"Vị kia nhà em đuổi đến đây tìm em kìa."
Kiều Tây đứng bên cạnh Thường Du, dư quang khóe mắt liếc nhìn động tác của Kỷ Dao Quang, đôi mắt hơi híp lại lộ ra tươi cười.
Nàng là người đại diện kiêm trợ lý cũng là bạn tốt của Thường Du, việc này trong lòng nàng cùng Kỷ Dao Quang đều biết rõ.
Trong công tác, Thường Du thật sự không khiến nàng lo lắng, ngoài tật xấu nếu không có xuất diễn, nàng sẽ về nhà lúc 7 giờ.
Kiều Tây liếc nhìn Kỷ Dao Quang một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Em ấy cũng không tệ, chị thấy giấy trên bàn em đầy tên em ấy, nghĩ cũng không cần nghĩ, không bằng em cho người ta một cơ hội?" Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, đến khi Thường Du lạnh lùng nhìn qua thì im bặt.
Khi nhìn thấy Kỷ Dao Quang đi đến, Kiều Tây thức thời rời đi, chừa không gian cho hai người một chỗ, dù thế nào cũng là ở phim trường, cũng sẽ không làm gì quá phận, nàng tin tưởng Thường Du sẽ đúng mực.
"Em tới đây làm gì?" Thường Du hỏi một câu vô nghĩa, khi Kỷ Dao Quang được đưa vào đoàn phim, đạo diễn đã nói với nàng.
Phải biết rằng diễn viên lớn nhỏ trong đoàn phim này, nàng đã đều biết rõ.
Thời điểm nghe thấy tiếng Kỷ Dao Quang khóc nức nở trong điện thoại, nàng cố kiềm chế bản thân không trở về tìm cô, nàng ném điện thoại sang một bên, nghĩ đến người này đã rất lâu rồi chưa khóc, khi nàng nghe được cô khóc, vô cùng đau lòng.
Mà hiện tại bộ dáng xán lạn, gương mặt tươi cười, nhìn không thấy một chút thương tâm nào.
Thường Du trong lòng tấm tắc than hai tiếng, có chút cao hứng lại có chút không cao hứng.
Cũng may kỹ thuật diễn của nàng không tệ mới có thể ở trước mặt Kỷ Dao Quang bày ra vẻ mặt lạnh.
Em tới làm gì chị còn không biết sao? Kỷ Dao Quang mắng thầm một câu, đương nhiên cô không dám trước mặt Thường Du nói ra, cô thu lại nụ cười, cố đứng thẳng sống lưng, khiến mình bên cạnh Thường Du không mất quá nhiều khí thế, che môi ho khan một tiếng, nàng nghiêm mặt nói: "Diễn."
"Diễn? Diễn một người qua đường nào đó?" Thường Du nhịn không được hỏi, nàng không hiểu người đại diện của Kỷ Dao Quang đang làm gì, vì sao lại để Kỷ Dao Quang diễn loại nhân vật này? Lúc trước, nha đầu Kỷ Dao Quang này sống chết muốn vào giới giải trí, lúc tiến vào rồi thì luôn dựa vào gương mặt của mình lừa gạt người khác, không chút cố gắng nâng cao trình độ diễn xuất, tựa như cô chỉ vào chơi.
Nàng không hiểu nếu không có tâm học hỏi như vậy vĩnh viễn sẽ luôn bị khinh thường, vậy vì sao một hai phải vào vòng này? Chân mày tinh xảo của Thường Du đột nhiên nhăn lại, nhìn gương mặt của Kỷ Dao Quang, nàng cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc, có vài lời muốn nói cũng nuốt nào.
Bây giờ có vài lời không thích hợp để nói.
Qua một thời gian bình tĩnh, hiện tại nàng tương đối tĩnh tâm, nếu không có sự xuất hiện của Kỷ Dao Quang.
Hít sâu hỏi một hơi, không đợi Kỷ Dao Quang trả lời, nàng xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng người mảnh khảnh.
Kỷ Dao Quang cúi đầu có chút ủ rũ, cố gắng điều chỉnh tâm tình, nắm chặt hai tay dặn lòng cố lên.
Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vai làm cô khiếp sợ vội vàng xoay người, phía sau là người đại diện Tô Từ không biết lúc nào đã kết thúc trò chuyện với đạo diễn.
Thật ra cuộc trò chuyện đã sớm kết thúc, chỉ là Tô Từ ngồi chơi điện thoại trong chốc lát, nàng thấy Kỷ Dao Quang tìm Thường Du nên cũng không quấy rầy, kết quả nghệ sĩ nhà mình thật không biết nỗ lực, vẫn không thể vãn hồi với vợ.
