Sáu năm, thời gian này đâu phải là một con số nhỏ. Đủ để khiến mọi thứ thay đổi.
Bước về căn biệt thự, một hơi lạnh lẽo tỏa.
Anh mở tủ đồ của Lăng Tuệ ra, đồ vật vẫn còn nguyên vẹn.
Trên giường vẫn là hai chiếc gối.
Anh lẳng lặng nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn một lúc lâu.
Lăng Tuệ đã trở về, lần này anh tuyệt nhiên sẽ không để cô rời đi nữa.
…
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Phó thị.
Đứa bé trai lon ton tiến vào, đám nhân viên vừa nhìn thấy liền đứng ra chặn lại.
“Cháu trai à, nơi đây là khu làm việc, sao có thể tùy tiện vào được.”
Đứa bé trai làm gương mặt đáng thương, đôi mắt sau đó cũng nhanh chóng rấm rức nước mắt, thấy vậy đám người nhân viên liền tán loạn lên vội lấy hộp khăn giấy mà vây xung quanh.
“Cháu, cháu đừng khóc nhé, ngoan, đây là khu làm việc cháu không thể vào.”
Nhân lúc nhân viên còn vây quanh Lăng Kì, Lăng Vi liền nhân cơ hội bước vào. Trước khi đi còn không quên âm thầm tặng một nút like cho đứa em trai của mình.
Cô bé vừa đi vừa mang ý nghĩ sẽ phục thù, người đàn ông đó vậy mà lại dám bỏ rơi mẹ của cô.
Dáng người nhỏ bé vượt qua mọi sự chú ý của nhân viên liền dứng lại tại cửa phòng làm việc của chủ tịch.
Cô nhón chân cố mở cửa mà bước vào.
Trên bàn, người đàn ông vẫn đang chăm chú nhìn tệp hồ sơ mà không mảy may để ý.
Lăng Vi đi thẳng đến bàn, lại thấy có hẳn một chén đựng đồ ăn vặt, giọng người đàn ông từ phía xa vang lên.
“Ăn đi, bố đã chuẩn bị cho con đấy.”
Lăng Vi giật nảy mình, chú này lại biết đến sự hiện diện của cô, hơn nữa lại còn xưng hô là bố của cô một cách quen miệng.
Dòng suy nghĩ còn chưa tròn thì tiếng cạch đã vang lên lần nữa, Lăng Kì đẩy cửa bước lên bàn ngồi cạnh Lăng Vi.
Thấy đủ hai đứa trẻ Phó Mặc Quân mới buông tệp tài liệu xuống, anh từ từ bước lại gần.
Hai đứa trẻ thấy anh liền bắt đầu tiền vào cuộc tra khảo. Đứng thẳng người dậy, hai tay khoanh lại.
“Chú, tại sao lại bỏ rơi mẹ của cháu?”
Lăng Vi vừa nói xong Lăng Kì đã phụ họa, cậu bé lại chăm chăm nhìn vào đống đồ ăn vặt trên bàn, như này cũng quá nhiều đi.
“Đúng vậy, tại sao chú lại bỏ rơi mẹ của cháu.”
Phó Mặc Quân nở nụ cười bước lại gần.
“Bố không bỏ rơi…”
Lời chưa dứt Lăng Vi đã chặn lại, cô bé vừa bức xúc thay cho mẹ vừa tức giận nhìn xuống Lăng Kì đang chăm chăm nhìn vào bàn đồ ăn.
“Hừ, ai cho chú gọi tôi là bố, chú không phải là chồng của mẹ tôi.”
Phó Mặc Quân nhìn hai đứa trẻ một lúc, trong lòng không dấu nổi sự vui vẻ, bàn tay lấy ra một tờ giấy đỏ chói.
Lăng Kì cùng Lăng Vi nhìn vào tờ giấy đó một lúc.
Tên vợ: Lăng Tuệ
Tên chồng: Phó Mặc Quân
Quan hệ hôn nhân được công nhận kể từ ngày 23/8/20XX
Hai đứa bé ngẩn ra giây lát, rất lâu sau Phó Mặc Quân mới gập lại, anh từ tốn nói.
“Giữa bố và mẹ có chút hiểu lầm, mọi chuyện không như vậy.”
Hai đứa bé bị hụt một vố liền liền ngồi xuống, gương mặt đỏ bừng quay sang hướng khác. Đã có tờ giấy kết hôn luôn rồi, còn được pháp luật công nhận.
Mẹ đúng là không có tiền đồ gì cả!
Phó Mặc Quân bưng đồ ăn đến trước mặt hai đứa trẻ.
“Bây giờ mẹ đang có chút hiểu lầm, khoảng thời gian này sẽ nhờ hai đứa giúp đỡ rồi.”
Lăng Kì vừa nhìn thấy đống đồ ăn thì đã vươn tay ra lấy, cậu bé ăn lấy ăn để liên tục gật đầu.
“Không sao đâu daddy, con sẽ góp phần giúp daddy làm hòa với mẹ. Mọi hiểu lầm cũng cần được làm rõ mà đúng không?”
Daddy? Lăng Vi liếc nhìn Lăng Kì một lúc, cô lại có chút thay đổi suy nghĩ, người không có tiền đồ là em trai cô mới đúng.
Phó Mặc Quân dụ dỗ được một đứa, anh liền giơ đồ ăn sang hướng Lăng Vi.
Lăng Vi rất kiên định, cô bé không thể bị mua chuộc giống đứa em trai của mình được.
“Là chú có lỗi với mẹ cháu.”
Phó Mặc Quân gật đầu.
Cô bé đắn đo suy nghĩ kĩ lưỡng, chú này rõ ràng đang mua chuộc, nhưng vấn đề là cô bé đang dần được mua chuộc.
Lăng Vi vớ lấy một cái bánh, trước khi cho vào miệng vẫn không quên nhắc lại.
“Là chú có lỗi trước.”