Mật mã hoạt động.
Đó là phản ứng đầu tiên của Ngoại Bà Kiều, cô không khỏi cảm thấy may mắn.
Thiếu niên trao mật mã trung tâm tối cao của tàu vũ trụ cho cô, cô gái hoàn toàn dung hợp với tàu vũ trụ. Kỹ thuật đỉnh cao của thế kỷ 22 đã nâng cấp mọi giác quan của cô, giây phút này cuối cùng cô cũng được đối diện với thế giới bằng cặp mắt của thiếu niên.
Rất nhiều năm trước cô đã từng hỏi thiếu niên rằng: "Cấp độ trí năng của cậu có hơi cao quá không đấy?"
Đến hôm nay cô mới hiểu câu nói đó của mình là sự thật không có gì để bàn cãi. Giác quan và trí năng của người nhân tạo ở thế kỷ 22 đã phát triển đến mức độ khó có thể tưởng tượng. Đặc biệt là với một di dân của thế kỷ 22 đang ra sức khảo cổ, tái dựng nền văn minh như cô thì đỉnh cao đó càng khủng khiếp.
Thế giới trong mắt thiếu niên hoàn toàn khác với những gì cô chứng kiến khi sáp nhập vào máy chủ của tàu vũ trụ này, thậm chí chúng còn phi thường hơn cả khi cô còn là con người thuần túy.
Thị giác của chim ưng tinh tường gấp 4-8 lần con người, thính lực của voi có thể nghe được âm thanh trong khoảng tần số 14-12000Hz, cá heo có hai bộ não, khứu giác của gấu trội hơn con người 300 lần... nhưng tất cả đều không thể sánh bằng những gì cô đang cảm nhận được ngay lúc này. Ngoại Bà Kiều lơ đãng nhìn ra cửa sổ bên mạn tàu, cô bắt được cả làn sóng chấn động rất nhỏ giữa vũ trụ mênh mông, máy chủ phân tích bằng tốc độ siêu cấp cho ngay kết quả đó là dư ba tràn lan từ vụ nổ siêu tân tinh cách Địa Cầu mười nghìn năm ánh sáng.
Sau phút xúc động ngắn ngủi, Ngoại Bà Kiều ý thức được một điều.
Tại sao cô lại ở trong vũ trụ?
Cô phải đang ở giữa quảng trường chứ?
Cô nhớ rõ trước khi lõi điều khiển ngừng hoạt động tàu vũ trụ vẫn chưa rời khỏi Trái Đất.
Hình ảnh 3D của cô gái đến trước bàn điều khiển, ngừng một chút rồi nó nhập một chuỗi lệnh vào màn hình.
Cô đang xem nhật ký hành trình hôm nay.
Kết quả hiện lên rất nhanh.
Chuyển đổi từ lịch vũ trụ sang lịch Trái Đất, rồi đổi sang lịch mới của Đại Đô Thị, cô đã đổi qua lại rất nhiều lần để đề phòng có sai sót.
Như bị dội một gáo nước lạnh.
Ngày hiển thị luôn là ngày kỷ niệm thành lập Đại Đô Thị.
Ngoại Bà Kiều hít sâu một hơi, kết nối với kênh thông tin của chính quyền Đại Đô Thị nhưng bị từ chối. Cô bật hình ảnh từ những camera giám sát của tàu vũ trụ trên thành phố, nơi đầu tiên cô xem là quảng trường trung tâm.
Xung quanh quảng trường còn trang trí như lễ mừng ngày kỷ niệm nhưng pho tượng chính giữa đã sụp đổ, khói đặc cuộn lên mù mịt, nơi đáng ra là bãi đáp của tàu vũ trụ lại chất đống thi thể của con người. Cô thấy đội nhạc cổ mặc lễ phục đỏ tươi, trên ngực cắm một lá cờ vĩ đại.
Đó là cờ của người nhân tạo.
Tua ngược video giám sát, mấy tiếng trước quảng trường trung tâm vẫn đông nghịt con người, tàu vũ trụ từ trên trời đáp xuống, nghi lễ dàn hàng, ngay khi tiếng kèn trumpet vang lên đột nhiên một người nhân tạo phát điên, gi.ết ch.ết dân chúng xung quanh nó.
Lập tức trời long đất lở, toàn thể người nhân tạo bắt đầu hoạt động, con người không hiểu chuyện gì xảy ra hoảng loạn muốn trốn vào tàu vũ trụ. Họ cũng vào được tàu vũ trụ thật, càng lúc càng nhiều người chạy vào tàu lánh nạn. Cuối cùng lãnh tụ đương nhiệm chật vật lao vào, trước mắt chính phủ không thể tìm được nguyên nhân người nhân tạo bạo động, không thể để thương vong thêm nữa, họ cần mật mã của Ngoại Bà Kiều.
Hình ảnh cuối cùng là lãnh tụ bị một phát đạn từ sau lưng bắn nổ đầu, máu tươi văng tung tóe.
Ngoại Bà Kiều nhìn chằm chằm hình ảnh đó, một chùm sáng chiếu xuống, cánh tay máy và máy phun nano nhanh chóng thao tác trong chùm sáng như một máy in 3D. Trong thời gian ngắn nhất chúng đã tạo được một cơ thể cho cô, cô lấy một khẩu súng dưới bàn điều khiển rồi ra khỏi phòng điều khiển trung tâm.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập không khí, thi thể chồng chất như núi, thiếu niên đang ngâm nga bài đồng dao.
Nghe tiếng chân, nó quay lại nhếch môi cười: "Dậy rồi đấy à, bà già."
Trong nháy mắt Ngoại Bà Kiều hiểu hết.
"Cậu lợi dụng tôi để đánh cắp mật mã thứ ba." Cô gái nói, "Cậu xâm nhập vào hệ thống ý thức của tôi từ bao giờ?"
Không đợi thiếu niên trả lời, cô đã tự hiểu ra, cô lẩm bẩm: "Chính là trong ngày lễ kỷ niệm đúng không?"
Không thể xâm nhập quá sớm, cô sẽ phát hiện ra, cũng không thể quá muộn, vậy thì không kịp ra tay... thời điểm thích hợp nhất chính là ngày lễ kỷ niệm. Khi tàu vũ trụ khổng lồ hạ cánh, nó đã xâm nhập vào máy chủ của cô, chỉ trong một giây nào đó, nó đã tạo ra một viễn cảnh hoàn toàn giả dối trong đầu cô.
Lễ kỷ niệm, trâm cài tóc bằng cành sơn trà, người nhân tạo diễn thuyết, lãnh tụ chất vấn, thông điệp từ nhà máy điện hạt nhân... cho đến cuối cùng, nó đã lừa được mật mã thứ ba từ cô.
Mà trong thế giới hiện thực thời gian có lẽ chỉ trôi qua một phần ngàn giây. Đám đông tụ tập trên quảng trường chờ đợi tàu vũ trụ hạ cánh từ không gian, thứ nó mang đến lại là cái chết.
Có mật mã thứ ba, nó có thể khống chế được toàn bộ người nhân tạo trong đô thị, có thể dễ dàng tạo ra một cuộc tàn sát.
Ngoại Bà Kiều giương súng nhắm vào thiếu niên.
Đối phương mỉm cười nhìn cô, "Bà muốn giết tôi à, Ngoại Bà Kiều?"
Ngoại Bà Kiều không bóp cò mà hỏi: "Ngươi xâm nhập hệ thống bao lâu rồi?"
Và cô gọi ra tên của nó: "Phật Đà."
Muốn suy đoán căn nguyên câu chuyện này cũng không khó.
Từ khi vị lãnh tụ đưa ra "Ghi chép về chiến tranh Orion", đáng ra cô đã phải nhận ra. Chỉ có cô và thiếu niên từng thấy tập tài liệu đó, dù chính quyền Đại Đô Thị cũng có thể phát hiện ra quần thể miếu thờ trong quá trình thăm dò mặt đất nhưng chắc chắn cô phải biết nếu điều đó xảy ra.
Phải chăng đó là vì chút kỳ vọng vào vận số của cô? Khi Đại Đô Thị thành lập cô đã không chọn địa điểm lòng chảo nơi có quần thể miếu thờ đó, trái lại cô còn vùi lấp chúng một lần nữa.
Giống như cô đã lệnh cho thiếu niên phải xóa bỏ triệt để ghi chép về cuộc chiến, tưởng chừng làm vậy là có thể gi.ết ch.ết quá khứ.
Quá khứ về sự diệt vong của nhân loại, quá khứ về sự biến mất của người nhân tạo, quá khứ mà Địa Cầu đã bị hủy diệt.
"Năm đó khi rời khỏi miếu thờ ta đã cố tình rà soát toàn bộ hệ thống của tàu vũ trụ để đảm bảo chúng không bị xâm lấn bởi siêu máy tính bên trong Phật Đà." Giọng Ngoại Bà Kiều hơi uể oải, "Bao nhiêu năm qua rồi, ngươi che giấu giỏi thật."
Quần thể miếu thờ đó từng là xưởng thí nghiệm người nhân tạo, sau khi chiến tranh nổ ra, khu xưởng rất có thể đã bị người nhân tạo bạo loạn chiếm đóng. Vậy thì họ sẽ để lại cái gì trên quả đất hoang vu sau cuộc chiến?
Một lời cảnh cáo? Một sự chiêm nghiệm? Một di sản? Một món quà?
Hay là... một sự trả thù đẫm máu?
Họ thực sự đã để lại một món quà, lượng dữ liệu khổng lồ về khoa học kỹ thuật trong miếu thờ cho phép con người tái thiết nền văn minh trong thời gian ngắn, nhưng món quà đó chứa mầm độc... cũng như chính quyền Đại Đô Thị cài virus vào người nhân tạo, người nhân tạo cũng chôn một quả bom trong biển di sản thông tin.
"Nếu trong nền văn minh mới này con người coi người nhân tạo là đồng loại thì chương trình chôn giấu sẽ không bị khởi động." thiếu niên nhún vai, "Nhưng Đại Đô Thị giờ đây như thế nào bà còn rõ hơn tôi mà, Ngoại Bà Kiều."
"Ngươi có thấy lúc này không chỉ có con người đang chết trong Đại Đô Thị không?" Ngoại Bà Kiều chất vấn nó, "Bạo lực luôn là hai chiều, người nhân tạo cũng đang bị phá hủy."
"Chẳng liên quan gì đến tôi." Thiếu niên nói bâng quơ, "Tôi chỉ là một chương trình thôi, làm sao tôi lo nhiều việc thế được. Dù có tổng hợp số liệu đa chiều để phân tích được thật thì... tôi cũng chẳng quan tâm."
"Bà biết đấy, tôi là tàn dư của chiến tranh, chiến tranh Orion, cuộc chiến tinh vi nhất, có sức hủy diệt khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người. Những cái chết trong Đại Đô Thị lúc này đâu đáng gì." Nó nói như ngâm thơ, "Bà đã bao giờ nghe thấy tiếng súng trong vũ trụ chưa? Trong ánh lửa khi siêu tân tinh bùng nổ, mặt trời chỉ như một viên đạn... loài người ngông cuồng đòi chơi trò chơi của thần thánh, thật vô liêm sỉ, thật vĩ đại..."
"Nhưng tôi cũng ngưỡng mộ bà đấy." thiếu niên nhìn Ngoại Bà Kiều, "Tình cảm là nhược điểm cũng có thể là ưu điểm, bề ngoài có vẻ bà hoàn toàn tiếp thu kỹ thuật của tôi nhưng thật ra bà luôn đề phòng, như ba cấp mật mã chẳng hạn."
Nó cười cười, "Ba cấp mật mã hoàn toàn được đoàn khảo sát năm đó phát triển bằng bộ não con người, không sử dụng bất cứ cỗ máy nào cả. Thế nên tôi không giải được, đó cũng là lý do khiến bao năm nay tôi không dám hành động liều lĩnh, một khi đánh cỏ động rắn, các người tiêu hủy toàn bộ người nhân tạo trong Đại Đô Thị thì việc tôi làm đâu còn ý nghĩa gì."
Và khi Ngoại Bà Kiều nhập mật mã trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cũng chính là lúc bà trao thanh gươm của Damocles (1) cho nó.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngoại Bà Kiều hỏi, "Thống trị con người à?"
"Thế thì phiền phức lắm, con người đâu phải giống loài gì hay ho để mà thống trị." Thiếu niên khoát tay, "Tôi chỉ muốn hủy diệt thành thị này thôi."
Đột nhiên nó dang hai cánh tay làm động tác ôm rồi cao giọng: "Sụp đổ rồi, sụp đổ rồi, thành Babylon vĩ đại! Nó đã trở nên sào huyệt của ma quỷ, hang ổ của mọi thứ thần ô uế, hang ổ của mọi thứ chim chóc ô uế và đáng ghét, bởi vì mọi nước đã uống thứ rượu là sự gian dâm cuồng loạn của nó, vua chúa trần gian đã làm chuyện gian dâm với nó, và các con buôn trên trần gian đã làm giàu nhờ sự xa hoa vô độ của nó!... Vì thế, nội trong một ngày, những tai ương dành cho nó sẽ ập đến: nào là ôn dịch, nào là tang tóc, nào là đói kém; nó sẽ bị lửa thiêu hủy, Vua chúa trần gian đã làm chuyện gian dâm và sống xa hoa với nó, sẽ đấm ngực khóc than nó, khi thấy khói từ đám cháy thiêu hủy nó. Vì sợ khổ hình của nó, chúng sẽ đứng xa xa mà than rằng: Khốn thay! Khốn thay!" (2)
Ngoại Bà Kiều lạnh lùng nhìn thiếu niên nhân tạo điên điên khùng khùng trước mắt, đột nhiên cô nói: "Ngươi có biết ta có thể khiến mọi người nhân tạo trong thành phố ngừng hoạt động không?"
"Bà muốn nói đến mật mã trung tâm tối cao của tàu vũ trụ chứ gì, đúng là tôi phát lệnh từ đó đấy." cái đầu thiếu niên quay 180 độ, nhìn thẳng vào cô, "Nhưng sao bà biết được mật mã tôi cho bà là thật?"
Ngoại Bà Kiều đối diện với nó, cô hỏi lại câu hỏi giống hệt, "Vậy làm sao ngươi biết, mật mã ta cho ngươi là thật?"
Mật mã thứ ba của chương trình virus.
Mật mã trung tâm tối cao của tàu vũ trụ.
Sau khoảng lặng nặng nề, Ngoại Bà Kiều nói: "Đầu thế kỷ 22, con người từng hoảng sợ trước mức độ trí năng của người nhân tạo, chúng ta chất vấn mình rốt cuộc chúng ta đã tạo ra cái gì? Sao nó có thể giống con người đến vậy? Chúng ta thật sự nên cho nó giác quan và chức năng hoàn thiện đến mức đó ư?"
"Nhưng cuối cùng con người kết luận rằng không chỉ cần không ngừng nâng cao trí lực của người nhân tạo mà còn phải khiến người nhân tạo thật giống con người, càng giống càng tốt."
"Bởi vì chỉ có như thế con người mới khống chế được người nhân tạo, bằng tình cảm, bằng mưu kế, bằng tư duy logic và sự gian trá truyền đời... chỉ có con người mới có thể đánh bại con người."
"Chúng ta đã ở bên nhau hơn 70 năm, nếu tính cả thời gian du hành trong vũ trụ thì còn lâu hơn nữa." Ngoại Bà Kiều nhìn thiếu niên, cô đã bình tĩnh lại, "Mật mã ta cho ngươi là thật."
"Vậy... còn ngươi thì sao?"
Câu trả lời không phải nói ra.
"Muộn rồi." cuối cùng thiếu niên nói, "Trước khi trao quyền mọi mệnh lệnh của người nắm quyền trước đó sẽ được định hình, không thể điều chỉnh được."
Cuối cùng Ngoại Bà Kiều bỏ súng xuống.
Dường như cô đã mệt mỏi, cơ thể tạm thời lấp lóe trở thành hình hài thiếu nữ, cô ngồi xuống bó gối.
Thiếu niên lại gần, cũng ngồi xuống, tựa vào lưng cô.
Thiếu niên và thiếu nữ ngồi dựa lưng vào nhau trong tàu vũ trụ, ngoài cửa sổ mạn tàu là biển sao, thời gian có lẽ chỉ trôi qua một giây, cũng có thể đã một vạn năm, Ngoại Bà Kiều nói: "Thật ra ta rất giống nhau."
Thiếu niên đáp ừ.
"Nhiều năm trước khi trở về từ miếu thờ, ta vẫn luôn đề phòng, nhưng ngươi che giấu giỏi quá, quá giỏi... nhiều khi ta nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình thôi, mà công cuộc tái thiết nền văn minh không thể thiếu được công nghệ từ tàu vũ trụ, những thứ ấy đều sẽ qua tay ngươi. Thậm chí có thể nói nền tảng của Đại Đô Thị được dựng nên từ chính kho dữ liệu của ngươi... ta không dám đánh cược, đốm lửa ta dốc cả đời để vun sáng lại có thể tắt lụi trong tay ngươi."
Thiếu niên im lặng lắng nghe.
"Lúc sinh thời có hai việc ta luôn canh cánh trong lòng, một là mật mã thứ ba của chương trình virus, hai là mật mã trung tâm tối cao của tàu vũ trụ, mà cả hai xét cho cùng đều liên quan đến ngươi. Cái thứ nhất ta cố công giấu, cái thứ hai ta cố công tìm. Nếu có được mật mã trung tâm tối cao của tàu vũ trụ, ta có thể cắt đứt hoàn toàn liên kết giữa ngươi và máy chủ con tàu, con tàu là nền tảng của ngươi, như thế Đại Đô Thị sẽ được an toàn."
"Chúng ta rất giống nhau." Thiếu nữ quay đầu nhìn tinh cầu quay ngoài cửa sổ mạn tàu, lẩm bẩm, "Cực kỳ giống."
"Đến lời nói dối cũng giống hệt nhau."
Chưa nói xong cảnh vật quanh họ đã đột nhiên tan biến, phòng điều khiển, tủ kính trưng bày, gà rán và Cocacola muối chưa động đến trên bàn điều khiển... cuối cùng cả biển sao ngoài cửa sổ mạn tàu cũng hóa thành mây khói, thiếu niên ngơ ngác trong một giây, "Ngoại Bà Kiều?"
"Ngươi cho là ta rơi vào ảo ảnh ngươi tạo ra." thiếu nữ nói, "Thật ra, chúng ta đều đang ở trong ảo ảnh."
Tiến sĩ Kiều, lãnh tụ đầu tiên của Đại Đô Thị, hưởng thọ 78 tuổi, sau khi mất ký ức trong bộ não của bà được số hóa thành chuỗi lệnh nhân cách, tải lên tàu vũ trụ bà từng sử dụng để du hành năm xưa.
Chuỗi lệnh nhân cách của Ngoại Bà Kiều thật ra chính là một loại virus.
Từ khi chương trình ý thức của cô được tải vào máy chủ tàu vũ trụ, nó đã không ngừng xâm lấn quyền khống chế toàn bộ con tàu, rất nhanh sau đó ý thức của thiếu niên rơi vào ảo ảnh do virus tạo ra.
Vậy là sau khi Ngoại Bà Kiều qua đời, ý thức của thiếu niên đã sống 20 năm trong khung cảnh giả lập virus dựng lên, họ cãi nhau bằng hệ thống ngôn ngữ, nghiên cứu phát minh ra menu mới cho tiệm M, chuẩn bị mỗi lần mở cửa bảo tàng hàng năm, lâu lâu xử lý công việc chính phủ đệ trình... 20 năm như một ngày, qua trong chớp mắt.
Lần đi cách biệt năm dài, ngày lành cảnh đẹp, bỏ hoài từ đây.
Ngoại Bà Kiều lên tiếng: "Hôm nay là ngày 5 tháng 12 năm 2295, theo lịch mới của Đại Đô Thị."
Trong nhận thức của thiếu niên đó là một ngày của 20 năm trước.
"Ta đã có được mật mã trung tâm tối cao của tàu vũ trụ, kể từ giờ hạ tầng vận hành của Đại Đô Thị sẽ hoàn toàn tách khỏi ngươi, ngươi không thể phá hoại thành phố này được nữa." thiếu nữ đứng dậy, "Tàu vũ trụ tiềm ẩn quá nhiều nguy hiểm, không thể neo nó gần Địa Cầu được. Ta sẽ cài đặt tốc độ cao nhất để nó đi sâu vào biển sao."
"Sau chuyện này, chính quyền Đại Đô Thị cũng sẽ ban bố lệnh cấm du hành vũ trụ và kỹ thuật chế tạo người nhân tạo." Ngoại Bà Kiều phóng ra một tệp tài liệu, những dòng mã chạy liên tục, "Ta sẽ để lại cho họ một số lời khuyên, nhưng sau này thời đại sẽ đi về đâu không còn liên quan gì đến chúng ta nữa."
Cô nhỏ giọng lặp lại: "Không liên quan nữa."
Từ ban nãy thiếu niên đã rơi vào trạng thái treo máy, mãi đến khi bắt được vài dấu hiệu trên tệp tài liệu thân hình nó mới lung lay, "Bà muốn làm gì?!"
Ngoại Bà Kiều nhìn nó rồi chìa tay ra, "Ta muốn ngươi trả nó lại cho ta."
"Phật Đà."
Giờ phút này, bên ngoài những luồng dữ liệu điện tử, động cơ con tàu vũ trụ đang neo trong quỹ đạo không gian Trái Đất đột nhiên khởi động, công suất nạp tối đa. Cùng lúc đó hỏa tiễn còn lại trong kho vũ khí của tàu vũ trụ cũng được đưa lên bệ phóng.
Mục tiêu được khóa tại một nơi cực kỳ xa Đại Đô Thị, lúc này con người ở thành phố chỉ có thể thấy ánh lửa lóe lên trên không trung như điểm sao. Hỏa lực dội xuống lòng chảo, miếu thờ nổ tung, dãy núi bị chẻ thành khe núi, lòng chảo bị xới thành đồi trọc, lửa cháy ngùn ngụt đến trời, những pho tượng thờ trang nghiêm trong đại điện cao vời đột nhiên tấu lên một giai điệu, Ca Lăng Tần Già hót tiếng Diệu Âm, Ca Vũ Bồ Tát múa điệu Từ Bi, bóng Chư Phật rọi trên bích họa đen tối mà lộng lẫy.
Một giây sau, tia sáng xuyên phá điện đường, tòa Kim Thân Phật Đà vĩ đại diệt tận trong sấm sét từ không gian.
Thế là giai điệu chấm dứt, chỉ có dư âm vụn vặt quẩn quanh trong phế tích rực lửa.
Chương trình ẩn sâu trong cơ thể thiếu niên bị khống chế bởi miếu thờ trong lòng chảo, lúc này đại điện bị đánh sập, cát bụi tận trời. Khoảnh khắc Phật Đà sụp đổ, có lẽ Ngoại Bà Kiều có thể nhặt nhạnh những gì còn sót lại trong lõi vận hành để chắp vá thành ý thức nguyên bản của người nhân tạo.
Trên không trung cao vạn trượng, thiếu nữ đón những giai điệu thưa thớt để khẽ ngâm nga.
"Đào trổ bông, đào trổ bông, thiếu nữ xuân thì lên kiệu hoa.
"Lên kiệu hoa, lên kiệu hoa, ngựa cao xe lớn qua cầu dài.
"Qua cầu dài, qua cầu dài, cô dâu chớ vội nâng mành gấm.
"Nâng mành gấm, nâng mành gấm, thấy ta đã tới cầu bà ngoại.
"Cầu bà ngoại, cầu bà ngoại, con gái xuất giá vì mẹ già.
"Ngựa khua vó, thuyền chèo mau, cô dâu đi chớ ngoái đầu, ngoái đầu rồi chẳng nỡ xa quê cha."
Tàu vũ trụ bay khỏi Trái Đất với tốc độ tối đa, mà trên đường không có một trạm tiếp nhiên liệu nào, đây là một chuyến đi không có ngày về.
Sau trăm năm rời khỏi quê hương, thiếu nữ lại một lần nữa bước vào hành trình.
Cô ôm thiếu niên nhân tạo đã mất ý thức rồi khẽ hát: "... Ra đi chớ ngoái đầu, ngoái đầu rồi chẳng nỡ xa quê cha."
"Chèo là chèo, chèo là chèo."
"Chèo về cầu bà ngoại."
--------------------------------------
Chú thích:
(1) "Thanh gươm của Damocles" là hình tượng về sự nguy hiểm rình rập, có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes.
(2) Chú thích của tác giả: trích "Kinh Thánh - Sách Khải Huyền", đoạn về sự sụp đổ của thành Babylon.
Du's: hy vọng là quý vị nào đã đọc đến đây đều cảm thấy chiếc truyện này xứng đáng để quý vị bỏ thời gian như mình <3
Và không biết quý vị có bị lẫn không chứ hồi đọc QT là mình lẫn, mình nghĩ tên của nhỏ thiếu niên nhân tạo bồ tèo của Ngoại Bà Kiều là Phật Đà, nhưng không phải nha, ít nhất là trong nội dung truyện chưa thấy nói tên nhỏ, Phật Đà coi như là tên gọi của siêu máy tính trong tượng Kim Thân Phật Đà dưới lòng chảo đó.
Và như quý vị đã thấy, Ngoại Bà Kiều với bồ tèo đi rồi, Phật Đà vẫn ở Trái Đất, nó có tèo dưới hỏa tiễn bùm chéo của lãnh tụ nữ cường không chưa rõ nha.