"Chị không cùng em ở đây nữa, chị về công ty đây." Tô Từ nói, chỉ là việc công xử theo phép công, nàng hỏi: "Em có muốn tìm một trợ lý sinh hoạt không?"
Kỷ Dao Quang chớp chớp mắt: "Chị cảm thấy mình làm lão mẹ rất mệt sao?"
Tô Từ không nói nên lời, sau một lúc mới phất tay rời đi, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Em thật không muốn? Vậy quên đi." Kỳ thật trước đây nàng đã nói qua việc này với Kỷ Dao Quang nhưng Kỷ Dao Quang không thích có người đến gần mình hay vào nhà mình.
Cô muốn bảo trì khoảng cách với nữ nhân, còn nam nhân lại càng không được.
Theo lời cô, nam nhân dù trung hậu thành thật đến đâu khi thấy sắc đẹp của mình đều có khả năng có những ý nghĩ không an phận, cô không thể mạo hiểm như vậy.
Cũng may Kỷ Dao Quang trong sinh hoạt cũng không ngốc, cô có thể giải quyết ba bữa một ngày, những chuyện liên quan đến Thường Du đều có thể giải quyết.
Cô từng diễn một bộ phim truyền hình mỹ thực, cô diễn vai con gái của đầu bếp, kế thừa một thân công phu của đầu bếp, khi đó Kỷ Dao Quang nói kia mới chân chính là mình.
Lúc nhàm chán, Kỷ Dao Quang thích lướt Weibo, đi dạo quanh phim trường, Lý Âu đã bắt đầu giảng diễn cho vai chính, cô cảm thấy không có việc của mình thì ngồi bên cạnh, chân bắt chéo, ngón tay bắt đầu nhanh chóng lướt trên màn hình.
Hôm nay là tháng mười hai, cũng may phim trường có đủ máy sưởi.
Là một bình hoa, Kỷ Dao Quang vốn dĩ chính là đề tài có tính tranh luận, ba ngày hai hôm đều nằm trên hot search cũng không phải việc lạ, đôi khi cô còn bình luận loạn.
Đột nhiên nhìn thấy đề tài #Kỷ Dao Quang vào đoàn phim, Kỷ Dao Quang hơi chau mày, nhanh chóng nhấn vào, đứng đầu là tin "Kỷ Dao Quang vào đoàn phim "Nịnh Thần", đắm mình trụy lạc diễn vai người qua đường".
"Kỷ Dao Quang là bình hoa, nhưng cũng là bình hoa có nhan sắc, cô diễn nữ chủ nữ nhị trên phim truyền hình sẽ không thành vấn đề, nhưng lại chạy đến diễn phim điện ảnh, diễn một vai tiểu nha hoàn nhỏ bé mà người khác đều khinh thường? Cảm thấy trong đó có chút cổ quái, gần đây không phải việc của cô cùng Thường nữ thần nháo đến ồn ào sao? Thường nữ thần cũng ở trong đoàn phim, theo người có liên quan tiết lộ, Kỷ đại mỹ nhân thật ra là ngàn dặm truy thê..." Kỷ Dao Quang thấp giọng đọc đoạn này, người có liên quan lại còn phân tích kỹ càng như vậy, haha, cô vào đoàn phim còn không phải ngàn dặm truy thê sao? Chỉ là Thường Du người ta xa cách cô.
"Hắc, cô cũng cảm thấy dưa này ăn ngon sao? Bất quá chính chủ người ta còn ở chỗ này." Một giọng nói xa lạ truyền vào tai, Kỷ Dao Quang theo bản thân nhìn thoáng người bên cạnh, là một nữ nhân xinh đẹp, chẳng qua khóe môi lộ ra vài phần khinh cuồng không kiềm chế.
Người nọ tựa hồ biết Kỷ Dao Quang, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, rất nhanh đã tiến gần đến Kỷ Dao Quang, nhỏ giọng bát quái hỏi: "Nói như vậy, cô thật sự là truy thê nên tới đây sao?"
Nhìn diện mạo hẳn là diễn viên, có điều Kỷ Dao Quang đối với người trong đoàn phim không quen, cô không nhớ nổi nữ nhân trước mắt này là ai.
Cô đánh giá từ trên xuống dưới của nàng, nhấp môi không trả lời.
Cô cho rằng đối phương có thể cảm nhận được cô không vui, sẽ tự giác lui qua một bên, nào biết được ánh mắt của cô lại bị nữ nhân này nhận định là vì dò hỏi, nàng không đi, lại hào phóng đưa tay về phía Kỷ Dao Quang tự giới thiệu mình: "Trình Hạc Niên, diễn viên quần chúng trong đoàn."
Nữ nhân xinh đẹp như vậy lại là diễn viên quần chúng? Thật đáp tiếc mà, nếu có một người đại diện tốt, tiềm lực hẳn có thể rất nhanh được khai quật.
Kỷ Dao Quang nhìn chằm chằm đôi tay đang đưa về phía mình, vẫn không nắm lại, cô miên man suy nghĩ một lúc, đột nhiên kinh ngạc nói: "Trình Hạc Nhiên?"
"Đúng vậy, Trình Hạc Nhiên." Nữ nhân thu tay, trên mặt không chút xấu hổ.
Kỷ Dao Quang có thể xác định bản thân chưa gặp qua nàng, nhưng cô nhớ tên nàng là vì bạn tốt Biên Vu Đình nhắc đến nàng không chỉ một lần.
Từ nhỏ nàng đã lộ ra thiên phú âm nhạc, 18 tuổi tiến vào học viện tốt nhất thế giới, 5 năm sau về nước, ca khúc "Thịnh Thế" của nàng đạt được 38 giải thưởng, sau đó còn trở thành người trẻ tuổi nhất đoạt giải Teana, trong giới âm nhạc nàng chính là một minh tinh đang lên, mọi người đều nói nàng sẽ trở thành Thiên Hậu tiếp theo, chỉ là trong chớp mắt nàng đã tụt dốc, hơn nữa rất nhanh đã bị quên mất.
Nguyên nhân là vì nàng không chút lưu tình công kích dẫn đến đắc tội một đám người.
Đã từng có vị tiền bối nói: "Gương mặt xinh đẹp như vậy không đi diễn xuất thật đáng tiếc", bị nàng nói lại "Lưỡi dài như vậy, không xuống dưới địa ngục để rút lưỡi thật đáng tiếc", lập tức chọc giận vị nào đó.
Nghệ sĩ mà Biên Vu Đình muốn làm người đại diện nhất chính là Trình Hạc Nhiên, đáng tiếc người ta không chịu.
Trình Hạc Nhiên cảm giác được ảnh mắt Kỷ Dao Quang dừng trên người mình, nàng búng tay một cái, buồn cười nói: "Thân thể nhỏ nhắn mười chín tuyến, thích làm một diễn viên quần chúng, CV tốt, thích lồng một ít kịch truyền thanh bách hợp không thể nói."
"........" Kỷ Dao Quang chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Cô có chút lo âu nhìn về phía Lý Âu bên kia, không biết lải nhải chuyện gì, còn quơ tay múa chân, nhìn qua rất buồn cười.
Tiểu hoa đán Lý Dao Quang đứng bên cạnh Thường Du, còn ngừng dựa vào nàng.
Kỷ Dao Quang có chút tức giận, hận không thể một tay ném Lý Dao Dao ra khỏi trái đất, nhưng trên thực tế cô chỉ ngồi lo âu, chuyện gì cũng không làm.
"Hắc, tôi nghe nói cô cùng Thường Du thật sự ly hôn.
Cô chạy đến đây diễn người qua đường Giáp chính là vì vãn hồi với Thường Du sao?" Trình Hạc Niên tâm tư bát quái vẫn không mất, ánh mắt nôn nóng của Kỷ Dao Quang nàng đều thấy, con người trầm trầm, mang theo vài phần đùa giỡn, "Nếu các cô thật sự ly hôn, nhớ công bố sớm một chút, tôi còn muốn theo đuổi Thường nữ thần."
Nghe được những lời này, Kỷ Dao Quang tức khắc nổi giận, cô đột nhiên quay đầu trừng mắt Trình Hạc Nhiên nói: "Cô nằm mơ!" Đoàn phim này vì sao một người lại đáng ghét hơn so với một người? Tiểu bạch hoa Lý Dao Dao còn chưa tính, lại tên một xà tinh bệnh Trình Hạc Niên, vậy sẽ còn bao nhiêu người trong tối như hổ rình mồi? Một bên vì Thường Du ưu tú mà kiêu ngạo, một bên khác vì vậy mà tức giận cùng ghen, cay đắng trong lòng.
Kỷ Dao Quang cảm thấy chính mình lại bắt đầu lo âu, trong lòng nghẹn một cổ khí, vừa nhấc đầu đã bắt gặp ánh mắt của Thường Du nhìn qua, cổ tức giận kia lập tức tan thành mây khói.
Chị ấy nhìn mình! Kỷ Dao Quang trong lòng bắt đầu thét chói tai, cô mặc kệ Thường Du là cố ý hay vô tình..
Danh Sách Chương: