• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, vẻ mặt của Sinnik bỗng chùng xuống, trở nên vô cùng đáng thương: "Chị Điệp ơi, em sẽ mặc đồ thật kín, quấn khăn thật chặt mà. Chị đừng có bỏ mặc em ở đây có được không? Em sẽ cẩn thận. Chị Điệp…"

Tố Như bĩu môi, mười mấy tuổi đầu rồi mà cứ thích nhõng nhẽo. Ấy thế mà mỗi lần thằng nhóc này làm nũng là y như rằng Vân Điệp đều khó có thể chối từ và đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ. Vân Điệp bất đắc dĩ xoa xoa đầu Sinnik, đồng ý cho Sinnik đi theo.

Trên thực tế thì Vân Điệp cảm thấy tội nghiệp Sinnik, nên mới dành nhiều yêu chiều cho cậu như vậy. Hoàn cảnh gia đình éo le, từ nhỏ đã bị người cùng đất nước của mình truy sát. Bộ dạng lại khác người, hơn nữa trong người của Sinnik còn có một nguồn năng lượng khó có thể khống chế được. Nếu Sinnik không thể tự giải phóng nó ra mà để nó tự bạo phát thì chắc chắn, tính mạng của Sinnik chẳng thể bảo toàn.

Đó cũng là lý do chính Vân Điệp không dám để Sinnik cách xa mình.

Chỉ là Vân Điệp cũng không thể lúc nào cũng thể hiện ra rằng cô muốn để Sinnik dính lấy mình, nên ban nãy cô đã nói như vậy vì Văn Hậu biết chắc chắn Sinnik sẽ làm nũng xin theo. Nếu như vậy, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng cô dễ mềm lòng trước sự làm nũng của Sinnik mà thôi.

Ba ngày nữa, Đại tướng Viễn Liên sẽ cử trực thăng tới để đón Vân Điệp ra căn cứ an toàn Quân Đội ở ngoài Bắc. Thời gian cũng không quá gấp rút, Vân Điệp cũng còn dư thời gian để làm chút chuyện riêng.

Một năm trước, sau khi Kido Jit nói cho Vân Điệp nghe về bí mật mà hắn ta biết được thì cô lại càng mờ mịt hơn về bức màn của sự thật. Trong một lần tình cờ Kido Jit đi ngang qua phòng họp của Tổng thống thì hắn ta thấy được một cảnh tượng khó có thể ngờ tới.

Tổng thống của nước A đang quỳ lạy trước một người mặc áo choàng đen, Kido Jit nhìn đến ngây người. Chỉ là hắn ta cũng không dám đứng lại đó quan sát, bởi chỉ cần nhìn bóng lưng của người mặc áo choàng đen đó thì Kido Jit liền cảm thấy sợ hãi tột độ, cả người không kìm được chảy đầy mồ hôi lạnh.

Mấy tháng trước, Vân Điệp nhận được tin Tổng thống của nước A đã bí mật di chuyển đến nước D. Sau một thời gian theo dõi, Vân Điệp đang xác định được nơi nghỉ chân của ông ta. Vài tuần nay, ngày nào Vân Điệp cũng đi đến nơi trú ngụ của ông ta để nghe ngóng, nhưng không thể thu thập được bất cứ thông tin gì.

Mà Vân Điệp lại sắp phải đi ra ngoài Bắc để bàn bạc đại sự với Đại tướng Viễn Liên, nên tối nay cô quyết định lẻn vào bên trong xem thực hư ra sao. Dẫu gì thì hiện tại, ba dị năng của cô cũng đều lên tới cấp năm cao cấp, đánh không lại thì cứ chạy hẳn là cũng không có vấn đề. Ít nhất mạng nhỏ vẫn sẽ được bảo toàn.

Nơi Tổng thống của nước A đang cư ngụ chính là một khách sạn to nhất khu vực này, xem ra ông ta cũng rất biết cách hưởng thụ. Nếu còn dư dả thời gian, Vân Điệp cũng không thiếu kiên nhẫn mà ẩn nấp bên ngoài, dò la thêm một thời gian bởi lực lượng canh gác bên ngoài khách sạn này cũng quá dày đặc, cô chính là sợ sẽ bứt dây động rừng.

Chỉ là hiện tại thời gian có hạn, đợi tới khi Vân Điệp trở về, Tổng thống của nước A còn sống hay không cũng là vấn đề chứ đừng nói là có thể tìm ra được tung tích của ông ta nữa. Cho nên Vân Điệp quyết định đêm nay, một phát liền trúng, nếu thăm dò được bí mật gì đó thì quá tốt rồi.

Vân Điệp bước nhẹ như mèo, cố gắng không để bước chân phát ra tiếng động. Cô tập trung cố nén hơi thở thật nhẹ để tránh bị phát hiện, nhanh chóng lẻn vào bên trong khách sạn. Một sự im ắng bao trùm lên khách sạn, bỗng Vân Điệp rùng mình một cái, sao giống phim kinh dị quá vậy? Đừng có nói với cô là ở tận thế này còn có ma đấy.



Bỗng một cơn gió lạnh thổi ngang, cả người Vân Điệp bỗng cứng đờ. Không, không phải cô sợ, mà là cô bị cứng đờ theo nghĩa đen. Vân Điệp đang bị cái gì đó khống chế, cô không thể cử động được nữa.

Bấy giờ, Vân Điệp cảm nhận được có ai đó đến gần mình. Một giọng nói u ám vang lên: "Chào người đẹp, thật vinh danh khi được gặp em đêm nay. Nào, nếu đã gặp nhau rồi thì chúng ta nên khiêu vũ cùng nhau dưới ánh trăng để gia tăng thêm tình cảm gia đình chứ nhỉ, em dâu?"

Vân Điệp mở to mắt, sao cơ? Em dâu? Có hiểu lầm gì ở đây rồi, cô còn chưa có bạn trai cơ đấy. Thế nhưng cô lại không thể mở miệng nói chuyện, cả người như bị đông cứng. Cho đến khi Vân Điệp nhìn thấy một người mặc áo choàng đen xuất hiện trước tầm mắt của cô thì Vân Điệp giật nảy mình ngay lập tức, liệu đây có phải là người mặc áo choàng đen mà Tổng thống nước A đã quỳ lạy đúng không nhỉ?

Vân Điệp bắt đầu cảm thấy hoảng sợ khi nhạc vang lên, bởi nhạc vừa vang lên thì thân thể của cô lại bất ngờ cử động được. Nhưng sự cử động ấy hoàn toàn không theo ý muốn của Vân Điệp. Cô đưa tay ôm chặt lấy người mặc áo choàng đen, hai người giống y hệt như một đôi tình nhân thân mật, cùng nhau bước ra ngoài công viên của khách sạn để khiêu vũ cùng nhau.

Ánh trăng sáng vành vạnh trên trời soi thẳng xuống bóng dáng của hai người đang ôm chầm lấy nhau để khiêu vũ, Vân Điệp vừa tức vừa sợ, đôi mắt cô đã đỏ hoe lên từ khi nào. Bấy giờ, một tiếng động vang lên, người mặc áo choàng đen nhanh chóng tách khỏi Vân Điệp rồi nhảy ra một chỗ ở phía xa, nơi hắn ta vừa đứng đã bị cháy đen một lỗ. Thân thể của Vân Điệp cũng không còn bị điều khiển nữa, cô cảnh giác xoay người nhìn bốn phía thì ngay lập tức, Vân Điệp liền ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Sầm Uông xuất hiện, anh nhanh chóng ôm lấy Vân Điệp vào lòng. Đưa tay xoa xoa đầu cô, Sầm Uông thỏ thẻ: "Làm em sợ rồi có đúng không? Đừng lo, có anh đây, anh đây rồi."

Vân Điệp cắn chặt môi, cố nén nước mắt rơi xuống, cô không kiềm chế được ôm chặt Sầm Uông. Lúc này, bỗng dưng Vân Điệp lại cảm thấy rằng, chỉ có ở trong vòng tay của Sầm Uông thì cô mới có thể an lòng.

Từ lúc sống lại đến giờ, chưa lúc nào Vân Điệp cảm thấy được tử vong lại kề cận cô gần đến như vậy. Điều đó khiến cho Vân Điệp hoảng sợ vô cùng, bởi cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cô thật sự không muốn chết, cô không thể, không muốn và không cam tâm.

Người đàn ông mặc áo choàng đen phá lên cười một tràng dài quái dị: "Sầm Uông ơi là Sầm Uông, trên người con đàn bà này có hơi thở của mày nhưng mày không hề để lại ấn ký trên người của nó. Mày nghĩ mày có thể bảo vệ nó mọi lúc mọi nơi ư? Tao cho mày hay, tao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó bất cứ lúc nào đấy."

Giọng nói Sầm Uông vô cùng lạnh lẽo, đây là giọng điệu mà Vân Điệp chưa từng nghe bao giờ: "Đừng quên vị trí của mình. Nếu không…"

Người đàn ông mặc áo choàng đen bỗng trở nên phẫn nộ vô cùng: "Nếu không thì sao? Mày định làm gì tao? Hừ, mày mở to mắt ra mà nhìn coi, coi Sầm Bụ tao có sợ mày hay không? Mày nên nhớ rằng, hiện tại mày còn chưa chính thức đăng cơ đâu, đừng có mà lên mặt với tao, cái thằng ranh con ch.ó c.h.ế.t này."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK