• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có hai khả năng, một là cấp bậc dị năng của Vân Điệp ngang bằng Viễn Toàn, hai là cao hơn anh. Nay thấy cách thức Vân Điệp tấn công người khác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi thế này khiến cho Viễn Toàn nghĩ đến khả năng thứ hai nhiều hơn.

Viễn Toàn quan sát Can Hạn thật kỹ. Cả người của Can Hạn không có bất kỳ vết thương nào khác ngoại trừ trên miệng bị lôi điện dập đến nỗi khét lẹt. Khuôn miệng của Can Hạn run rẩy, dù muốn nhưng lại chẳng thể nói nên lời, đau đớn khiến cho nước mắt của cậu ta không tự chủ được rơi xuống lách tách.

Vân Điệp nuốt xuống ngụm mứt dẻo vừa nhai xong, vẻ mặt điềm nhiên nhìn Can Hạn: “Vết thương có thể dưỡng lại được, nhưng sau này trước khi mở miệng thì nên uốn lưỡi bảy lần. Nếu không cẩn thận thì mất luôn cái miệng lúc nào chẳng hay đấy.”

Can Hạn nhìn thấy ánh mắt không nóng không lạnh của Vân Điệp lia tới mình thì liền ú ớ gật đầu liên tục, ánh mắt thản nhiên của Vân Điệp khiến cậu ta cảm thấy phát lạnh trong lòng. Giống y như bản thân đang bị một con rắn độc lăm le vậy.

Đi đêm lắm có ngày sẽ phải gặp ma. Can Hạn đi theo Bạo Gào ngang ngược, h.i.ế.p đáp người khác đã quen. Nay cuối cùng cũng trêu chọc nhầm ổ kiến lửa, suýt chút nữa thì cái mạng cỏn con này cũng khó lòng mà giữ lại được.

Bạo Gào được hai đồng chí quân nhân đứng phía sau Viễn Toàn khiêng ra bên ngoài. Can Hạn và Hồ Chép cũng nhanh chóng đi theo, cả hai người đều không dám ở chung một bầu không khí với Vân Điệp nữa.

Viễn Toàn không còn nghiêm nghị như lúc đầu, anh nhìn Vân Điệp mỉm cười thân thiện: “Cô Điệp đang đi thu thập vật liệu đúng không?”

Vân Điệp gật đầu. Viễn Toàn thấy Vân Điệp không đáp lời của mình thì cũng không hề ngại ngùng: “Chẳng hay cô Điệp đang đi đâu và đã xác định được đích đến chưa?”

Không gì khác hơn là Viễn Toàn đang thăm dò xem Vân Điệp định đi đến nơi nào. Viễn Toàn là đang lo lắng Vân Điệp muốn gia nhập vào căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào. Một người có bản lĩnh cao cường như Vân Điệp đây, Viễn Toàn muốn chiêu mộ về căn cứ an toàn Quân Đội.

Dù là Vân Điệp không gia nhập vào căn cứ an toàn Quân Đội thì Viễn Toàn cũng không muốn Vân Điệp gia nhập vào căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào. Tuy hiện tại bên anh chưa điều tra ra được cụ thể là Lê Tấn Hào đang làm chuyện mờ ám gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Nếu Vân Điệp gia nhập căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào thì khác nào là hổ mọc thêm cánh, Viễn Toàn không thể để chuyện đó xảy ra được. Vân Điệp nghe Viễn Toàn hỏi vậy thì cũng đoán được phần nào suy nghĩ của Viễn Toàn.



Vân Điệp khẽ híp mắt nhìn Viễn Toàn một cái: “Tôi đang xuôi Bắc để đến căn cứ an toàn của Đại tướng Viễn Liên.”

Viễn Toàn nở nụ cười vui vẻ: “Tôi chính là người trong căn cứ an toàn của Đại tướng Viễn Liên đây. Quả thật là có duyên quá. Cô có muốn đồng hành cùng đoàn của chúng tôi không?”

Vân Điệp nhai một miếng mứt dẻo rồi hỏi Viễn Toàn: “Anh là Đại đội trưởng của Tổng đội Quân Cứu viện ở miền Nam này, chắc hẳn anh phải biết rõ lịch trình di chuyển đúng chứ?”

Viễn Toàn lại lần nữa thầm khen Vân Điệp thông minh, nếu người dân tự xuôi Bắc thì chỉ có thể đi bằng đường bộ hoặc cùng lắm là bằng đường thủy. Còn đường hàng không, cho dù có tìm được máy bay thì chưa chắc đã có nhiên liệu, cho như có nhiên liệu rồi thì có bao người dân thường sẽ biết lái máy bay?

Do đó, lịch trình di chuyển không thể nào nhanh được. Còn với căn cứ an toàn Quân Đội, dù là mới thành lập nhưng đã mang tiếng là một trong hai căn cứ an toàn lớn nhất cả nước thì việc cứu viện chậm chạp như vậy là không thể nào xảy ra được.

