• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phía Tây Nam thành phố X, từng đóa hải đường theo gió xuân tháng ba lay động.

Trên đường những tàn hoa ngọc lan cùng hoa đào rơi khắp nơi.

Trên máy bay, Kỷ Dao Quang dựa vào Thường Du ngủ, khi sắp đến sân bay, cô vẫn còn đắm chìm vào giấc mộng kỳ lạ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hiện thực cùng mộng cảnh khó mà phân biệt, tảng đá trong lòng cô càng nặng thêm, nghiêng đầu nhìn sườn mặt ôn nhu của Thường Du, nghĩ đến tất cả của hiện tại đều là giấc mộng, tim cô như ngàn kim đâm vào, bén nhọn đau đớn.

Chuyến du lịch tốt đẹp này không thể hủy đi những băn khoăn đó, cô càng cưỡng ép bản thân không nghĩ đến, lại càng như lạc vào màn sương dày đặc.

Nguyệt Thần Điện nằm vùng ngoại ô Vọng Nguyệt Sơn ngoài thành phố, sau khi các nàng đáp xuống lập tức đi đến khách sạn đặt hành lý.

Dọc đường đi Kỷ Dao Quang đều không lên tiếng, mày luôn nhăn lại như bị gió thổi biển động: "Em lại mơ thấy ác mộng?" Ngón tay Thường Du nhẹ xoa mày đang nhăn của Kỷ Dao Quang như muốn vuốt đi nếp uốn kia, nàng thở dài, trên mặt đầy sự đau lòng cùng cảm giác bất lực.

Nàng cũng không phải thánh nhân, rất nhiều chuyện đều thủ đủ vô thố* mà chuyện này là đứng đầu.

Kỷ Dao Quang đã nói với nàng về cảnh trong mơ, nàng đã tìm cách an ủi, cũng tìm mọi cách để làm nỗi lòng của Kỷ Dao Quang bình ổn, cho dù trong mắt người ngoài có vẻ quái lực loạn thần**.

*thủ đủ vô thố: miêu tả cảm giác bất lực, sự hoảng sợ hoặc không thể đối phó với mọi chuyện.

**quái lực loạn thần: miêu tả những chuyện kỳ quái về ma thần.


"Hiện tại tất cả quá tốt đẹp thật giống ảo mộng." Kỷ Dao Quang ôm lấy eo Thường Du, nằm trong lòng nàng nỉ non.

Này không phải lần đầu tiên cô nói lời này với Thường Du, cái gọi là trọng sinh đã làm cô không phân biệt rõ, chỉ có thể nhiều lần xem nó như giấc mộng, một giấc mộng đẹp mà cô không muốn tỉnh lại.

Đầu ngón tay luồn vào tóc, dọc theo cột sống chậm rãi đi xuống.

Hơi gõ như đang đàn khúc mỹ diệu.

Thường Du thầm thì bên tai Kỷ Dao Quang: "Nếu thật sự là mộng, vậy hãy tìm cách để chúng ta mãi luôn trong giấc mộng này, không cần tỉnh lại." Nhưng tất cả của hiện tại sao có thể là một giấc mộng? Có yêu hận, có đau đớn, có các nhân tố khác đan chéo vào.

"Dù là mơ hay thực, chị đều sẽ bên cạnh em."
"Chị gạt người." Kỷ Dao Quang đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thường Du, đôi mắt ngập nước, trong giọng tràn ngập ủy khuất cùng lên án: "Sở dĩ là ác mộng vì chị rời đi, chị đi ba năm lại không biết sẽ tiếp tục đi bao lâu...."
"Chị....." Thường Du cứng họng, nàng không thể đi vào giấc mộng của Kỷ Dao Quang, càng không thể khống chế hướng đi trong mơ của mình, nhìn đôi mắt ngập nước, nàng có chút hận mình, lại có chút sốt ruột, giơ tay thề nói: "Thường Du chị thề, sẽ không rời khỏi Kỷ Dao Quang, nếu vi phạm lời thề chết không tử tế!"
"Chị đừng nói như vậy!" Kỷ Dao Quang cả kinh, vội bắt lấy tay nàng, gấp gáp nói: "Sao chị lại thề độc như vậy? Em lại không bảo chị thề độc."
"Này không phải thề độc." Nhìn Kỷ Dao Quang gấp gáp, Thường Du ôn nhu, từ tốn đáp: "Chị sẽ không rời khỏi em, giả thiết như vậy căn bản không tồn tại, làm sao có thể xem là thề độc? Em mơ thấy chị rời khỏi em, nói trắng ra cảm giác kinh hoàng này là bất an mà chị mang đến cho em, là chị không tốt, chị không phải người yêu đủ tư cách, không phải một bạn đời hoàn mỹ, xin lỗi em, chị...."
"Chị đừng nói, em đều biết." Kỷ Dao Quang duỗi tay che môi Thường Du, chớp mắt khẽ cười nói: "Chị nói nữa em sẽ khóc." Có lẽ nước mắt đời này đều vì Thường Du rơi, dù là thương tâm hay hạnh phúc, đều vì một mình chị mà rơi.

Cô ôm chặt Thường Du như ôm chặt toàn bộ thế giới, trong phòng không một tiếng động, sau một hồi nghe được một tiếng nỉ non: "Thật ra chị cũng đang sợ."
So với các quan cảnh một năm bốn mùa luôn có người lui đến, thành phố X không được xem là náo nhiệt, thậm chí cả xe lui đến cũng mang đến cảm giác yên lặng cùng cổ xưa.


Còn chưa đến thanh minh, người hành hương ở Nguyệt Thần Điện cũng thưa thớt, bến xe cũng chỉ một ngày một chuyến.

.

Truyện Phương Tây
Sáng hôm sau, Kỷ Dao Quang cùng Thường Du chuẩn bị xuất phát, trên xe khách người thưa thớt, khắp nơi không có mùi.

Một bà lão cầm nến hương, trong tay là chuỗi hạt bồ đề, miệng đang lẩm bẩm, bên cạnh là một đứa nhỏ đang yên giấc.

Trên xe có vài thanh niên có hẹn cùng nhau ra ngoài, bọn họ không ngừng luyên thuyên, chờ nghe thấy tiếng trẻ con vô ý "a", mới bừng tỉnh, gãi đầu, nhìn bà lão cười, nhỏ giọng xuống.

Kỷ Dao Quang ngồi cạnh cửa sổ, dựa vào vai Thường Du ngủ.

Trên lối nhỏ phía bên phải có một ông lão tóc hoa râm, tinh thần sảng khoái, thường xuyên nhỏ giọng trò chuyện cùng người xung quanh.

"Cô nương, hai người là đến Nguyệt Thần Điện chơi sao? Rất ít thấy tín đồ thành kính." Ông lão nhìn Thường Du, nhếch môi cười nói.

Thường Du mím môi hơi gật đầu xem như đáp lời.

"Cô nương, cô biết nguồn gốc của Nguyệt Thần Điện sao?" Ông lão như rất quen thuộc vùng này, từ cuộc trò chuyện của ông cùng tài xế đã thấy rõ là khách quen của Nguyệt Thần Điện, không chờ Thường Du lên tiếng, tiếp tục nói: "Sùng bái Nguyệt Thần hẳn là từ thời viễn cổ bắt đầu, khi đó con người sợ hãi mọi thứ.


Ở Nguyệt Thần Điện, có một truyền thuyết thế này.

Trước khi con người được sinh ra, thế gian do thiên thần và quỷ quái cùng nhau thống trị.

Tuy thiên thần cùng quỷ quái giống nhau nhưng bọn họ là một đôi tử địch, thế giới vĩnh viễn lâm vào chiến tranh.

Ban ngày, quỷ quái sợ sức mạnh của Thần Mặt Trời nên không dám xuất hiện.

Nhưng khi đêm xuống, cũng là lúc mà bọn chúng cuồng hoan, các thiên thần lúc này mất đi ánh sáng cũng không phải đối thủ của bọn chúng.

Sau đó các thiên thần đã nghĩ ra một cách, bọn họ sáng tạo một vị thần mới, để vị thần nhận lấy trách nhiệm của Thần Mặt Trời, đem ánh sáng giống Thần Mặt Trời cho bọn họ, khi đêm xuống vẫn có thể chiếu sáng cả đất trời, người này sau đó được xưng là Nguyệt Thần."
"Ban ngày cùng ban đêm tương đương với sống cùng chết, trong truyền thuyết, ban đêm người nằm mơ thật ra là đi vào một thế giới khác, chờ khi ban ngày, hồn phách của bọn họ theo tiếng gà gáy thong thả trở về, nếu không nghe được tiếng gà gáy, có nghĩ bọn họ đã bị nhốt trong thế giới khác, vĩnh viễn không về được.

Cô xem ánh trăng tròn khuyết, đại diện cho sự lặp lại của tuần hoàn, sự sống mới một lần lại một lần thay thế cái chết, chúng ta sùng bài Nguyệt Thần, thật ra đều là vì sinh ra khát vọng."
"Người đi vào thế giới khác? Bọn họ sẽ sống thế nào?" Kỷ Dao Quang thình lình ngẩng đầu hỏi, khi ông lão vừa lên tiếng cô đã tỉnh.

Có phải cô cũng là người từ thế giới khác, du đãng đến nơi này không tìm được đường về? Nhưng nếu một ngày nào đó trở về thì sao? Cô vô cùng hứng thú với đề tài này.

"Lão đầu tôi cũng chưa từng đi qua thế giới khác." Ông lão cười sang sảng nói, trầm giọng nói: "Nhưng thông qua Đại Tư Tế của Nguyệt Thần Điện, người ở thế giới khác đều rất vừa lòng với tình huống hiện tại, có người có lẽ sẽ giãy giụa giữa mộng cảnh cùng thực tại, nhưng rất nhanh bọn họ sẽ thuận theo thế giới kia, vứt bỏ những chuyện vô vị ra sau đầu.

Đương nhiên, cũng có nhiều người liều mạng muốn trở về."
"Muốn trở về thành công sao?" Kỷ Dao Quang hỏi.


"Dựa vào bản thân người đó thì không được, cần nhóm đại sư chiêu hồn, theo tôi được biết, không thành công.

Cho nên, chúng ta thành thật chờ đợi cánh cửa Nguyệt Thân lần nữa mở ra, đi vào thế giới khác, lại có một bắt đầu hoàn toàn mới, thì cần gì lo lắng rối rắm đây." Ông lão cười.

Kỷ Dao Quang còn muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên tiếng khóc của trẻ con tràn khắp trong xe, người vốn đang nhỏ giọng nói nháy mắt im lặng, trên mặt đều là ý cười ngượng ngùng, cảm thấy hổ thẹn vì mình làm trẻ con thức giấc.

Trong lúc nhất thời, trong xe chỉ còn tiếng bà lão hống cùng tiếng khóc của trẻ con.

Kỷ Dao Quang cái hiểu cái không chớp mắt, cô ghé mắt nhỏ giọng hỏi Thường Du: "Chị tin lời ông ấy không? Chị cảm thấy thế giới khác sẽ thế nào? Nó có cùng tuyến thời gian với chúng ta hay không? Người đến thế giới kia có thể chuyển đổi thân phận không? Bọn họ có muốn trở về không? Bọn họ nếu muốn thì làm sao mới có thể trở về?"
"Chị không biết." Thường Du lắc đầu, lúc trước nàng từng tra tư liệu liên quan đến Nguyệt Thần Điện, cũng từng hỏi rất nhiều bạn bè, nhưng không ai nói như ông lão này, chỉ nói Đại Tư Tế thần thông không giống bình thường.

Nói là du lịch hành hương, nàng càng muốn Kỷ Dao Quang đến xem cùng xóa đi sương mù dày đặc trong lòng cô.

Nàng xoa lưng Kỷ Dao Quang, lẩm bẩm nói: "Chị không biết, chị chỉ biết em ở thế giới này, và chị cũng ở thế giới này."
Xe khách dọc theo đường núi, sau ba tiếng xóc nảy mới đến chân núi Vọng Nguyệt Sơn, này vẫn chưa là đích đến của các nàng, ngược lại, đây là khởi điểm của chuyến du lịch.

Hai bên chân núi bán một ít hồ lô đường, đậu phộng hạt dưa cùng hương nến dùng để tế bái.

Dọc theo hai bên đường các cây đại thụ to lớn cùng dải lụa theo gió phiêu đãng.

Du khách thưa thớt, giọng người rao hàng nghe có vẻ uể oải.

Kỷ Dao Quang vừa xuống xe đã chạy nhanh mua hai cái bánh gạo nếp, nghiêm túc nói: "Chúng ta lâu rồi không vận động, ăn no mới có sức leo núi." Sau một lúc lại lẩm bẩm: "Nguyệt Thần Điện vì sao phải xây ở đỉnh núi, người bên trong mỗi lần xuống hẳn rất cực nhọc?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK