Đến khi bước lên xe, nét u ám trên gương mặt Phó Mặc Quân vẫn chưa được xua tan. Anh cứ thế ngồi im lặng một góc không nói không rằng.
Đối với hành động này, Lăng Tuệ rất hài lòng, không ai đụng ai. Nhưng trợ lí thì liên tục lau mồ hôi,
thiếu gia, những lúc giận dữ hay có chuyện, đều rất im lặng, mà đã im lặng, thì rất đáng sợ.
“Thiếu gia, cuộc họp…” Trợ lí run rẩy nói.
“Dời.”
Trợ lí nhanh nhẹn gật đầu, đánh thẳng đường về biệt thự.
Đến khi bước lên phòng, gương mặt anh vẫn không thể giãn ra nổi. Mà Lăng Tuệ lại thấy rất thích thú với điều này, chỉ có những lúc nghiêm túc giận dữ, anh mới có cái phong thái như ban đầu cô gặp.
Thay đồ ở nhà xong, cô cũng chẳng ở trong phòng nữa. Cầm lấy tập vẽ của mình mà bước xuống dưới nhà. Có thể nói, phong cảnh ở khu biệt thự này vào những đêm thu dù hiu quạnh nhưng vẫn rất thơ mộng và đẹp.
Ngồi trước bậc thềm, Lăng Tuệ tùy tiện vẽ phác họa vài đường, từ lúc nói chuyện với đàn anh, cô lại có hứng thú trở lại với những bức tranh của mình.
Những tệp tranh của cô, hầu hết đều ở khu nhà cũ.
Đang mải mê, thì đằng sau đã có bóng dáng cao lớn tự lúc nào. Anh lặng nhìn cô, trong đầu lại nhớ đến cái tên ban nãy, rõ ràng là hắn có ý với cô.
Ban nãy, một loạt hồ sơ về anh ta cũng hiện về, theo học cùng ngành với cô. Tham gia cùng câu lạc bộ với cô. Nghĩ đến đây, mày anh cũng nhíu lại, mối quan hệ của hắn với cô dài hơn anh với cô.
“Lăng Tuệ.”
Vốn đang vẽ, cô cũng kiệm lời, chỉ “hử” một tiếng.
Anh cúi người xuống nhìn bức tranh cô vẽ, xong lại nhìn làn da trắng muốt trong chiếc váy tay ngắn. Bàn tay không nhịn được, nắm lấy gáy cô, xoay đầu lại mà hôn lấy.
Bắt gặp hành động này, Lăng Tuệ cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì cô cũng quá quen rồi. Ngay khi đôi môi anh rời khỏi, cô lại nheo mắt nhìn. Bộ dạng này, là đang có tâm sự.
“Anh sao vậy?”
Phó Mặc Quân không nói không rằng, trực tiếp bế cô ngồi lên đùi mình, đầu gục vào hõm vai.
Thấy tâm trạng thất thường, cô lại hỏi lại.
“Anh sao vậy?”
Phó Mặc Quân vẫn giữ nguyên tư thế, ủ rũ nói.
“Bà xã, chừng nào em yêu anh?”
Nghe câu này, Lăng Tuệ nhất thời im lặng, bàn tay cầm cây bút chì cũng dừng lại, hàng lông mi dày khẽ cụp xuống, tạo thành hàng bóng râm dưới ánh trăng mờ ảo. Giọng anh lúc này, rất dịu dàng. Chỉ vài phút sau, cô đã nghe thấy hơi thở đều đều bên vai mình, anh ta, vậy mà đã ngủ rồi.
Đến tối ngày hôm sau, Lăng Tuệ vừa đứng dưới bếp vừa khuấy nồi cháo. Kể từ lúc ở Biệt Uyển đến nay, trong người không khỏi bứt rứt. Cứ nhìn thấy đồ ăn dì Phương nấu là lại không nhịn được muốn ói, vì vậy chỉ có thể tự bản thân nấu.
Lúc này, dì Phương đi vào nhìn cô, sau đó mới từ từ nói
“Cô Tuệ, thiếu gia sắp về rồi đấy.”
Lăng Tuệ gật gật đầu, anh ta sắp về. Kể từ lúc cô mang thai, có thể nói, lần nào anh cũng về rất sớm để chăm sóc cô. Nghĩ tới đây, trong đầu lại hiện lên câu nói vào mấy ngày trước.
“Bà xã, chừng nào em yêu anh?”
Mặt cô bất giác đỏ bừng lên, tim cũng theo đó mà đập thình thịch. Cứ trong trạng thái hồi hộp ấy, cầm lấy cái muôi mà đưa lên nêm thử cháo, lại không cẩn thận bị phỏng.
“A.”
Dì Phương hốt hoảng chạy lại.
“Cô Tuệ, cô không nấu được thì không cần phải cố đâu.”
Lăng Tuệ lại lắc đầu.
“Cháu không sao.”
Dì Phương trầm ngâm nhìn cô một lúc, nói.
“Thiếu gia vẫn chưa ăn cơm.”
“Vậy để cháu nấu cho anh ta.”
Nói đến đây, cô lại chợt nhớ lại lần lúc trước
“Vậy để cháu nấu cho chồng của cháu, không phiền dì.”
Dì Phương hài lòng nhìn cô.
“Thiếu gia thích ăn món sườn xào.”
Lăng Tuệ gật đầu, bắt đầu lấy trong tủ ra đồ tập trung nấu. Trong quá trình nêm nếm, cô lại nghe thấy đằng sau có tiếng động, lại hỏi tiếp
“Dì Phương, anh ta, chồng cháu ăn ngọt không?”
Đằng sau vẫn im lặng, cô lại lặp lại.
“Phó Mặc Quân, anh lo ăn đi. Anh nhìn vậy, tôi không ăn được.”
Cứ bị nhìn chăm chăm, rất là không thoải mái, nhưng anh vẫn không để tâm, chống tay lên bàn
“Bà xã ngắm anh đi, anh rất đẹp trai đó.”