Tề Dĩ Phạm làm thế nào cũng không ngờ tới, cuối tuần đi chơi còn phải học thêm nửa ngày nữa.
Nhưng dù không nghĩ tới, không tình nguyện, không vui, thì cậu nhóc cũng không dám thể hiện xíu xiu nào trước mặt cậu mình.
Sau khi Tần Đông Loan sắp xếp phòng cho cậu nhóc, Tề Dĩ Phạm cúi đầu cám ơn, còn nói với thầy giáo một câu "làm phiền thầy rồi ạ."
Đối với sự lễ phép này của cậu nhóc, Kiều Diên khẽ gật đầu, không nói gì khác.
Cứ như thế, hai người làm xong thủ tục check in ở quầy lễ tân rồi cùng nhau về phòng.
Phòng của Kiều Diên và Tề Dĩ Phạm bên cạnh nhau, đều nằm ở tầng gần sát trên cùng, đủ khí phái.
Đến cửa, Kiều Diên nói tạm biệt với Tề Dĩ Phạm rồi cầm thẻ phòng mở cửa.
Cửa phòng mở ra, ánh nắng xuyên qua ban công rộng mở và cửa kính sát đất.
Kiều Diên bị chói hơi híp mắt lại, sau đó, cậu xách theo đồ đạc đi vào, đóng cửa.
Đây là một phòng suite rộng chừng hai trăm mét vuông.
Ngoài một phòng khách siêu rộng, thì có đầy đủ từ thư phòng đến phòng ngủ.
Kiều Diên đứng ở cửa đánh giá một vòng, đi về phía phòng ngủ.
Mở cửa ra, đập vào mắt là một chiếc giường gọn gàng ngay ngắn.
Kiều Diên đi tới thả đồ xuống, sau đó ngồi xuống giường.
Phòng ngủ chính ngay bên cạnh phòng khách, sử dụng chung ban công với phòng khách.
Từ phòng ngủ đi ra có cửa kính có thể kéo ra kéo vào, gió lạnh bị chặn ở bên ngoài, chỉ có ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Phong cảnh của sơn trang ở phía xa, từ nơi cao này có thể nhìn được toàn cảnh.
Kiều Diên ngồi trên giường ngắm một lát mới đứng lên dọn dẹp qua đồ đạc của mình.
Tối thứ tư hôm đó, trong lúc cậu đang ăn cơm, Tần Đông Loan bỗng hỏi cậu cuối tuần có rảnh không.
Cuối tuần anh phải đến sơn trang tiếp đãi khách từ nước ngoài đến, lúc đó sẽ dẫn theo Tề Dĩ Phạm đến đây.
Mà mẹ của Tề Dĩ Phạm không muốn vừa mới bắt đầu học được một tuần đã phải gác lại việc dạy kèm, thế là Tần Đông Loan hỏi ý cậu, xem Kiều DIên có thể đi cùng luôn không.
Dạy kèm cần, chơi cũng cần.
Tần Đông Loan hỏi xong, Kiều Diên đã đồng ý.
Vốn dĩ cuối tuần cậu cũng chỉ ở nhà đọc sách và ngẩn người, đổi sang một hoàn cảnh khác với cậu cũng không tạo ảnh hưởng gì.
Sau khi Tần Đông Loan báo với cậu sắp xếp và kế hoạch cho cuối tuần, Kiều Diên lại nhớ đến cuộc trò chuyện với Tề Dĩ Phạm vào tuần trước.
Tần Đông Loan khác xa với vẻ ngoài thờ ơ của anh, anh có yêu cầu dành cho Tề Dĩ Phạm, đồng thời cũng sẽ có dung túng và thả lỏng.
Tề Dĩ Phạm rất nghe lời Tần Đông Loan, cũng không phải vì sợ cái uy của anh, mà càng là vì Tần Đông Loan sẽ thưởng cho cậu nhóc thứ cậu nhóc muốn nếu nghe lời.
Từ trước đến giờ Tần Đông Loan luôn là như vậy.
Anh có rất nhiều bạn bè, bạn bè của anh cũng không phải vì sợ anh mới chơi với anh, mà là vì anh sẽ đối đãi với đối phương từ cả hai hướng.
Dùng hành động thay cho lời nói, phong cách đó tự nhiên mà thu hút người khác đến với anh.
Kiều Diên dọn qua đồ xong, ngồi trên giường ngẩn người.
Ngẩn người một lát, cậu ngả người nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Tề Dĩ Phạm vì được chơi mới đến sơn trang, bởi thế tuy là không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận nửa buổi dạy kèm của Kiều Diên.
Buổi dạy tiến hành ở phòng của Tề Dĩ Phạm, ánh nắng chiều vừa đủ, Kiều Diên chậm rãi giảng cho Tề Dĩ Phạm những bài cần dạy lại cho cậu nhóc.
Tề Dĩ Phạm ngồi ở bàn học vẫn khá nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng mới hơi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này Kiều Diên không còn quên cho Tề Dĩ Phạm nghỉ giải lao như lần trước nữa, hai người học một tiếng, Kiều Diễn bèn cho Tề Dĩ Phạm nghỉ giải lao.
Tề Dĩ Phạm vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay về ngồi xuống cầm bút mà ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ đây có thể nhìn ra khung cảnh tít đằng xa, thậm chí có thể nhìn thấy những người đánh golf ở đằng kia.
Tề Dĩ Phạm nhìn bóng người phía xa, hỏi Kiều Diên.
"Thầy, thầy biết đánh golf không ạ?"
Kiều Diên đang đọc sách ngẩng đầu nhìn qua, cậu ngồi ở một bên bàn học, ánh nắng nhỏ vụn rơi trên lông mi cậu, khiến màu sắc của con ngươi bên trong cũng trở nên nhạt hơn.
"Không biết."
"Thế còn leo núi, bắn súng, nhảy dù?" Tề Dĩ Phạm hỏi.
"Không biết." Kiều Diên đáp.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tề Dĩ Phạm bật cười, nói: "Thầy đến thật sự chỉ để dạy kèm cho em thôi ạ?"
Kiều Diên nâng mắt nhìn cậu ta, sau đó, cậu đáp.
"Ừm."
Tề Dĩ Phạm nhìn từ trên xuống dưới cậu, đánh giá một lượt, lại hỏi.
"Vậy thầy có sở thích gì không ạ? Kiểu như là, ngoại trừ đến trường dạy học, bình thường thầy sẽ làm gì? Thầy không biết mấy trò em vừa nói, vận động cơ bản nhất cũng không biết, thế thì phải có sở thích gì khác chứ? Ví dụ như xem phim, nghe nhạc, hoặc là sưu tầm này kia?"
Tề Dĩ Phạm bỗng nhiên tỏ ra hứng thú với cuộc sống của Kiều Diên.
Tề Dĩ Phạm hỏi xong, Kiều Diên lại nâng mắt nhìn cậu nhóc.
"Không."
Tề Dĩ Phạm: "..."
"Sống gì mà nhàm chán quá đi." Tề Dĩ Phạm cảm thán.
Qua một tuần dạy kèm, Tề dĩ Phạm không thể nói là đã thân thiết với Kiều Diên, nhưng chắc chắn là quan hệ giữa hai người đã được cải thiện tốt hơn nhiều so với trước kia.
Thậm chí nói tuần này đi học, trên tiết toán cậu nhóc còn ngoan hơn hẳn so với bình thường.
Cậu nhóc có thể nhìn ra Kiều Diên là một người không thú vị.
Trầm mặc kiệm lời, độc lai độc vãng, bình thường chỉ đi lại giữa trường và nhà.
Nhưng dẫu gì cũng là một người đàn ông, lại còn trẻ tuổi như vậy, dù có độc lai độc vãng thì cũng phải có sở thích gì đó chứ.
Nếu không cuộc sống có khác gì dòng nước chết, chưa gì đã bước vào tầng lớp của người cao tuổi, thật uổng phí cái thanh xuân.
Vừa rồi cậu ta còn tưởng mình chưa đoán đúng sở thích của Kiều Diên, không ngờ sau khi hỏi ra, Kiều Diên lại đúng là người không có sở thích đam mê gì.
Tề Dĩ Phạm thầm cảm thán một câu đó, tự giác chuyển đề tài sang cậu mình.
"Mấy cái em vừa nói ấy, cậu em đều biết." Tề Dĩ Phạm nói với vẻ đầy tự hào.
"Cái gì cậu em cũng hứng thú hết, cái gì cũng sẽ đi thử, hơn nữa một khi thử rồi thì đều làm tốt.
Thầy xem, sống như thế mới là sống chứ.
Em muốn sau này giống như cậu, muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn phải làm thật tốt, như thế mới có thể nắm mọi thứ mình muốn trong tay." Tề Dĩ Phạm không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình dành cho Tần Đông Loan.
Quả thật đối với cậu nhóc mà nói, hào quang của Tần Đông Loan là thứ trực quan nhất mà cậu nhóc có thể cảm nhận được.
Cậu nhóc bị ánh hào quang này ảnh hưởng, cũng ngưỡng mộ ánh hào quang này, Tần Đông Loan tựa như một tín ngưỡng đại diện cho toàn bộ những điều cậu nhóc mong ước trở thành.
Kiều Diên và Tần Đông Loan hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.
Dù Tề Dĩ Phạm không hiểu quá nhiều về thầy giáo của mình, thì khi biết về quan hệ giữa cậu và Tần Đông Loan, phản ứng đầu tiên vẫn là một ánh mắt không thể hiểu nổi.
Tần Đông Loan tự tại trầm ổn, cuộc sống rực rỡ muôn màu, hào quang vạn trượng, mà Kiều Diên, nhạt nhẽo vô vị, lặng lẽ chậm chạp, ảm đạm không có lấy một tia sáng.
Họ vốn thuộc về hai thái cực khác nhau, hào quang rồi sẽ xua đuổi tối tăm ảm đạm.
Chỉ là tối tăm sẽ luôn trộm nhìn ánh hào quang.
Kiều Diên nghe đánh giá của Tề Dĩ Phạm, cũng không nói gì cả.
Tề Dĩ Phạm nói xong những lời đó với cậu, ánh mắt vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ.
Tuy nói là phải ngoan ngoãn nghe lời nghe giảng, nhưng trẻ con vẫn cứ là trẻ con.
Cũng đúng thôi, đã đến tận đây, có ai còn muốn học nữa chứ.
Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm, cúi đầu mở cuốn sách giáo khoa ra, nói: "Giảng nốt phần này nữa là xong rồi.
Bài tập còn lại khi nào em có thời gian thì hoàn thành rồi mang thầy xem là được."
Kiều Diên nói xong, Tề Dĩ Phạm quay phắt lại, hai mắt sáng rực.
"Thật không, được tan học sớm ạ?" Tề Dĩ Phạm không quá chắc chắn hỏi lại.
"Đúng." Kiều Diên nói, "Nhưng mà bài tập..."
Kiều Diên vừa muốn nhắc lại một lần, Tề Dĩ Phạm đã gật đầu như gà mổ thóc, liên thanh nói: "Biết ạ biết ạ, em đi chơi về sẽ làm ngay!"
Tề Dĩ Phạm đã hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng, Kiều Diên nhìn thiếu niên tràn đầy sức sống, khẽ mím môi, rũ mắt nói.
"Vậy chúng ta tiếp tục bài học đi.".
Danh Sách Chương: