“Đàn anh ạ.”
“Lăng Tuệ, tối hôm sau anh tổ chức một buổi triển lãm trưng bày giới thiệu các tác phẩm của riêng bản thân, em có muốn đến.”
Cô khẽ cau mày, hôm sau, nếu vậy thì lát nữa cô phải về thôi.
“Vâng.”
Lăng Tuệ gấp hết các đồ vào trong túi, tiện thể đem theo các tập tranh từ lâu cô đã vẽ, bên cạnh đó còn có thêm một bức hình mà cô và cha đã chụp chung. Cô ngắm nghía khung hình hồi lâu, để vào trong túi.
Trước khi đi, cô lại lần nữa ghé qua ngôi mộ. Lặng nhìn ông thật lâu, sau đó mới quay người rời đi. Khi nào cô mới xong hết mọi chuyện đây. Thù đã xong nhưng mọi thứ lại vẫn không thể quay trở lại như bình thường. Cả người phụ nữ đó và đứa em gái “tốt” nữa.
Lúc cha còn sống, sau khi họ rời đi, ông lúc nào cũng nhung nhớ. Cứ mỗi một tháng, ông lại lén lút đi lên thành phố để nhìn họ. Nhưng họ có coi ông ra gì đâu. Chê bai nghèo hèn, ham vinh hoa phú quý. Nay cứ để cho họ phải trải nghiệm cái cảm giác mất đi chỗ dựa, có lẽ sẽ thay đổi được chăng?
Rời đi vào lúc chiều, khi về căn biệt thự đã vào lúc đêm. Căn biệt thự vẫn vắng vẻ, hiu quạnh, trong đầu cô lại nhớ đến Phó Mặc Quân, anh ta đi hết ngày hôm nay sẽ trọn vẹn hai ngày, vậy còn năm ngày nữa anh sẽ về.
…
Chiều hôm sau, cô diện trên người chiếc váy đơn giản, bước đến khu sảnh trưng bày đã hẹn. Thấy cô, đàn anh liền kéo cô vào một căn phòng.
“Đúng sáu giờ tối sẽ bắt đầu. Em mau thay đồ đi.”
Lăng Tuệ nhíu mày thắc mắc.
“Bộ này đẹp mà, với lại em cũng không mang đồ.”
“Lát nữa sẽ có các vị khách quan trọng, hơn nữa em sẽ còn gặp lại các anh chị trong câu lạc bộ ASLAS nữa. Bộ đồ này đơn giản quá.”
Nói đoạn Chu Nam lấy trong tủ đồ ra một chiếc váy trắng họa tiết dáng dài, trông vô cùng thanh lịch và tao nhã.
“Em mặc cái này đi.”
Lăng Tuệ tròn mắt, bộ này đẹp thật. Cô vớ lấy rồi cảm ơn, bước vào mà thay đồ. Đến khi bước ra sảnh, anh đã dẫn cô đi gặp gỡ các anh chị đã từng làm việc. Thấy cô bên cạnh Chu Nam, mọi người ánh lên cái nhìn ngưỡng mộ.
“Anh Nam tỏ tình thành công rồi à?” Một người trong đám lên tiếng.
“Lăng Tuệ à, em dạo này ở đâu vậy. Từ lúc em rời đi, khi nào anh ấy cũng tìm em đấy.”
Lăng Tuệ khẽ gượng cười, tỏ tình, đi tìm, còn có chuyện gì cô không biết ư? Cô quay ra nhìn Chu Nam với cái ánh nhìn khó hiểu. Thấy vậy anh mới ho khan lên vài tiếng, ra hiệu mọi người im lặng.
“Dù gì hôm nay cũng tham dự các tác phẩm của tôi. Đừng để mất vui như vậy chứ. Mọi người đi xem đi.”
Vừa nói Chu Nam liền dẫn mọi người đi xung quanh khám phá, các bức tranh của anh, rất thiên về trường phái trừu tượng, bức nào bức ấy đều rất độc đáo. Thu hút không ít những người thuộc trường phái này.
Đến đúng sáu giờ, những vị khách mời cũng tập trung đầy đủ, bên cạnh đó còn có không ít phóng viên. Nghe nói, người tài trợ mở ra cuộc triển lãm này là một họa sĩ rất có tiếng.
Những ánh đèn flash cứ chớp nháy từ xa, chụp lại trọn cảnh người chủ trì mở cuộc triển lãm ấy. Chu Nam vẫn đứng rất nghiêm chỉnh, bên cạnh anh là Lăng Tuệ kèm theo một vài người khác. Thế nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chăm chăm vào cô, trìu mến. Mà một màn này, đều lọt thỏm vào ống kính của các phóng viên.
Đến khuya, khách mời dần dần rời đi, các anh chị trong nhóm thì vẫn ở lại, người nào người nấy đều lên tiếng chúc phúc cho sự thành công này. Hầu hết khi rời khỏi câu lạc bộ, mỗi người đều có công việc riêng của bản thân. Cuộc trò chuyện về sự nghiệp lại bắt đầu. Có người thì vào ngành thiết kế đồ họa, có người lại vẽ truyện tranh, người lại trở thành họa sĩ nghiệp dư. Nhưng chung quy, Chu Nam vẫn là người thành công nhất. Những lời tán thưởng cứ thế được nói ra trong sự ngưỡng mộ.
“Lăng Tuệ, người lần trước, thật sự là chồng em.”
Đối với câu hỏi này, Lăng Tuệ chỉ khẽ cắn môi, im lặng. Mà những điều này, càng thêm khẳng định. Chu Nam cười khẩy rồi lại nói tiếp.
“Em nhất định sống hạnh phúc đấy.”