĩ đến đây, Hương Vũ nhịn không được lấy vòng tay vàng từ tiểu y đang mặc trên người ra, vòng tay vàng lạnh lẽo dán lên gương mặt khiến nàng có cảm giác an tâm dễ chịu.
Ở bên cạnh hầu gia, chắc là có thể có rất nhiều vàng bạc, có nhiều vàng bạc bên người, nàng còn sợ gì nữa.
Về phần nam nhân xem nàng là nô tỳ hay là thị thiếp hay là nha hoàn thông phòng thì nàng không cần quan trong. Cho dù nàng lưu lạc vào am miếu trong thôn vắng, chỉ cần có bạc thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được.
Hương Vũ nhớ lại, trong am miếu trong mộng kia, chỉ cần năm đồng tiền là có thể có nửa bát cháo nhét đầy bao tử rồi!
***
Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến người ta không được như ý.
Giống như lúc Hương Vũ không muốn nhìn thấy hầu gia, thì hầu gia luôn có thể xuất hiện bên người nàng bất kỳ lúc nào, khiến nàng lo lắng bất an nơm nớp lo sợ. Bây giờ nàng dự định lấy công làm thủ, trong lòng bắt đầu nhớ thương hầu gia thì lại không thấy bóng dáng hầu gia đâu.
Càng trông mong không đến, thì càng gặp mỗi ngày, không biết có phải nàng nghĩ nhiều quá, nên buổi chiều đi ngủ nhiều lần mơ tới hầu gia. Mơ thấy hầu gia như thế, khi tỉnh dậy thì thân thể nàng đều mềm nhũn.
Vào ban ngày, ngẫu nhiên nàng cũng thử thăm dò người khác về chuyện của hầu gia.
"Hầu gia đi thành Yên Kinh cũng mấy ngày rồi, không biết khi nào trở về." Nàng giả vờ vô tình than thở như thế.
"Đúng thế, đi lâu không trở về, cái này khá tốt!" Nguyệt Tinh nhìn tấm gương vẽ mày: "Hầu gia không trở lại, tiểu thư mừng rỡ vui vẻ. Tiểu thư mừng rỡ vui vẻ, thời gian của chúng ta cũng tốt hơn."
"..." Nhưng chậm rãi thầm nghĩ, nàng không vui nha. Nàng ngóng trông hầu gia trở về để mau sắp xếp cho nàng đi.
Sau đó Hương Vũ không nhắc đến hầu gia với Nguyệt Tinh nữa, nàng nhắc đến hầu gia với người khác, quanh co lòng vòng nhắc đến, nói trước kia hầu gia hung ác cỡ nào, còn nhắc đến nữ nhân trong Vạn Tú các.
Ai biết ma ma kia nghe xong thì nói: "Nữ nhân trong Vạn Tú các cũng không dễ dàng gì. Nghe nói một đêm hầu gia có thể hưởng dụng mười tám người, đến ngày hôm sau tất cả những nữ nhân kia đều không xuống giường được.
A?
Hương Vũ trừng to mắt, nắm lấy khăn trong tay mình, hầu gia đáng sợ như vậy sao?
Nàng nhanh chóng cố gắng nhớ lại một chút, mặc dù hầu gia trêu chọc nàng mấy lần, nàng cũng vô cùng sợ hãi, có lúc cũng hơi đau, nhưng bình tĩnh mà suy xét thì lúc hầu gia trêu chọc đó, nàng vẫn rất dễ chịu.
Hiển nhiên ma ma thấy được dáng vẻ kinh ngạc của Hương Vũ.
Đương nhiên là tiểu cô nương không biết chuyện này, nàng trợn to đôi mắt đầy nước, trêu cho ma ma kia vui vẻ, cố ý nói: "Chắc là ngươi không biết, nam nhân tuổi tác càng lớn thì cái kia càng lợi hại! Tuổi hầu gia bao lớn chứ, cũng đã hơn ba mươi rồi. Nam nhân tuổi này, chậc chậc chậc, có cô nương vào trong Vạn Tú các chịu được chứ. Nếu mà là ngươi á..."
Ma ma nhìn chiếc eo mảnh khảnh không để tin được của tiểu cô nương: "Người như ngươi sẽ không chịu được bao nhiêu lần đụng của hầu gia đâu, chỉ sợ mạng nhỏ cũng bị vứt ở nơi đó!"
Hương Vũ bị dọa đến người run lên, suýt chút nữa đã rơi khăn tay trên mặt đất.
Ma ma cười: "Xem ngươi bị dọa kia, hầu gia sẽ không nhìn trúng ngươi đâu, đừng lo lắng."
Chướng mắt... Trong lòng Hương Vũ thầm nghĩ, chướng mắt thì sao ngài ấy lại đối với mình như thế, nàng cảm thấy hầu gia vẫn xem trọng nhan sắc của mình đó.
Ma ma cười ha hả nói: "Ta ở trong phủ lâu rồi, ta nghe nói hầu gia thích nở nang, thích mạnh mẽ, ví dụ như Bạch Giản cô nương hay Chu Y cô nương đó, đó mới là loại hầu gia thích. Còn loại như ngươi, trên thân không có mấy lạng thịt, sợ là hầu gia sẽ không để ngươi ở trong mắt."
Ờ...
Hương Vũ nghi hoặc: "Bạch Giản và Chu Y cô nương đều là nha hoàn thông phòng của hầu gia sao?"
Ma ma tỏ vẻ thần bí nói: "Đó là đương nhiên, Bạch Giản và Chu Y đều là do một tay hầu gia đào tạo. Nghe nói ngay lúc hầu gia ngủ cũng muốn hai người này hầu hạ ở bên cạnh, mà hai vị cô nương này lại cùng nhau hầu hạ!"
Oa? Hương Vũ mở rộng tầm mắt.
Lúc này ma ma lại nói sinh động như thật, Hương Vũ lại bắt đầu suy nghĩ. Hai vị cô nương Bạch Giản và Chu Y đều là thị thiếp của hầu gia, xem ra cũng đều bị hầu gia làm chuyện ấy qua. Nàng phải nói chuyện nhiều hơn với Bạch Giản cô nương một chút, giữ gìn mối quan hệ với nàng ấy. Đến lúc đó cũng phải nghe ngóng xem hầu gia làm mãnh liệt thế sao, có đối sách gì tốt để tránh cho thân thể mình thật sự bị tổn thương.
Mà trong lúc Hương Vũ lo lắng bất an chờ mong, rốt cuộc nàng cũng nghe nói hầu gia từ thành Yên Kinh trở về.
Nha hoàn ma ma trong sân ngoài viện của tiểu thư đều đăm chiêu ủ dột, tiểu thư càng thêm nghiêm mặt không hề cười. Duy chỉ có Hương Vũ, trong lòng nàng âm thầm tung tăng chờ đợi.
Trong lòng nàng có suy nghĩ đi theo hầu gia lâu như thế, đến mức lại thành ao ước của nàng. Nàng vội vàng muốn theo hầu gia, dựa vào cây to hầu gia này để hóng mát.
Nhưng mà Hương Vũ không nghĩ tới, từ khi hầu gia trở về phủ lại không cho người đến tìm nàng.
Thậm chí, khi tiểu thư đi đến chỗ hầu gia thưa gửi, nàng đặc biệt tìm lý do để thay thế Hoa Mộng đi qua, được tiểu thư dắt qua thư phòng của hầu gia. Vậy mà nàng cũng không gặp được hầu gia, chỉ ở bên ngoài thư phòng thăm dò xem.
Nàng ở nơi đó chờ đợi nửa ngày, nghĩ là hầu gia sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dọa nàng nhảy dựng một cái. Sau đó nàng sẽ vui sướng bổ nhào qua, nói với hầu gia, nô tỳ muốn đi theo hầu gia, muốn làm thông phòng của hầu gia, muốn hầu hạ hầu gia.
Nhưng mà cũng không gặp được.
Hầu gia dường như đã hoàn toàn quên mất nàng vậy.
Trí nhớ kém như vậy sao? Chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi mà, cũng không già đến mức chuyện này cũng không nhớ rõ chứ?
Hương Vũ nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Con người chính là như thế, nếu là ban đầu nàng còn ngóng trông muốn thoát khỏi hầu gia sớm một chút. Nhưng bây giờ bị Trần Trung đả kích, nàng đã bắt đầu hoài nghi có phải bên ngoài không có nam nhân nào "Có thể xem nàng là chính thê mà cùng sống với nàng". Đặc biệt thân thể này của nàng đã bị hầu gia trêu chọc qua mấy lần, dù cho chưa từng làm chuyện gì cả, nhưng rốt cuộc cũng khác với cô nương bình thường.
Bởi vì chuyện này mà nàng lại một lòng một dạ muốn đi theo con đường hầu hạ hầu gia, bây giờ hầu gia lại gạt bỏ nàng thế này, nàng lại có cảm giác khó chịu.
Nàng vẫn cứ đau khổ như thế, qua hai ba ngày nghe nói bởi vì chuyện thọ yến của hoàng thái hậu, Định Viễn phủ cần dâng lên một phần thọ lễ. Hầu gia mời mấy vị quan viên của Định Viễn phủ đến đây bàn bạc, trong đó có con của lão thái gia Sở gia. Nghe nói mấy công tử trẻ tuổi của Sở gia cũng theo tới, nhất thời trong phủ vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân vô cùng vui vẻ, liền lén tìm Hoắc Nghênh Phong, để Hoắc Nghênh Phong dẫn theo nàng đi về trước, mượn cớ nhìn Sở Đàm Vân.
Đôi mắt của Hoắc Nghênh Phong lại nhìn chằm chằm Hương Vũ.
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân hiểu rõ, lúc này cười một tiếng: "Hương Vũ, ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh ta đi."
***
Ban đầu, Hương Vũ cũng không muốn đi theo tiểu thư lén nhìn qua tiền viện, nhưng nàng nghĩ lại có lẽ sẽ thấy hầu gia, nên trong lòng tràn đầy chờ đợi. Đến mức khi nàng đi theo sau lưng tiểu thư, lại nghĩ đến sau khi gặp hầu gia phải nói như thế nào, đến mức trên mặt nàng đều ửng đỏ.
Mấy ngày nay Hoắc Nghênh Phong vẫn luôn nhớ Hương Vũ.
Ngày đó, ban đầu nói hay lắm, đột nhiên Hương Vũ lại giận, nói chuyện tuyệt tình sau đó chạy đi. Lúc đó, trong lòng y tức giận, nghĩ đến chuyện mình ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành một tiểu nha hoàn, kết quả lại bị mất mặt như thế.
Nhưng chưa được mấy ngày, sự buồn bực trong lòng kia dần tan đi, y lại nghĩ đến Hương Vũ, cuối cùng vẫn là không vứt bỏ được.
Dáng dấp của Hương Vũ kia, điệu bộ đó trổ mã thật tốt. Nàng không nói gì cả, cũng chẳng hề làm gì, cứ yên lặng đi qua trước mặt y. Y nhìn thấy nàng trong lòng lại nổi lên cảm giác yêu thích, lại có cảm giác không muốn nàng bị nam nhân khác nhìn thấy, muốn giấu nàng trong phòng mình để sủng ái mới tốt.
Y vẫn không hiểu rốt cuộc Hương Vũ làm sao thế, chỉ có thể nói tâm tư tiểu cô nương hay thay đổi, sơ ý một chút thì y sẽ chọc giận nàng.
Bây giờ quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt Hương Vũ trong sáng như nước, đôi má đỏ ửng tươi mát trơn bóng, giống như cây sen đang dập dờn trong ao.
Trong phút chốc tâm trạng trở nên bay bổng, lại nghĩ đến chờ sau khi không có ai nữa, nhất định y phải nói chuyện với nàng một phen.