• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa nói ra như ngọc ném vỡ tan.

Ngoại Bà Kiều biết giờ này cô có trả lời thế nào cũng vô nghĩa, chính vấn đề đặt ra đã phơi bày sự thật rồi.

Đúng lúc đôi bên đang giằng co thì cửa phòng điều khiển trung tâm trượt mở, thiếu niên nhân tạo bước vào nói lanh lảnh: "Ngoại Bà Kiều là con người."

Màn hình chợt lóe lên, vị lãnh tụ có vẻ chẳng để tâm đến câu trả lời của thiếu niên, "Ngài là người nhân tạo, thật vô nghĩa khi chủ đề của câu hỏi đưa ra câu trả lời."

"Nhưng ít nhất từ tôi ông có thể biết được quan điểm của người nhân tạo." thiếu niên đứng hiên ngang trước màn hình, "Trong mắt người nhân tạo, chắc chắn Ngoại Bà Kiều là con người."

Lãnh tụ suy tư một lát, "Đó là kết luận ngài đưa ra dựa trên trắc nghiệm nhân tính à?"

"Phải." thiếu niên nói, "Hệ thống của tôi chứa trắc nghiệm Nabokov tân tiến nhất thế kỷ 22, vì cấp độ bảo mật quá cao nên không thể sao chép được. Khi Đại Đô Thị thành lập chỉ có thể xây dựng mô hình trắc nghiệm mới dựa trên số liệu trích xuất được từ tầng thấp nhất của nó thôi."

Trắc nghiệm Nabokov - bài kiểm tra nhân tính ưu việt nhất mà con người ở thế kỷ 22 phát minh ra, chuyên dùng để phân biệt những sản phẩm nhân tạo quá giống con người và con người thực sự. Đồng thời nó cũng có thể phân tích trị số nhân tính của người nhân tạo, cho biết tiềm năng phạm pháp của đối tượng ở khoảng nào, vân vân.

Bài trắc nghiệm này luôn có hiệu quả, cho đến khi Đại Đô Thị được thành lập các thành viên của đội khảo sát vẫn thống nhất đánh giá trắc nghiệm Nabokov là phương pháp tối ưu để giải quyết vấn đề an ninh với người nhân tạo. Nhưng quyền giải mã tối cao với hệ thống của thiếu niên nhân tạo hoàn toàn nằm trong tay chính phủ liên hợp năm xưa. Đội khảo sát không thể phân tích được nó, cũng tức là không thể phục chế được hệ thống trắc nghiệm Nabokov cài trong người nhân tạo.

Cuối cùng đội khảo sát buộc phải thỏa hiệp, họ trích xuất dữ liệu từ tầng thấp nhất của hệ thống rồi lập nên một mô hình trắc nghiệm nhân tính mới. Nhưng độ chính xác của mô hình mới này vẫn chưa được kiểm chứng toàn diện, vì vậy chương trình virus mới ra đời như một hàng rào bảo vệ kép.

Lúc này thiếu niên đưa ra trắc nghiệm Nabokov, ai cũng hiểu ý tưởng của nó là gì.

Trong tình thế đối đầu căng thẳng hiện tại, nó có thể đại diện cho chính quyền Đại Đô Thị để phán đoán người nhân tạo nào cần liệt vào hàng nguy hiểm, người nào vẫn có thể sử dụng được.

Đương nhiên, phương pháp này cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ, ví dụ như quần thể người nhân tạo ở Đại Đô Thị liệu có chịu hợp tác để làm trắc nghiệm không? Người nhân tạo bị xếp hạng nguy hiểm quá cao liệu có bị xử lý như con người phạm pháp không? Sau chuyện này Ngoại Bà Kiều và thiếu niên sẽ tồn tại như thế nào ở Đại Đô Thị? Bản ghi chép về chiến tranh Orion không rõ nguồn gốc đó liệu có đáng tin cậy không...

Nhưng trong điều kiện Ngoại Bà Kiều không muốn liều lĩnh khởi động virus trên người nhân tạo thì đây đúng là một giải pháp không tránh khỏi.

Lãnh tụ suy tư một lát rồi nói, "Chính phủ sẽ thử đàm phán với nhóm người nhân tạo trong nhà máy điện hạt nhân." Rồi con người đứng dậy, nhìn thiếu niên, "Cũng phiền ngài đi cùng tôi."

"Tranh thủ thời gian này chính phủ sẽ bắt đầu thanh tra nội bộ, chúng tôi sẽ cấp quyền cho tiến sĩ Kiều để bà ấy hỗ trợ công tác thanh tra." Lãnh tụ quay lại khẽ gật đầu với màn hình, "Nếu không có vấn đề gì trong nội bộ chính phủ..."

"Bản thân chính sách thử nghiệm về quyền lợi của người nhân tạo mà chính phủ mới ban hành là vấn đề nghiêm trọng rồi." Ngoại Bà Kiều ngắt lời con người, một cánh tay máy thò ra từ bàn điều khiển, xoa đầu thiếu niên, "Đi sớm về sớm."

"Biết rồi." thiếu niên đáp, "Đợi tôi về đấy."

Không lâu sau khi thiếu niên ra đi cùng vị lãnh tụ, Ngoại Bà Kiều được phân quyền tham gia quá trình thanh tra của chính phủ, đương nhiên là quyền của cô cũng không phải quyền tối cao.

Nhân loại không bao giờ thiếu bè phái đấu đá. Kẻ nhẫn tâm có ngại gì chĩa mũi gươm vào mẹ già con dại.

Ngoại Bà Kiều biết hành động của thiếu niên chỉ có thể coi là một kế hoãn binh, cô đâu có mù, hệ thống truy vết cho thấy tàu vũ trụ đã bị lực lượng vũ trang của Đại Đô Thị khóa mục tiêu. Toàn bộ quảng trường trung tâm đều nằm trong tầm công phá.

Nếu lúc đó cô tiếp tục đôi co với lãnh tụ, không khó để đoán được hậu quả sẽ như thế nào.

Sự thật đã quá rõ.

Cô không còn là người mẹ khai sinh ra đô thị, thiếu niên cũng không còn là đứa con thơ được dưỡng dục bởi trí tuệ của loài người.

Ngoại Bà Kiều tận dụng phân quyền tạm thời để lục soát kết cấu nội bộ chính phủ rất lâu mà không đạt được kết quả gì cụ thể. Ngay khi cô định thử phá tường lửa để nâng cao phân quyền của mình thì đột nhiên máy chủ trên tàu nhận được tín hiệu liên lạc khẩn cấp.

Nội dung thông điệp chỉ có hai chữ.

Đi mau.

Ngoại Bà Kiều chỉ suy tính trong tíc tắc rồi vội vã liên lạc với nhà máy điện hạt nhân qua đường dây khẩn cấp.

"Tiến sĩ Kiều." bên kia đường dây là một người nhân tạo, "Cuối cùng bà cũng liên lạc với chúng tôi."

Ngoại Bà Kiều chỉ hỏi một câu, "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Sáng nay chúng tôi đã gặp người bạn của bà." Người nhân tạo đáp, "Nó rất có sức thuyết phục, nó đã khiến nhóm người nhân tạo có khuynh hướng ôn hòa trong nhà máy điện hạt nhân đồng ý làm trắc nghiệm Nabokov. Tôi cũng là một trong số họ, nhưng sau khi hoàn thành bài trắc nghiệm, tôi phát hiện ra một tệp tài liệu chưa từng xuất hiện trong bộ nhớ của mình."

"Tôi nghĩ tài liệu này hẳn là để gửi đến bà."

Tài liệu được truyền sang máy chủ tàu vũ trụ qua kết nối số hóa, Ngoại Bà Kiều đọc xong trong một phần ngàn giây. Nội dung của nó rất súc tích, việc công bố ghi chép về chiến tranh Orion vào ngày kỷ niệm thành lập Đại Đô Thị là một âm mưu. Chính phủ Đại Đô Thị đã làm giả tài liệu này với nội dung bịa đặt rằng cuối thế kỷ 22 một cuộc chiến cấp vũ trụ đã nổ ra giữa con người và người nhân tạo, cuối cùng dẫn đến sự diệt vong của loài người.

Mà nguồn gốc của cuộc chiến bị quy kết cho lòng tham của người nhân tạo.

Một điều giả dối thường sẽ sống động và cực đoan hơn sự thật, bởi vì mục đích người ta tạo ra chúng chính là để kích động cảm xúc. Một khi mâu thuẫn giữa con người và người nhân tạo ở Đại Đô Thị bị nâng đến đỉnh điểm, thật khó mà lường được hậu quả sẽ thế nào.

Nhưng có một nghịch lý ở đây, tại sao chính phủ lại muốn làm vậy? Thành thị vừa kiến tạo lại hơn năm mươi năm, mới tạm gọi là phồn hoa le lói, còn ngổn ngang bao việc phải làm. Lúc này sao có thể thiếu được sức lao động của người nhân tạo?

Đương nhiên cũng có khả năng họ chỉ muốn nhân cơ hội này để cắt giảm quyền lợi của người nhân tạo. Nhưng cái đích cuối cùng của âm mưu có lẽ là chính Ngoại Bà Kiều.

Là lãnh tụ đầu tiên, ảnh hưởng của cô ở Đại Đô Thị luôn bền vững, mà tất cả mọi người đều biết cô có khuynh hướng thân người nhân tạo.

Cô ngáng đường chính phủ mới... sau khi số hóa nhân cách Ngoại Bà Kiều vẫn có sức ảnh hưởng đối với chính phủ, cô đã gạt đi rất nhiều ý tưởng gây tranh cãi của họ, một trong số đó chính là chính sách mới mà chính phủ quyết tâm đưa ra thử nghiệm hiện nay.

Giờ đây một thứ liên quan đến "sự thật" về sự diệt vong của nhân loại bị khơi ra, Ngoại Bà Kiều chính là vật tế lý tưởng cho mối nợ máu này.

Còn việc âm mưu này sẽ gián tiếp lấy đi bao nhiêu sinh mệnh có lẽ không quan trọng. Cơ chế thai nghén con người của Đại Đô Thị đã cực kỳ hoàn thiện rồi, huống chi nợ máu trả bằng máu chẳng phải là nếp xưa cao quý của nhân loại sao?

Và đương nhiên người nhân tạo càng không đáng nhắc đến, sau đây mối thù này sẽ đá họ ra khỏi phạm vi cân nhắc đạo đức của con người.

Xem xong thông điệp, Ngoại Bà Kiều thoáng suy tư, trong chớp mắt này cô nghĩ: Nói nhiều như vậy mà chẳng có câu nào nhắn cho mình nhỉ.

Mọi câu chữ đều liên quan đến cô, nhưng chẳng câu nào thực sự dành cho cô.

"Xin lỗi nhé, tôi mượn bộ nhớ của anh một chút." Ngoại Bà Kiều nói với người nhân tạo ở đầu dây bên kia, cô xâm nhập, tìm nguồn gốc tài liệu rồi bắt đầu phân tích. Cô nhận ra đây là một bản sao.

Dù chỉ là một phiên bản được đơn giản hóa nhưng cô quá quen thuộc với cấu hình này... đây là bản sao ý thức của thiếu niên.

Cô thử kích hoạt, không biết bao lâu sau đường dây được kết nối.

"Bà già đấy à." giọng thiếu niên nghe chập chờn, "Bà chậm chạp quá."

Ngoại Bà Kiều hỏi, "Cậu đang ở đâu?"