Vân Điệp vừa nhai mứt dẻo vừa nghe Viễn Toàn nói về lịch trình di chuyển. Từ đây di chuyển đến tòa nhà lớn nhất của thành phố trung tâm thì sẽ có máy bay trực thăng tới và đón mọi người bay về căn cứ an toàn.

Đương nhiên là ở thành phố trung tâm có rất nhiều zombie, hơn nữa còn là ở tòa nhà lớn nhất thì số lượng zombie là khỏi phải bàn cãi. Nhưng cũng chỉ ở đó thì máy bay trực thăng mới đáp xuống được, bởi trên sân thượng của tòa cao nhất không có zombie tụ tập ở đó.

Vân Điệp nghe vậy thì cũng đoán được người của quân đội đã làm gì ở đó rồi, chứ không có nơi nào là không có zombie tụ tập cả. Xem ra tốc độ chuẩn bị mọi thứ của căn cứ an toàn Quân Đội cũng không tồi đâu.

Về phần Vân Điệp thì cô cũng không hề làm khó Viễn Toàn, bởi thứ nhất là trong tương lai cô định sẽ hợp tác với anh ta. Thứ hai là Viễn Toàn cư xử rất phải phép, không phải một kẻ không đâu nào đó.

Sau khi Viễn Toàn nghe Vân Điệp nói cô đang dẫn một đoàn gần bốn mươi người thì anh lại càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của bản thân. Thực lực của Vân Điệp là không thể nào xem thường được.



Liếc mắt thấy cũng đã đến thời gian tập hợp, Vân Điệp mang theo Viễn Toàn cùng đi đến địa điểm mà cô đã hẹn với nhóm do Mộc Miên và Hắc Lào dẫn đầu. Nhưng khi tới nơi hẹn chờ một lúc lâu, Vân Điệp cũng không hề thấy bóng dáng của nhóm kia xuất hiện.

Ngay lúc Vân Điệp định nói với những người còn lại rằng cô sẽ đi thám thính xem sao, vì chờ đợi ở đây mãi cũng không phải là cách thì cô thấy Mộc Miên xuất hiện. Đi trước là ba người không có dị năng, có điều hoàn toàn không có sự xuất hiện của Hắc Lào.

Mộc Miên đi phía sau cùng để yểm trợ ba người không có dị năng kia, một trong ba người không có dị năng thấy Vân Điệp đứng đó thì liền kinh hô ra tiếng. Mộc Miên nghe được thì liền xoay người lại kéo ba người không có dị năng chạy nhanh về phía của Vân Điệp.

Vân Điệp bước đến kiểm tra bốn người một loạt, ngoài Mộc Miên có chút trầy xước ra thì ba người còn lại đều bình an vô sự, nếu không nói đến sự hoảng sợ trên gương mặt của bọn họ. Mộc Miên túm lấy cánh tay của Vân Điệp, cả người thoáng run rẩy.

Vân Điệp đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mộc Miên để trấn an cô ấy, nhưng Vân Điệp cũng không thể im lặng. Bởi nếu có chuyện gì xảy ra thì biết sớm có khi còn có thể cứu được Hắc Lào: “Có chuyện gì xảy ra? Hắc Lào đâu rồi?”

Mộc Miên siết c.h.ặ.t t.a.y để lấy lại bình tĩnh, cô nói nhanh: “Ban nãy chúng tôi gặp một đàn chó, bọn nó cũng bị nhiễm virus rồi. Sau đó, chúng tôi bị bọn nó tấn công. Cứ tưởng là không thoát nổi nữa nhưng Hắc Lào đã đánh lạc hướng bọn nó để chúng tôi có thể chạy thoát. Tôi, tôi không biết liệu Hắc Lào có còn...”

Vân Điệp gật đầu tỏ ý đã biết, chỉ là bây giờ mà đã xuất hiện chó zombie thì cũng thật là hơi sớm. Xem ra việc cô sống lại lần nữa đã khiến cho hiệu ứng cánh bướm xảy ra rồi ư?

Vân Điệp quay sang hỏi Viễn Toàn: “Anh đã từng gặp chó zombie trước đây chưa?”

Viễn Toàn lắc đầu: “Tôi cũng mới nghe lần đầu, làm công tác cứu viện đã mấy ngày nhưng chúng tôi chưa hề gặp được thứ đó.”

Tuy hiện nay không có sóng và mạng xã hội đều bị sập khiến cho liên lạc trở nên vô cùng khó khăn thì người của quân đội vẫn có thể liên lạc với nhau qua một chiếc đồng hồ, hay còn có tên gọi khác là thiết bị vô tuyến điện. Nó được sử dụng trên cơ sở sóng vô tuyến, có thể thu - phát các ký tự, số liệu, tín hiệu, hình ảnh, âm thanh. Họ liên lạc với nhau bằng một loại mật mã bí mật được viết từ những con số.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK