Tâm Thường Du đau như bị ai đó nắm lấy.
Kỷ Dao Quang là thiên chi kiêu nữ, cô không nên có tư thái hèn mọn như vậy, điều này trước khi nói chuyện với Kỷ Khai Dương, nàng chưa từng chú ý.
Trong mối quan hệ này đến cùng là người nào sai nhất? Thường Du dùng sức chớp mắt, nén xuống tất cả chua xót.
"Làm cho chị nhiều lần khắc khẩu không hiểu được, em tùy hứng ít nhiều là trách nhiệm của chị.
Còn có, quan hệ của chúng ta đã dần trở nên không bình đẳng."
Kỷ Dao Quang đột nhiên luống cuống, cô nhìn Thường Du, có chút lo lắng.
Thường Du hít sâu một hơi: "Em đem bản thân hạ xuống quá thấp, lúc trước, em hỉ nộ vô thường còn quá mức kiêu ngạo."
Kỷ Dao Quang muốn rút cây kim giữa mình cùng Thường Du, đáng tiếc mỗi lần đều là máu chảy đầm đìa: "Không lẽ như vậy là sai sao?"
"Đúng vậy, là sai." Thường Du nhìn chằm chằm Kỷ Dao Quang, nhẫn tâm nói, "Em hiện tại tựa như fans trung thành của chị, em xem chị như thần mà cung phụng, không dám vượt quy củ.
Em quá mức cẩn thận, sự cẩn thận này làm em quên mất tình cảnh ban đầu của mình.
Kỷ Dao Quang, chị là gì của em?"
Kỷ Dao Quang dưới cái nhìn của nàng có chút chật vật, hoảng hốt, cô như bại tướng bị đánh tơi bời.
Nhìn thần sắc dần lạnh của Thường Du, cô cắn môi, không trả lời câu hỏi của nàng, lấy hết can đảm hỏi ngược lại: "Em là gì của chị?" Đây là câu hỏi cô chưa bao giờ hỏi.
Cô như hỏi đối phương nhưng cũng như đang đưa tay ngực mình tự hỏi.
Tựa như mệt mỏi nãy giờ tan thành mây khói, Thường Du tươi cười ôn nhu, ôm lấy Kỷ Dao Quang, nội tâm lúc này không phải đã có đáp án cho tất cả mọi chuyện sao? Xúc động làm cho máu sớm lạnh dần sôi trào, nàng dùng sức chớp mắt che dấu nước mắt trong mắt.
Giọng nhẹ nhàng kiên định nói: "Em là người thân mật nhất của chị, là người chị yêu." Này không phải kết thúc mà là sự bắt đầu của một chặng đường mới.
"Trọng tâm sinh hoạt của chị là nằm ở em, cũng nằm ở tình cảm chân thành của chị dành cho sự nghiệp.
Mà em thì sao? Lúc trước bị lóa mắt bởi dáng vẻ của minh tinh, hiện tại cũng không nên vì một mình chị mà nở rộ rạng rỡ."
Từ khi mới quen đến bây giờ đã có rất nhiều thứ thay đổi, có lẽ người bên trong không cảm nhận được, nhưng Thường Du đã đặt mọi thứ vào mắt.
Nếu Kỷ Dao Quang không tự ngẫm lại, sao cô lại thay đổi? Có lẽ khi kết hôn đã sớm có vấn đề, chẳng qua hai người đắm chìm vào tình yêu cuồng nhiệt cùng niềm vui sướng trong lâu đài hôn nhân, cho rằng tất cả thật sự là thần thoại.
Kỷ Dao Quang biết mình như vậy dẫn đến đối phương nản lòng thoái chí đi đến tuyệt cảnh, cuối cùng là hại người hại mình.
Đột nhiên có cơ hội được lựa chọn lần nữa, cô hoàn toàn tỉnh ngộ sau đó bám theo người ta không buông, có lẽ cuộc sống không có cô mới là tốt nhất, nhưng cô không muốn tiếp thu khả năng này.
Người chung quy vẫn ích kỷ, cô cũng không ngoại lệ.
Cô biết nếu chỉ là loại nhiệt tình ba phút, sợ trời cũng giúp không được.
Kỷ Dao Quang có chút không đành lòng buông lỏng eo Thường Du, ngẩng đầu nhìn gương mặt ôn nhu đã lâu không gặp làm nội tâm hoang vu của cô như được gió xuân thổi, trăm hoa đua nở.
Nhưng cô vẫn còn một vấn đề, nếu đang trong thời điểm thành thật thẳng thắn, vậy cô cũng nên hỏi.
"Nếu, em nói là nếu...." Giọng Kỷ Dao Quang khó khăn, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra thắc mắc trong lòng, "Nếu lúc trước, em ký vào đơn ly hôn, chúng ta hoàn toàn đường ai nấy đi, chị có thể thích người khác không?" Một lần nữa, Kỷ Dao Quang sẽ không để khả năng này xuất hiện.
Hình ảnh kiếp trước hiện lên trước mắt, người kia rốt cuộc là ai?
"Sẽ không." Thường Du trả lời rất nhanh, nàng lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói, "Chị sẽ đến nơi không có em, trải qua cuộc sống một mình." Cho nên nếu vẫn ký tên như kiếp trước nàng cũng sẽ mai danh ẩn tích rời khỏi giới giải trí? Nhưng lúc nàng đưa ra đơn ly hôn, rõ ràng đã dự tính mở phòng làm việc cho mình.
Này có phải có nghĩa, toàn bộ quyền quyết định đều nằm trong tay cô? Là cô từ bỏ người trước mặt? Kỷ Dao Quang xúc động muốn cười nhưng nước mắt lần lượt chảy xuống, lập tức làm tầm mắt mơ hồ.
Cô kéo khóe miệng, rất muốn bày ra gương mặt tươi cười vui vẻ.
Thường Du thở dài, vươn tay lau đi nước mắt của cô, nói ra hết thảy đối với hai người đều tốt.
Tình yêu vườn trường thời niên thiếu luôn là được ăn cả ngã về không, người này luôn lóa mắt trong đám đông, sinh hoạt trong tháp ngà voi đương nhiên không tưởng tượng được lục đục bên trong giới giải trí, nàng lăn lộn từ nhỏ sớm đã đem mọi thứ xem như vân đạm phong khinh, nhưng Kỷ Dao Quang không giống vậy.
Khi cô gia nhập vào giới này, bị những tin tức cản trở tầm mắt, trong lòng bắt đầu dần có lớp sương mù.
"Trước kia chị không phải như vậy." Khi cãi nhau Kỷ Dao Quang luôn nói câu này, vậy trước kia là như thế nào? Nếu như bị hỏi câu này, có thể như thể hồ quán đỉnh*, từ trong hỗn loạn mà tìm được phương hướng?
*thể hồ quán đỉnh: Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.
Kỷ Dao Quang khóc mệt ngủ trên vai Thường Du, Thường Du không buồn ngủ, nàng bị những suy nghĩ hỗn loạn quấn quanh.
Màn hình điện thoại của Kỷ Dao Quang không ngừng sáng tối, trong phòng tối vô cùng chói mắt.
Thường Du cầm lấy mở khóa, đang muốn tắt máy, bỗng nhìn thấy chân dung quen thuộc kia.
Thông báo của WeChat đã không thể hiển thị số lượng cụ thể, ngoài những động tĩnh trong nhóm, cũng chỉ có Trình Hạc Niên nhắn vài tin, cùng Kỷ Khai Dương thao thao bất tuyệt.
"Hôm nay em đi hẹn hò cùng A Du sao? Kết quả thế nào? Hai đứa hòa hảo chưa? Anh nói với em nếu em không dỗ được A Du về thì cũng không cần về nhà."
"Tính A Du em cũng biết, mấy năm nay cũng không thay đổi gì lớn.
Nhưng còn em, tính tốt thì không thấy, còn thói hư tật xấu thì ngày càng nghiêm trọng.
Làm anh của em, anh muốn tốt cho em, nên không khen em, nhưng trong tính cách em có một ít vấn đề.
Nếu nói sai thì em cũng không cần giận."
"Trong nhà có thể cung cấp mọi thứ cho em, em có thể vui đùa một chút nhưng em vẫn muốn sinh hoạt mơ màng như vậy mãi sao? Ngoài Thường Du, em không thể dụng tâm vào thứ khác sao? Lúc trước người trong nhà không phản đối em vào giới giải trí, nhưng hiện tại em như vậy, em đừng để mọi người cảm thấy quyết định của chúng ta là sai lầm."
"Rất nhiều chuyện đều là lời lẽ tầm thường, ý thức mình sai còn chưa đủ, em cần phải thay đổi mình, ngày càng trở nên tốt hơn.
Em cùng A Du chơi vui vẻ, anh nói đến đây thôi.
Chúc hai đứa có thể quay lại thuận lợi như trước kia."
"Đúng rồi, em cũng đừng cảm thấy anh bất công, anh cũng đã nói với A Du.
Hai đứa đều sai, tình cảm là phải dựa vào mình."
Kỷ ca ca xem như nhìn thấy hành vi của hai người tựa như trò đùa.
Thường Du đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng thở dài.
- ------------------------
Poster tuyên truyền mới là Bình Dương công chúa ngồi trên đùi Vân Nhạn Hồi, ánh mắt sắc bén cùng ánh mắt ôn nhuận của Vân Nhạn Hồi giao nhau vừa lúc tạo nên hai thế đối lập.
Màn giao phong cùng giằng co trong poster, khí thế của Bình Dương rõ ràng thua thiệt.
Poster cùng MV ra cùng lúc.
Đạo diễn Lý Âu có thói quen trước sẽ tung ra vài thứ thu hút sự chú ý của mọi người.
Các cảnh nhỏ trong phim, hậu trường, cùng hơn một nửa ca khúc chủ đề được lồng ghép hoàn hảo, khi Trình Hạc Niên hát, Lý Âu cũng đem tin tức nàng là khách mời người qua đường Giáp tung ra, lập tức thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.
- ---------nữ thần của tôi! Thật đẹp! Muốn sinh khỉ con cho nữ thần!.
- ---------hahaha trong phim hay ngoài đời đều là mật ngọt trong dao, cp của tôi đã trở lại.
- ---------lúc này tôi muốn làm phản, nữ thần của tôi có tội, tầm mắt tôi đặt trên người Trình Hạc Niên đầu tiên.
- ---------giá trị nhan sắc như vậy mà là người qua đường Giáp? Để tôi yên được không? Để cho nhóm nữ chủ yên lặng một chút.
Không thể xem nhẹ tốc độ cùng trí tuệ của cư dân mạng, bọn họ rất nhanh đã cắt ghép video diễn thi thể cùng người qua đường Giáp của Trình Hạc Niên xứng với ca khúc ma mị.
Có người đem kịch truyền thanh của Trình Hạc Niên phối với cảnh diễn thi thể của nàng, video nháy mắt nằm trên hot search.
Có một bình luận nói: "Khi tôi đi dạo gặp được Trình Hạc Niên, tôi còn tưởng rằng không phải cô ấy, lấy hết can đảm đến hỏi, cô ấy quả nhiên phủ nhận.
Nhưng chỉ trong chốc lát có một tiểu tỷ tỷ đến, cô ấy lập tức thừa nhận còn ký tên chụp ảnh chung! Phân biệt đối xử! [khóc lớn].
Đúng rồi, tôi còn thấy cặp đôi ly hôn trong truyền thuyết trên mạng đi hẹn hò!!!"
Còn có người nói: "Tôi thấy Lục lão sư ở tiệm "Xuân Nhật Yến", tiệm ăn kia thật sự rất ngon!"
"Mọi người sao so được với tôi, tôi vốn muốn giấu riêng mình, nhưng hiện tại, tôi quyết định cho mọi người xem." Người này nói xong bên dưới có ảnh chụp rõ ràng, bốn vị trong đề tài xuất hiện cùng một chỗ.
Thường Du nhìn Lục Dư Thanh như đang nói chuyện, Kỷ Dao Quang vẻ mặt ủy khuất.
Bức ảnh này chụp lúc Thường Du đưa hồ lô đường cho Kỷ Dao Quang.
Tiểu đáng thương Kỷ Dao Quang: Người ta không ăn hồ lô đường, người ta muốn chị nhìn một cái.
Rất nhanh có người đã ghép chữ vào hình, điên cuồng truyền tay nhau trên mạng.
Ảnh chụp này, biểu tình của bốn người có thể nói là hàm chứa cả yêu lẫn hận.
"Mẹ ơi, Kỷ lão sư sao có thể nhược thụ như vậy? Tôi không tin! Kỷ công đảng đâu? Mau cho tôi thấy cánh tay của các bạn."
Hôm sau tỉnh lại, Kỷ Dao Quang lướt Weibo, thấy được hình ảnh trên mạng, có chút ghét bỏ Lục Dư Thanh cùng Trình Hạc Niên, còn lén lút tải xuống, trả lời bình luận Kỷ công đảng.
Xong hết thảy, cô có chút chột dạ nhìn Thường Du, phân chia công thụ, trong hiện thực đương nhiên không cần.
Nhưng trên mạng, cô vẫn muốn da mặt dày lập chút địa vị công của mình..
Danh Sách Chương: