• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc nhở thân thiện: Không nên đọc khi đang ăn!

Dì Ba cũng cảm thấy Sinnik rất kỳ quái, vốn dĩ làn da trắng bóc và gương mặt dày đặc mạch máu, lúc ẩn lúc hiện đã khiến Sinnik trông khác lạ rồi. Cái cách mà cậu bé giao tiếp với Vân Điệp và mọi người lại còn kỳ lạ hơn, theo kinh nghiệm làm y tá nhiều năm của dì Ba thì bà đoán, Sinnik là một đứa trẻ có bệnh về tâm lý không hề nhẹ.

Một trận sóng gió qua đi, Vân Điệp nửa nằm nửa ngồi trong xe. Tuy mắt thì nhắm tịt nhưng trong lòng của cô lại có chút đăm chiêu. Mặc dù Nhữ Viên là người không nói đạo lý, hay càn quấy nhưng cũng không hề đến mức độ quá quắc giống như hiện tại.

Vân Điệp khẽ xoa trán, cô mở cửa bước ra bên ngoài. Những người có phân công canh gác theo giờ sẽ ngủ bên ngoài xe, còn những người khác sẽ ngủ bên trong nhà máy. Vân Điệp di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, cô đi đến nơi Nhữ Viên nghỉ ngơi để xem xét.

Vân Điệp mím môi, quả nhiên là có điều kỳ quái, cô không hề thấy Nhữ Viên ở đâu cả, ngay cả đứa con trai của Nhữ Viên cũng biến mất. Lễ Tụng thì ngủ mê mệt như chưa hề được ngủ. Vân Điệp đi đến bên cạnh Lễ Tụng ngó qua, Lễ Tụng đã bị ai đó hạ thuốc mê rồi.

Vân Điệp đảo một vòng quanh nhà máy và lưu ý tới những nơi có góc khuất nhưng cũng không hề nhìn thấy được Nhữ Viên đang ở nơi nào. Vân Điệp khẽ trầm ngâm, bỗng hai mắt cô trợn to, bước chân Vân Điệp nhanh chóng hướng về hố rác gần đây nhất.

Nếu di chuyển bằng xe thì sẽ gây ra tiếng động không cần thiết, bị bứt dây động rừng nên Vân Điệp chỉ có thể dùng hai chân để tăng tốc. Thứ mà Vân Điệp đang nghĩ đến thật sự không hề tốt lành, khi nhắc đến nó thì chỉ có hai từ gớm ghiếc để hình dung là chính xác nhất.

Thời tận thế, đã gọi là tận thế thì chính là thời khắc tận cùng. Như zombie chẳng hạn, những gì xấu xa nhất sẽ được hình thành và phát triển. Nếu không nói đến âm mưu, quỷ kế của con người và nguyên nhân bùng phát dịch bệnh thì đối với thiên nhiên. Khi tận thế đến, điều đó giống như một sự trả thù.

Trả thù loài người đã khiến nó trở nên bẩn thỉu. Đồng thời, nó cũng không khác gì một cuộc thanh tẩy. Do đó, những sinh vật biến dị lẫn những thứ kỳ quái sẽ bắt đầu xuất hiện.

Vân Điệp nhớ rằng, cô đã từng gặp một nhà hiền triết, ông ta nói với cô rất nhiều thứ nhưng thứ còn đọng lại trong đầu cô chỉ còn vẻn vẹn rằng: “Thiên nhiên giống như đang chèn ép và chơi đùa loài người. Cho chúng ta dị năng để chống trả lại môi trường khắc nghiệt và những sinh vật lạ lẫm, nhưng đồng thời cũng càng ngày càng tạo ra nhiều thứ khiến chúng ta khốn đốn hơn.”

Có một loài vật được hình thành nên từ rác thải và xác của zombie đã bị g.i.ế.c chết, người ta gọi đó là Hoại Phân. Nếu muốn tồn tại, Hoại Phân phải có đủ ba thứ, đó là m.á.u của trẻ em sơ sinh, sự sung sướng và sự tốt đẹp trong tâm hồn của người phụ nữ.

Sự sung sướng ở đây là chỉ sự sung sướng trong tình dục. Cấu tạo của Hoại Phân khá giống bạch tuộc ở chỗ là nó có rất nhiều xúc tua, mỗi xúc tua đều có hình dáng tựa như dương vật của nam giới và các xúc tua đó đều có thể biến hóa to nhỏ khác nhau. Những xúc tua của Hoại Phân vừa dùng để giao phối duy trì sự tồn tại của mình mà vừa dùng để làm vũ khí công kích người khác.



Hoại Phân khác bạch tuộc ở chỗ là nó có hai chân như con người dùng để phục vụ cho việc di chuyển. Bên trên là cái đầu tròn xoe có một con mắt to ở giữa, bên dưới cái đầu to đó là những xúc tua y chang bạch tuộc và bên dưới những xúc tua ấy lại có một đôi chân. Đương nhiên, vì cấu tạo từ rác thải và xác c.h.ế.t của zombie nên trừ cấu tạo là thế nhưng về hình thức trông nó vẫn rất ghê rợn, mất thẩm mỹ và đặc biệt là hôi thối vô cùng.

Hoại Phân không phải là loài đi ép buộc bất cứ một người phụ nữ nào, bởi nó thu hút phụ nữ thông qua mùi hương của chất dịch mà nó tiết ra từ những xúc tua trên người. Tuy nhiên, chỉ những người phụ nữ có tâm không trong sạch và có con nhỏ thì mới có thể ngửi được mùi hương đó của Hoại Phân.

Những người phụ nữ đó sẽ tự cảm thấy mùi hương ấy rất thu hút, tự tìm đến Hoại Phân để cầu hoan và giao con nhỏ cho Hoại Phân hút m.á.u mỗi ngày trong quá trình bản thân và Hoại Phân đang giao phối.

Vì thời gian gần đây, Nhữ Viên càng ngày càng quá quắt, tính tình ngày càng xấu xa và trông lại có vẻ mỡ màng ra rất nhiều. Còn con trai của Nhữ Viên thì lại ốm yếu, xanh xao vô cùng nên Vân Điệp mới nghĩ ngay đến Hoại Phân. Có khả năng không thấp là Nhữ Viên đã bị Hoại Phân dụ dỗ rồi.

Đến gần bãi rác, Vân Điệp khẽ thở dài một hơi thật sâu vì cô đã nghe được tiếng rên rỉ ngập tràn nhục dục đang vang vọng. Vừa nghe, Vân Điệp đã nhận ra được đó là giọng của Nhữ Viên chứ không ai khác hơn. Lúc này đây, Vân Điệp lại lâm vào trầm tư, trong lòng của cô không khỏi cảm thấy buồn bã.

Dẫu cho Nhữ Viên có thế nào đi chăng nữa, bà ấy vẫn là mẹ ruột của cô. Dù công sinh không bằng công dưỡng, nhưng chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau không phải là chuyện dễ dàng, ơn sinh thành khó lòng mà rũ bỏ. Một khi đã dính líu đến Hoại Phân, không biết lần một lần hai hay lần bao nhiêu thì cũng không thể nào cứu được.

Bởi nếu một ngày thôi, không tìm Hoại Phân hoan ái thì cũng sẽ bị bứt rứt khó chịu, cuối cùng đột tử mà chết. Còn nếu có người g.i.ế.c c.h.ế.t Hoại Phân thì người phụ nữ đang trong quá trình giao phối với Hoại Phân đó sẽ phải c.h.ế.t theo. Còn không, đợi đến khi đứa nhỏ ra tháng rồi thì Hoại Phân cũng ăn đứa nhỏ rồi hút m.á.u của người phụ nữ cho tới khi cạn kiệt.

Dù sao cũng là m.á.u mủ ruột rà, nói không đau, không buồn thì chính là đang nói dối. Sau một hồi trầm tư, Vân Điệp mới nghĩ được thông suốt đôi phần. Hiện tại, nếu đã không thể cứu được Nhữ Viên thì cô sẽ cố gắng cứu đứa nhỏ. Nói gì đi nữa, đứa nhỏ cũng là em trai của cô và thật sự thì trẻ con không có tội, dù muốn dù không thì Vân Điệp chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ mà không ra tay cứu giúp được.

Vân Điệp không tiến lên thêm để ngó vào cảnh tượng bên trong, cô nhanh chóng xoay người lại, lẳng lặng trở về nhà máy. Bởi trên thân thể của người phụ nữ từng giao phối với Hoại Phân sẽ tỏa ra một mùi hương khiến cho zombie nghĩ đó là đồng loại của chúng, nên Vân Điệp cũng không lo lắng về việc Nhữ Viên và đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.

Nhân lúc Nhữ Viên chưa trở về, Vân Điệp lay tỉnh Lễ Tụng dậy và ra dấu cho Lễ Tụng đi theo cô, hai người đến một góc để nói chuyện. Vân Điệp cũng không nói gì quá nhiều: “Tôi biết ông không phải kẻ thiểu năng, trái lại còn khá là thông minh.”

Khóe miệng của Lễ Tụng không nhịn được mà giật giật, đây là Vân Điệp đang khen hay chê ông vậy? Vân Điệp cũng không đợi Lễ Tụng suy xét, cất giọng đều đều nói tiếp: “Ngày mai, chắc chắn mẹ của tôi sẽ không chịu đi theo người của quân đội đến căn cứ an toàn. Và tối mai, ông đừng dùng bất cứ đồ ăn thức uống nào của mẹ tôi đưa cho ông vì trong đó sẽ có thuốc mê. Khi trời sụp tối, ông sẽ thấy mẹ tôi bế đứa nhỏ đi. Khi ấy, ông liền biết lời của tôi nói là thật hay giả. Khi ấy, hãy cứ ở yên nơi này chờ tôi, tôi sẽ đưa ông đến nơi có thể nhìn thấy được sự thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK