Nguyệt Tinh trầm mặc, cũng không nói chuyện, mắt nhìn về phía trước.
Nàng không muốn xem, không muốn nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của Hương Vũ khiến cho ngay cả nữ nhân cũng không nhịn được mà đỏ mặt, càng không muốn nhìn thấy thân người Hương Vũ choàng áo bào của thiếu gia.
Cứ như thế một đường trở về viện của tiểu thư, đi qua chỗ ở của nha hoàn ở phòng bên cạnh.
Ở bên cạnh tiểu thư có tất cả bốn nha hoàn giống như Hương Vũ và Nguyệt Tinh, vì có thân phận địa vị tốt nên hai người ở chung một phòng. Hương Vũ và Nguyệt Tinh ở cùng nhau.
Vào phòng, Hương Vũ nhanh chóng đi thay y phục.
Nguyệt Tinh vẫn thờ ơ lạnh nhạt không hề nói chuyện. Nàng nhìn thấy Hương Vũ cởi chiếc áo bào của thiếu gia ra treo bên cạnh, lại bắt đầu cởi váy xanh tươi của mình ra, lộ ra da thịt trắng nõn, thân thể lung linh tinh tế.
Nguyệt Tình ôm ngực, khó chịu.
Hương Vũ thật sự rất đẹp, thân thể kia thật đúng là băng cơ ngọc cốt, đừng nói nam nhân, chính là nữ nhân như nàng nhìn thấy cũng không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Thật ra nàng cũng rất thích Hương Vũ, nhưng nàng lại ghen ghét Hương Vũ được thiếu gia thích.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, nàng chuyển ánh mắt qua chỗ khác, không nhìn Hương Vũ nữ.
Nhưng mà Hương Vũ vừa thay quần áo lại vừa thở dài, dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Nguyệt Tình nhìn thấy thế thì không chịu nổi: "Gặp được loại chuyện tốt thế này còn không mừng thầm. Muội đây lại làm gì, người không biết còn tưởng rằng ai bắt nạt muội!"
Nguyệt Tình tức giận, nhưng mà Hương Vũ lại không hề để ý, nàng nhướng mày lên nói: "Nguyệt Tình tỷ tỷ, muội rất buồn bã!"
Buồn? Nàng ta còn buồn? Vậy không phải nàng nên nhảy sông sao?
Nguyệt Tình muốn đánh Hương Vũ, tức giận nói: "Muội buồn cái gì?"
Hương Vũ tỏ vẻ vô lại lại lo lắng nhìn Nguyệt Tình: "Muội luôn cảm thấy ánh mắt thiếu gia nhìn muội không đúng, muội nên làm gì đây!"
Nguyệt Tình:!!!
Trong lòng nàng tức giận, miệng chua xót, cả người cảm thấy không thoải mái, tay chân cũng sắp run rẩy.
Nhưng mà nàng nhịn xuống, nàng cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói: "Vậy không phải rất tốt sao? Thiếu gia xem trọng muội, muội có thể trèo cao! Chúc mừng chúc mừng!"
Hương Vũ cảm thấy mờ mịt, nàng kinh ngạc nhìn Nguyệt Tình một chút, có vẻ không dám tin mà chỉ vào Nguyệt Tình, nói: "Nguyệt Tình tỷ tỷ, thì ra trong lòng tỷ nhớ nhung thiếu gia?"
Nguyệt Tình trừng mắt: "Muội!"
Nói bậy bạ gì đó! Nàng không có, không hề có!
Nhưng lại vào đúng lúc này, hai nha hoàn khác là Lan Nhược và Hoa Mộng nghe thấy động tĩnh đi đến. Các nàng vừa đi đến đã thấy Nguyệt Tình cố gắng kìm nén nước mắt, vội hỏi xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Tình tức giận chỉ vào Hương Vũ: "Muội ấy, muội ấy nói ta nhớ thương chủ tử!"
Hương Vũ lại rất chắc chắn.
Trước kia nàng không chú ý nên không biết, bây giờ Nguyệt Tình tỷ tỷ và nàng nói chuyện như thế, nàng lại không ngốc, đương nhiên là nhìn ra Nguyệt Tình muốn làm tiểu thiếp của thiếu gia.
Nàng lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nhìn Nguyệt Tình, nói lời sâu xa: "Nguyệt Tình tỷ tỷ, nha hoàn nhớ thương chủ tử không phải là nha hoàn tốt. Tỷ hãy nhớ kỹ, con đường này tuyệt đối không thể đi."
Nguyệt Tình nghe thế, suýt chút nữa "Oa" lên một tiếng khóc lớn. Sao Hương Vũ có thể nói như vậy, nàng ấy dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Chính nàng ấy được thiếu gia thích nên chê cười nàng sao? Đây là được món hời còn muốn khoe mẽ mà! Rất đáng hận!
Lan Nhược và Hoa Mộng nghe vậy thì đều trừng mắt nhìn Hương Vũ.
Sao Hương Vũ này ngốc như thế, đây là tâm sự của riêng Nguyệt Tình, nàng ấy muốn gả cho thiếu gia thì đó chính là mơ ước của người ta. Dù cho nàng ấy là một tiểu nha hoàn thì cũng có ước muốn, sao nàng ta có thể nói huỵch toẹt ra như thế!
Hương Vũ bị hai người trừng, nàng cảm thấy mình vô cùng vô tội, có hơi lo lắng lại có hơi bất đắc dĩ. "Nguyệt Tình tỷ tỷ, muội biết tỷ thích thiếu gia, tỷ muốn làm tiểu thiếp, nhưng tỷ phải biết tiểu thiếp không dễ làm đâu. Đời này, tiểu thiếp không có chỗ đứng trước mặt thiếu gia, tiểu thiếp cũng sẽ bị chủ mẫu không dung, sơ ý một chút sẽ bị kéo ra ngoài gả cho lão già đấy!"
Nguyệt Tình khóc "Oa" lên một tiếng, bụm mặt đi ra ngoài.
Hương Vũ nhíu mày tỏ vẻ bất đắc dĩ, sao tỷ ấy lại chạy chứ, sao tỷ ấy lại nghe không lọt?
Lan Nhược và Hoa Mộng nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Hương Vũ, trách cứ nàng: "Muội quản nhiều quá rồi! Có thể làm tiểu thiếp tốt hơn bao nhiêu!"
Hương Vũ ngàn lần không nghĩ tới hai vị này cũng nghĩ như thế.
Trước giờ nàng không nghĩ đến nam nhân nữ nhân, nhưng cho đến giờ cũng không biết mấy tỷ tỷ này đều nghĩ như thế.
Lập tức nàng càng khổ tâm giọng nói trở nên nặng nề: "Muội đây là người từng trải, các tỷ phải nghe. Rốt cuộc các tỷ cũng còn trẻ, không biết qua cửa nhà này..."
Nhưng mà nàng vừa nói ra, Lan Nhược và Hoa Mộng đều nhìn nàng với vẻ khinh bỉ: "Nghe kinh nghiệm của muội, chẳng phải muốn chúng ta chết càng nhanh hơn sao!"
Nha hoàn muốn gả cho thiếu gia không phải là nha hoàn tốt, nàng ta như thế, không biết trong đầu chứa cái gì nữa!
Hương Vũ ưu sầu: "Hai tỷ tỷ, chuyện tiểu thiếp này chúng ta vạn lần..."
Nhưng mà hai vị kia đã nhanh chóng đi rồi.
Hương Vũ nhìn căn phòng trống trơn, thở dài, nàng phải tìm cách cứu vãn cuộc đời mình, cứu vớt tiểu tỷ muội, trọng trách nặng nề.
......
Hương Vũ lo lắng.
Một là lo lắng cho một đám tiểu tỷ muội, Nguyệt Tình Lan Nhược và Hoa Mộng, đây đều là lớn lên từ nhỏ với nhau. Mặc dù bình thường ít nhiều gì cũng sẽ nhỏ nhen, cũng sẽ bắt nạt nàng, nhưng Hương Vũ cảm thấy ăn thiệt thòi là phúc, để cho tiểu tỷ muội được nhờ cũng không phải là chuyện gì quá đáng mà không được.
Bây giờ tâm tư của mấy tỷ muội không ngay thẳng, nàng thật sự trỗi dậy lương tâm của người mẹ, suy nghĩ mình phải làm sao để uốn nắn tâm tư các nàng, nói cho các nàng biết làm tiểu thiếp sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng mà các tiểu tỷ muội lại không nghe mình.
Hai là lo lắng về nam nhân.
Nàng đếm đầu ngón tay tính qua tính lại, ở bên phía Nhị Cẩu Tử thì trong lòng nàng vẫn không chắc, nàng cảm thấy nên thử với Trần Trung trước. Trần Trung cũng đã lớn tuổi, có thể sẽ biết thương yêu thê tử, sau này mình gả đi có thể hưởng phúc.
Nghĩ rõ ràng chuyện này, Hương Vũ nhanh chóng cắn đứt sợi chỉ trong tay, để đai lưng đã thêu xong qua một bên.
Đây là thêu cho hầu gia, hai ngày nữa phải nộp rồi, hôm nay có thể đem đưa cho tiểu thư.
Hương Vũ cầm đai lưng kia, lại nhớ đến ngày đó gặp được hầu gia.
Hầu gia thật đáng sợ, cả người tản ra khí thế giết người, nhìn một chút đã bị dọa đến run chân, cảm thấy mình phải chết.
Nàng nghĩ đến tiểu thư lại muốn đưa đai lưng cho hầu gia, đột nhiên cảm thấy bội phục tiểu thư.
Tiểu thư có can đảm đối mặt với hầu gia như thế, quả nhiên tiểu thư là tiểu thư, mà nàng cũng đúng là có mệnh làm nha hoàn.
Hương Vũ nghĩ như vậy, lại cầm lấy đai lưng đưa qua cho tiểu thư Hoắc Nghênh Vân.
Hoắc Nghênh Vân hài lòng nhìn đai lưng, rốt cuộc nàng có thể giành được danh tiếng khéo tay, hiếu thuận trước mặt cha rồi.
Nàng hài lòng liếc nhìn qua Hương Vũ, lại cảm thấy hôm nay Hương Vũ có vẻ khác biệt.
Da thịt kia giống như tuyết đầu mùa ngày đông, đôi mắt kia dường như ngậm nước suối, dáng vẻ kia... Rõ ràng chỉ quy củ đứng đó, nhưng bỗng dưng lại có vẻ quyến rũ diễm lệ.
Bình tĩnh mà xem xét, trong lòng nàng rất hài lòng với nha hoàn này. Để nàng ta ở bên cạnh nàng thì cũng giống như hái hoa cảnh đẹp ý vui không phải sao?
Nhưng mà nàng nhớ đến Sở công tử kia, lại âm trầm nói: "Đi xuống đi, có Nguyệt Tinh hầu hạ là được rồi."
Hương Vũ nghe lời này, trong lòng càng hiểu rõ, tiểu thư đang đề phòng mình.
Nếu là lúc trước, đương nhiên Hương Vũ sẽ không suy nghĩ nhiều, tiểu thư nói gì thì chính là cái đó, nàng không cần động não, chuyện gì cũng nghe theo tiểu thư là được.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ nàng biết mình sẽ rơi vào kết cục như thế, nàng phải suy nghĩ cho bản thân mình. Dù cho tiểu thư thông minh, nhưng nàng ấy sẽ không suy nghĩ giúp mình.
Trong đầu nhỏ của Hương Vũ bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, cứ như thế đi ra hậu viện đến chuồng ngựa ở thiên viện.
Lúc nàng đi qua đó, chỉ thấy bọn họ đang dùng dao cầu[1] để cắt cỏ.
[1] Dao cầu: loại dao như máy cắt giấy hiện đại.
Có hai người đang làm việc, một nam nhân mập mạp giả tảo bỏ cỏ vào trong dao cầu, người này tên là Vương Xuyên. Còn người phụ trách đè dao cầu là Trần Trung, đây là việc rất tốn sức.
Ngày xuân, mặt trời cũng bắt đầu ấm áp, đặc biệt là vào lúc này, mặt trời chiếu sáng phơi khô cỏ tản ra mùi thơm ngát. Cỏ khô được đặt ở dưới dao cầu lóe sáng, xoạt xoạt xoạt xoạt, đã nát ra. Trần Trung giơ tay hạ tay đều rất có sức.
Hương Vũ nghiêng đầu nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người này tài giỏi.
Nam nhân này rất khỏe mạnh, thân thể rắn chắc. Dù cho sau này chỉ làm việc tốn thể lực thì cũng có thể nuôi sống nàng, không để nàng đến mức đói bụng?
Nghĩ như vậy, chỉ thấy dao cầu kia ngừng lại.
Tên mập giả tạo Vương Xuyên liếc về phía tiểu nha hoàn bên này, sau đó cười. Hắn đã nhìn ra, đôi mắt của tiểu nha hoàn tập trung lên người trên người Trần Trung.
Hắn nhìn Trần Trung với ánh mắt "Tiểu tử ngươi thật may mắn", sau đó cười ha ha nói muốn cho ngựa ăn thêm rồi nhanh chóng rời đi.
Thế là cạnh đống cỏ khô chỉ còn lại Hương Vũ và Trần Trung.
Hương Vũ lại đánh giá nam nhân này lần nữa, vẻ cường tráng đen bóng, nam nhân này giống như con bò già, dù cho lớn tuổi thì sao, gả cũng không lỗ!
Hương Vũ nghĩ như thế, ánh mắt trở nên dịu dàng, nụ cười cũng trở nên ngọt ngào, nàng khẽ gọi: "Trần Trung ca ca!"
Đừng nói đến A Phúc hai mươi mấy tuổi hay Trần Trung ba mươi mấy tuổi, chỉ cần nàng có ý thì đều gọi là ca ca.
Trần Trung nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi mình là "Trần Trung ca ca", hắn cảm thấy rất bất ngờ. Sau khi hết bất ngờ thì cũng bắt đầu ngượng ngùng, hắn hơi mất tự nhiên xoa đôi bàn tay: "Sao Hương Vũ lại tới đây, là tiểu thư muốn dùng ngựa hay thiếu gia muốn dùng ngựa?"
Đôi mắt linh động của Hương Vũ khẽ chớp, nàng có hơi thẹn thùng.
Không có cha mẹ, lại không có tiểu thư làm chủ, chuyện này chỉ có tự mình đi làm, đúng là cảm thấy khó xử.
Nàng chậm rãi thu lại nụ cười, cứ im lặng nhìn Trần Trung như thế.
Đôi mắt kia giống như được nước suối mùa thu rửa qua, trong sáng sạch sẽ, đột nhiên mặt Trần Trung đỏ lên.
Hắn cũng là người từng trải, đã từng thấy qua vài nữ nhân, có nữ nhân đơn thuần, có nữ nhân kiều mỵ. Nhưng mà người ở trước mắt này rõ ràng trong sáng như trẻ con nhưng lại có thể nhìn thẳng vào hắn rồi dụ dỗ hắn, hắn chưa từng thấy qua.
Trần Trung đỏ mặt hít sâu một hơi: "Hương Vũ cô nương, cô nương đây là?"
Hương Vũ mong chờ nhìn hắn: "Tiểu thư không cần dùng ngựa, thiếu gia cũng không cần dùng ngựa, chính muội muốn dùng ngựa."
Trần Trung:?
Hương Vũ thu lại ánh mắt, rủ mắt xuống, lông mi dài rậm khẽ run run, nàng khẽ nói: "Nhưng muội chỉ là một tiểu nha hoàn, không thể dùng ngựa. Trần Trung ca ca, ca nói làm sao bây giờ?"
Mở miệng một tiếng Trần Trung ca ca, tiểu cô nương yểu điệu xinh đẹp hỏi hắn làm sao bây giờ.
Trái tim Trần Trung đập thình thịch, chỉ cảm thấy trong lòng có một con ngựa đang lao nhanh: "Vậy, vậy Hương Vũ cô nương muốn ta làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Hương Vũ như mang theo tình yêu, hơi thở như hoa lan: "Trần Trung ca ca..."
Lúc nói như thế, chính nàng cũng đỏ mặt tía tai.
Dù sao những cách thức dụ dỗ nam nhân đều là nàng nằm mơ mà biết, mặc dù trong đầu nàng hiểu nhưng có mấy lời lại không nói nên lời.
Nàng hít sâu, nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của mình: "Ca nói, muội nên đi đâu tìm một con ngựa?"
Sau khi nói xong, nàng lén nhìn về phía Trần Trung ở phía đối diện.
Nàng hài lòng phát hiện, gương mặt của Trần Trung đỏ bừng, đỏ bừng, thở như một con trâu.Một con trâu lúc nào cũng có thể tránh thoát dây cương đang buộc lại, tròng mắt đỏ ngầu.