"Mấy giờ rồi còn hỏi thế..." có tạp âm ầm ầm trong đường dây, "... tàu vũ trụ này của tôi có một chuỗi lệnh trung tâm tối cao, Đại Đô Thị xây dựng nhờ công nghệ lấy được từ tàu vũ trụ... thế nghĩa là chuỗi lệnh này có thể khống chế hệ thống vũ trang của chính phủ. Nhưng thời gian không còn nhiều, tôi sẽ cho bà chuỗi lệnh, nhân lúc đó bà phải cất cánh thật nhanh... đi đến đâu cũng được, vũ trụ bao la..."

Ngoại Bà Kiều ngắt lời nó, bà lặp lại câu hỏi, "Cậu đang ở đâu?"

Thiếu niên cười khổ, "Tôi ở đâu thì quan trọng gì?"

"Tôi biết về mật mã trung tâm tối cao." Ngoại Bà Kiều nói, "Không thể truyền phát nó được, chỉ trừ khi... người giữ mật mã sắp tử vong."

"Phân quyền bảo mật dữ liệu trong cơ thể cậu là kỹ thuật tiên tiến nhất thế kỷ 22, không thể phá giải từ bên ngoài nhưng có thể truyền phát được... bao gồm cả bản đầy đủ hệ thống trắc nghiệm Nabokov, chỉ cần chính quyền Đại Đô Thị phá hoại cậu đến mức cận tử thì cơ chế truyền phát sẽ khởi động trên mọi dữ liệu mật trong cơ thể cậu."

"Tôi để cậu đi không phải là để chịu chết, hệ thống phòng ngự trang bị trên người cậu hoàn toàn đủ để tự vệ, trừ khi chính quyền Đại Đô Thị mang đầu đạn hạt nhân ra sống mái với cậu." Ngoại Bà Kiều gằn giọng, "Cậu đã làm gì để mình thành sắp chết?"

Thiếu niên im lặng một lát, họ không còn nhiều thời gian, cũng chẳng rảnh rỗi để tâm sự, "... bà đã nói đến thế mà còn cần tôi bổ sung đáp án nữa à?"

Đột nhiên Ngoại Bà Kiều có cảm giác hụt hẫng mà từ sau khi chết chưa bao giờ cô cảm nhận được nữa.

Nếu vẫn còn cơ thể hẳn lúc này cô đã ngã vật xuống ghế.

Cơ chế phòng ngự trên người thiếu niên rất khó công phá, nhưng năm mươi năm qua, từ khi Đại Đô Thị thành lập nội bộ chính phủ cũng đã xây dựng máy chủ mới trong thành thị.

Nếu để máy chủ mới đối đầu với lõi vận hành của thiếu niên, có lẽ nó phá giải được cậu ấy. Nhưng gậy ông đập lưng ông, chính thiếu niên cũng có thể giành được dữ liệu cơ mật chứa trong bộ nhớ máy chủ.

Khỏi phải hỏi cũng biết, làm thế nào nó phát hiện được Ghi chép về chiến tranh Orion là một âm mưu ngụy tạo từ đầu đến cuối của chính phủ.

"Tình hình tôi bây giờ không ổn lắm, hôm qua nhân lúc chính phủ vờ vịt đưa tôi đến nhà máy điện hạt nhân tôi đã cài bản sao tối giản của dữ liệu trung tâm vào bộ nhớ một người nhân tạo." thiếu niên thở dài, "May mà nó đã liên lạc với bà, đi mau đi."

"Tôi không đi được." Ngoại Bà Kiều trả lời, "Đây là quê hương tôi."

Trăm năm đi xa là quá đủ, cuộc sống của cô cũng quá dài rồi.

Thiếu niên im lặng một thoáng rồi chợt bật cười, "Tôi biết bà sẽ nói thế mà."

Giọng nó nghe uể oải, như đang chơi xỏ cô, "Thế nên là... xin lỗi nhé."

"Cái gì?" Ngoại Bà Kiều chưa hiểu ý nó là gì thì đột nhiên tàu vũ trụ khởi động với công suất tối đa, đây là dấu hiệu sắp cất cánh, "Cậu làm gì vậy?"

"Mật mã trung tâm tối cao có thể khởi động con tàu từ xa." Giọng thiếu niên bắt đầu bị nhiễu bởi tạp âm của dòng điện, "... Mặc kệ nơi này đi, chính phủ đang biểu quyết phương án phá hủy tàu vũ trụ rồi, chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi họ phán quyết cả bà thôi."

"Nên tôi phải ra đi à?"

Một chùm sáng thình lình xuất hiện giữa phòng điều khiển trung tâm của tàu vũ trụ, giữa ánh sáng là hình ảnh 3D của người phụ nữ, bà dộng tay xuống bàn điều khiển, "Tôi chỉ là một phần số liệu trong máy chủ, chẳng lẽ tôi còn sợ đầu rơi máu chảy hay sao?!"

Lát sau, giọng thiếu niên lại vang lên, "Tôi biết mà, Ngoại Bà Kiều, cô đã chết rất lâu rồi."

"... nhưng với tôi mà nói, từ khi ý thức của cô được tải lên tàu vũ trụ tôi cảm thấy linh hồn cô bên trong dòng điện, lúc đó cô mới thực sự đang sống."

"Sống, giống như tôi."

Giữa quảng trường trung tâm, động cơ dưới đáy tàu vũ trụ tóe ra những tia lửa màu xanh, cùng lúc đó những vũ khí đang khóa mục tiêu là tàu vũ trụ cũng đồng loạt bị vô hiệu, lực lượng vũ trang của chính phủ hỗn loạn, lãnh tụ vội vã kết nối với kênh liên lạc của tàu vũ trụ, ông ta gào lên trên màn hình: "Tiến sĩ Kiều, bà muốn làm kẻ đào ngũ à?!"

Ngoại Bà Kiều không rảnh bận tâm đến lời chất vấn của con người, bà biến thành hình ảnh thiếu nữ để gào lên như điên với thiếu niên, "Cậu dừng lại ngay cho tôi!!"

Thiếu niên không đáp.

Tàu vũ trụ đã nạp hết công suất, ánh sáng chói lọi khiến quảng trường sáng như ban ngày. Chính quyền Đại Đô Thị không kịp trở tay, họ cuống cuồng điều động bộ đội vũ trang, và thật là mỉa mai, phần lớn đội ngũ bộ đội của họ đều là người nhân tạo.

Trong nhà máy điện hạt nhân, rất nhiều người nhân tạo kinh hãi vì quầng sáng đột nhiên dâng lên giữa lòng thành thị. Họ đều ngẩng đầu lên nhìn tàu vũ trụ lơ lửng giữa trời như một vầng mặt trời bằng kim loại, một vầng mặt trời thuộc về người nhân tạo.

Kênh thông tin của thiếu niên đột nhiên vang lên tiếng hát.

"Đào trổ bông, đào trổ bông, thiếu nữ xuân thì lên kiệu hoa.

"Lên kiệu hoa, lên kiệu hoa, ngựa cao xe lớn qua cầu dài.

"Qua cầu dài, qua cầu dài, cô dâu chớ vội nâng mành gấm.

"Nâng mành gấm, nâng mành gấm, thấy ta đã tới cầu bà ngoại.

"Cầu bà ngoại, cầu bà ngoại, con gái xuất giá vì mẹ già.

"Ngựa khua vó, thuyền chèo mau, cô dâu đi chớ ngoái đầu, ngoái đầu rồi chẳng nỡ xa quê cha."

Tiếng động cơ rung ầm ầm, giọng thiếu niên khẽ hát câu cuối bài đồng dao.

"Chèo là chèo, chèo là chèo."

"Chèo về cầu bà ngoại." (1)

Giai điệu quanh quẩn trong sóng điện, Ngoại Bà Kiều giận dữ đấm màn hình, nhưng mật mã trung tâm tối cao đã khởi động, không ai có thể dừng nó lại được. Ngoại Bà Kiều cảm thấy một tín hiệu chấn động trong lõi vận hành của mình, trong nháy mắt phân quyền của bà được nâng lên, toàn bộ tàu vũ trụ đã dung hợp với bà... thiếu niên đã giao mật mã trung tâm tối cao cho bà.

Ngoại Bà Kiều thử dùng mật mã để dừng tàu nhưng không được, khởi động tàu vũ trụ là mệnh lệnh cuối cùng của thiếu niên, chỉ có chính nó mới điều chỉnh được. Thậm chí nó đã cài đặt lộ trình cho con tàu, sau khi rời khỏi quỹ đạo Trái Đất, tàu vũ trụ này sẽ bay vào sâu trong biển sao với công suất tối đa.

Nó điên rồi, hành trình được cài đặt trong 10 năm. 10 năm nữa dù Ngoại Bà Kiều có trở lại Trái Đất cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Còn cách nào không? Ngoại Bà Kiều buộc mình phải tỉnh táo. Còn cách nào có thể dừng được con tàu này không?

Chỉ có chính thiếu niên mới điều chỉnh được mệnh lệnh, nhưng giờ nó đang bị chính quyền Đại Đô Thị kiểm soát chặt chẽ, trong thời gian ngắn Ngoại Bà Kiều không thể xông qua tường lửa của chính phủ để cứu nó. Mà một khi tàu vũ trụ bay quá xa khỏi Địa Cầu, dù thiếu niên có phát sóng truyền mệnh lệnh cũng chưa chắc tàu nhận được... không còn cách nào khác, phải làm sao để bắt tàu dừng lại ngay lập tức?

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngoại Bà Kiều nghĩ đến bản sao ý thức thiếu niên để lại trong người nhân tạo ở nhà máy điện hạt nhân. Cô nhận ra đây là một lối thoát, dù chỉ là bản tối giản nhưng bản sao đó chắc chắn là chính thiếu niên.

Nếu cô có thể khống chế được người nhân tạo ấy thì ngay sau đó cô sẽ kiểm soát được bản sao ý thức trong cơ thể nó. Từ đó kết nối với tàu vũ trụ, sau khi hệ thống xác minh đúng thân phận cô có thể chỉnh sửa mệnh lệnh cuối cùng như chính thiếu niên.

Ngoại Bà Kiều chỉ do dự trong chớp mắt, sau đó cô nhập một chuỗi mật mã vào dòng số liệu của người nhân tạo.

Năm đó khi đoàn khảo sát khoa học thiết kế virus cho người nhân tạo họ đã tạo ra ba mật mã, khi ba mã này đều được nhập thành công người ta mới ra được mệnh lệnh tối cao. Mà mỗi mật mã đều có công dụng thứ cấp riêng biệt.

Công năng thứ cấp của từng mật mã được giữ bí mật, và mật mã trong tay Ngoại Bà Kiều có thể khống chế ý thức chủ thể của toàn bộ người nhân tạo trong thành thị trong thời gian ngắn.

Từ giây phút nhận được mật mã cách đây năm mươi năm, đây là lần đầu tiên cô sử dụng nó.

Không biết qua bao lâu, tiếng hát lẫn trong dòng điện của thiếu niên biến mất.

Lõi điều khiển của tàu vũ trụ ngừng chuyển động.

---------------------------------------------

Chú thích:

(1) Bài này là thơ của tác giả, không phải lời bài hát Cầu Bà Ngoại. Chỉ có câu điệp khúc "Chèo là chèo..." là nằm trong lời bài hát thôi.

Du's: Vẫn khóc vl đhs :)

À với có một chuyện như này, như quý vị cũng thấy rồi, mình mù tịt về kỹ thuật =)))) không biết tác giả dùng từ vựng chuyên ngành có đúng không, nhưng qua tay mình nữa thì đảm bảo là sai tè le rồi đó =))) nên quý vị du di cho mình nha, thặc sự không hiểu gì hết không biết không biết không biết =)))) hiểu sơ sơ vậy chịu đi ha ;v;

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK