Đệ nhị thập cửu chương: Chuyện mát xa
Lúc nào Chu Nguyên cũng sợ nóng, lúc này lại bị hai người vây ở giữa, mà nhiệt độ của điều hòa lại cao hơn bình thường rất nhiều, sức nóng cứ như vậy tăng cao, làm thế nào nàng cũng không chịu nổi. Không khí quá nóng khiến nàng khó có thể ngủ được, nằm xuống cả tiếng, nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng không ngủ được, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo.
Tầng 27 là nơi tiếng động ở trần gian không tới được, cho nên ngọn đèn nhiều màu từ cửa sổ tiến vào gian phòng tĩnh mịch càng phát sáng rõ ràng. Trong hoàn cảnh yên lặng như thế, tựa hồ giữa lúc người khác đang suy nghĩ nhịp thở cũng chậm lại, ký ức trong đầu hiện lên càng lúc càng rõ ràng. . .
Có lẽ là lúc còn rất nhỏ, mỗi đêm khi nàng nhắm mắt lại luôn cảm thấy có âm thanh gì đó rót qua tai, tựa hồ là gió, hoặc là mưa, hoặc là tiếng những vì sao đang trò chuyện. Nhưng mà có một hôm, lại không nghe được bất cứ tiếng động gì, trong đầu nổ tung vô số mảnh tưởng tượng đầy màu sắc nhưng lại không nghe được bất cứ tiếng động gì, cũng không phải không nghe được, chỉ là tiếng hít thở của mỗi một mình nàng dù sao vẫn sẽ bị quên lãng mà thôi, dần dà, nàng hình thành thói quen một mình trong đêm tối hồi tưởng lại những chuyện hôm nay, giống như xem kịch câm rồi nặng nề thiếp đi. Mãi cho đến lớn nàng vẫn như vậy, giấu mình trong bóng tối hồi tưởng lại những chuyện mình đã làm hôm nay, dưới đáy lòng nổi lên vô số lời nói, tự mình nói cho mình nghe.
Sau này có Nhuận Nhuận ngủ cùng nàng, mới thay đổi được một chút, từ tự bản thân nhớ lại chuyển thành nghe Nhuận Nhuận liên tục lải nhải bên tai, đối với nàng mà nói lải nhải như vậy cũng rất tốt, cho nên nàng rất vui vẻ nghe con bé lải nhải, trải qua nhiều đêm vắng vẻ, đột nhiên có một người mỗi ngày trước khi đi ngủ không ngừng nói chuyện với bạn, nói những chuyện hôm nay đã xảy ra, đem những chuyện vui vẻ buồn cười chia sẻ cho bạn, như vậy chẳng lẽ không tốt? Dù lúc đầu sẽ thấy rất ồn ào, nhưng mà như thế này chí ít sẽ làm bạn cảm thấy đêm tối vắng vẻ, sẽ không đáng sợ nữa. . .
Kỳ thực Chu Nguyên là một người sợ bóng tối. . .
Có lẽ bắt đầu từ khi nàng biết ghi nhớ, một thân một mình đứng trong căn phòng trống trải, baba mama đều bận rộn nhiều việc, ca ca tỷ tỷ phải đến trường, tiểu Chu Nguyên luôn một mình đứng trong căn phòng của mình tự chơi đùa. Có lẽ là như thế chăng, nàng khi đó có rất nhiều quà, mặc kệ là ngày hay đêm, nơi nào cũng chất đầy búp bê vải cùng gấu bông, còn có vô số món đồ chơi chất đống trong góc.
Nhưng mà ở một mình, đứa nhỏ nào cũng cảm thấy sợ a, cho nên ban ngày, nàng một mình ngồi giữa đống đồ chơi, tối thì ôm búp bê đặt trên góc giường. Chu Nguyên sẽ cho các búp bê bày đủ loại tư thế, sẽ nói chúc ngủ ngon và tạm biệt với búp bê, nhưng búp bê dù sao cũng chỉ là búp bê, nó sẽ không đáp lại lời chào của nàng, chúc ngủ ngon hay tạm biệt. Nó chỉ biết bày ra các tư thế theo nàng điều khiển, nhưng không phát ra một chút âm thanh nào, không có âm thanh, sẽ là vật không sống, chơi đùa cùng một vật chết, không cảm thấy đáng sợ sao?
Chu Nguyên cũng hiểu được đáng sợ, cho nên có một ngày, nàng không nhớ rõ là khi nào, nàng nhìn những con búp bê bày trên đầu giường, đôi mắt xinh đẹp nhưng không có sức sống của chúng nó nhìn nàng trong đêm tối, nàng bật mở toàn bộ ngọn đèn trong phòng, nhảy xuống giường, ném toàn bộ búp bê vào trong ngăn tủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại mới quay trở về giường. Căn phòng rộng rãi giờ đây càng thêm trống trải, không có búp bê bên cạnh đột nhiên Chu Nguyên cảm thấy thế giới thật an tĩnh. . . an tĩnh đến nỗi ước mong có tiếng người trò chuyện ở bên tai nàng càng thêm rõ ràng, nàng cũng muốn có người đối xử với nàng như nàng đối xử với búp bê, có thể cùng nói xin chào, tạm biệt, ngủ ngon. . .
Thế nhưng không có. . . cho nên cứ sợ, sợ cho đến khi trưởng thành.
Từ khi nàng có thể ghi nhớ, những đêm ngủ cùng mẹ vô cùng ít, hầu như xòe tay là có thể đếm ra. Đoạn đường trưởng thành của nàng thiếu mẹ ở bên bầu bạn, cho nên nàng chưa từng nếm trải cảm giác được mẹ vỗ lưng cho ngủ như lời Ôn Lương nói là như thế nào. Cho nên mỗi lần ngủ cùng mẹ nên nói cái gì? Rồi còn sống chung với nhau nên làm gì? Đương nhiên những ngày bình thường nàng cũng có suy nghĩ như vậy. Từ thời kỳ nhi đồng cho đến thiếu niên mỗi buổi tối của nàng chưa từng có người mang hào quang cường liệt như vậy xuất hiện, mà người này vẫn luôn là mẹ của nàng. Thế nên mỗi lần như vậy cảm nhận đầu tiên của nàng không phải là an toàn, mà là không biết phải làm sao.
Loại cảm giác này, giống như một người luôn đi trong đêm tối đột nhiên gặp phải ánh sáng mạnh, không thích ứng được.
Hơi thở của đứa trẻ bên cạnh từ từ bình ổn, tiếng hít thở nhẹ nhàng trong một đêm tối như vậy giống như đang tấu lên một khúc ru ngủ. Dường như đang tìm nguồn ấm áp, con bé rút vào lòng Chu Nguyên, ép sát ép sát, cảm giác nóng nực mãnh liệt kéo tới, khiến Chu Nguyên hoàn hồn từ trong mớ nghĩ suy, nàng nghiêng người nhìn dáng vẻ cong thành con tôm của đứa trẻ bên cạnh, không khỏi thở dài một hơi. Sau đó như lĩnh mệnh, đưa tay kéo con bé từ trong lòng nàng dịch ra ngoài.
"Không ngủ được?" Trong lúc nàng cực kỳ cẩn thận, tiếng nói mát lạnh của mẹ quét qua đêm tối rõ ràng truyền đến tai Chu Nguyên, vang trong trái tim nàng giống như dòng suối chảy vào sơn cốc thâm sâu, khiến Chu Nguyên giật mình chốc lát.
"Ừm." Chu Nguyên chỉnh người con bé xong, nghe bản thân mình trả lời như vậy. Cái chăn trên người nhẹ rơi xuống, âm thanh rất nhỏ nhưng trong đêm tối càng phát ra rõ ràng, những động tĩnh này không thay đổi được sự thật rằng mẹ đang xoay người về phía nàng. Quả nhiên, một lần nữa nghe được giọng của mẹ thì có cảm giác gần trong gang tấc.
"Ngủ không được còn thở dài, con đang than cái gì?" Dung Thanh trở người hướng về phía Chu Nguyên, mở miệng hỏi.
"Không có." Ý của nàng rõ ràng là âm thanh không buồn ngủ của Chu Nguyên đã bị nghe được, vì thế Chu Nguyên mới biết mẹ cũng giống như nàng, không ngủ được, chân mày liền nhíu lại, "Mẹ cũng không ngủ được? Con làm mẹ thức giấc?" Chẳng lẽ nàng không ngủ được, lăn qua lăn lại làm mẹ giật mình?
"Không, không liên quan đến con." Dung Thanh đưa tay mình đặt lên trên bụng Chu Nguyên, nửa ôm lấy nàng thấp giọng nói, "Làm gì mà vẫn chưa ngủ, không phải hôm nay rất mệt sao?"
"Không có." Trọng lượng trên bụng làm Chu Nguyên có chút không thích ứng, nàng mím môi, cũng thấp giọng đáp.
"Có phải không quen không?" Dung Thanh vươn tay sờ đầu Chu Nguyên, kéo nàng vào lòng dịu dàng nói. Lời của nàng không đầu không đuôi, nhưng Chu Nguyên nghe hiểu ý của nàng, xê dịch thân thể để nàng ôm dễ dàng một chút, mới nhẹ giọng trả lời, "Sẽ không." Nàng ngủ không được, sẽ không phải vì mẹ ở bên cạnh nàng. . .
"Ừ." Dung Thanh vỗ vỗ đầu Chu Nguyên, cố gắng tìm cái gì đó trò chuyện với nàng, "Hôm nay sao Nhuận Nhuận lại khóc?" Tóc Chu Nguyên rất tốt, sờ lên mềm mềm, vô cùng mướt, luyến tiếc nên Dung Thanh lại sờ thêm hai cái.
"Cãi nhau với Lạc Lạc, nó cãi không lại người ta nên khóc." Đột nhiên Chu Nguyên có chút dở khóc dở cười, mẹ đang xem con như Lông vàng nhà đại bá mà vuốt ve hả? Con là con gái của mẹ chứ không phải con Lông vàng mà mẹ vẫn luôn muốn bắt cóc về nha!
"Ừm hửm." Dung Thanh vừa nghe là có thể đoán ra nguyên do, cháu ngoại nhà nàng bao nhiêu phân lượng chẳng lẽ nàng không biết, aiz, chỉ là không ngờ thì ra Lạc Lạc có thể bắt nạt người khác, rõ ràng trông cũng là đứa trẻ bụ bẫm mà, nào ngờ. . . quả thật không thể coi thường các tiểu bằng hữu a.
Tiếng hít thở của trẻ con vọng bên tai, thể hiện rõ đêm đã khuya rồi. Từ trước đến nay Chu Nguyên không quen nói chuyện với cha mẹ, đối với tiết mục 'ta là mẹ tối nay tâm sự chút nào' có chút không chịu được, lại nhớ đến chuyện ngày mai phải về nhà, câu được câu không trò chuyện một hồi thì khô khan nói một câu, "Mẹ, ngày mai còn phải về, vẫn là nên đi ngủ sớm."
"Ừ, con ngủ trước đi." Dung Thanh vỗ vỗ bụng nàng, ân chuẩn đề nghị của nàng. Chu Nguyên vừa nghe chân mày lại bắt đầu nhíu, "Mẹ dù ngủ không được cũng phải ngủ, ngủ trễ không tốt cho cơ thể. Sao mẹ không ngủ được?"
Đối với giọng điệu ông cụ non này của nàng Dung Thanh rất thích thú, nàng vỗ vỗ đầu Chu Nguyên, giọng điệu có chút khổ não, "Xương sống thắt lưng đau nhức bảo mẹ ngủ thế nào? Mẹ cũng không phải con, thanh niên hơn 10 tuổi mệt mỏi thì ngã xuống liền ngủ." Tựa hồ trò chuyện một hồi, giọng điệu của nàng hoàn toàn không có sắc bén cùng cao quý lãnh diễm như ngày thường, chỉ còn là một người mẹ nói chuyện với con gái, vô cùng thân thiết.
Những lời này khiến Chu Nguyên nghe không biết là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng run rẩy, nàng thử mở miệng, "Con bấm huyệt giãn cơ cho mẹ nha?"
"Không cần, trước lúc sang đây ba con có xoa cho, con ngủ đi, không chừng mẹ không nói chuyện với con nhắm mắt là có thể ngủ." Nàng lại vỗ vỗ đầu Chu Nguyên, bày tỏ trấn an.
Mẹ nhắm mắt là có thể ngủ? Thế sao nãy mẹ không ngủ. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nàng vẫn luôn rất để tâm đến mẹ, lúc này càng thêm để tâm. Nàng đứng dậy, mở ngọn đèn ở đầu giường, mái tóc trước trán phủ xuống mắt làm cho người khác không thấy rõ thần sắc trong đáy mắt nàng, mím môi thấp giọng nói, "Vẫn là để con ấn cho mẹ đi, có lẽ sẽ ngủ ngon hơn, dù sao bây giờ cũng không ngủ được."
Hành động này tuy bướng bỉnh nhưng thật ra khiến Dung Thanh không thể từ chối, huống chi lại là ý tốt của con mình, vậy càng không thể. Đây là lần đầu tiên Chu Nguyên tỏ ý thân thiết với nàng, nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội thúc đẩy quan hệ mẹ con. Nhìn chằm chằm con bé một hồi, lúc này Dung Thanh mới gật đầu đồng ý, "Ừm."
Kéo chăn đi, Chu Nguyên để Dung Thanh ghé vào giường, còn mình thì quỳ gối bên cạnh, bắt đầu xoa bóp cần cổ, vừa xuống tay, Dung Thanh liền cảm giác được tay nghề của Chu Nguyên thật lão luyện, "Con từng học à?" Nàng hỏi.
"Ừm, một chút." Chu Nguyên gật đầu, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, dựa theo trình tự xoa bóp toàn thân từng bước một xoa bóp xuống lưng. Dung Thanh ghé vào giường, con hư Chu Nguyên vừa xuống tay thì dùng lực có chút mạnh, bị ấn hơn mười cái thì hít một hơi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ui, từ khi nào?" Con nhóc này còn có thể xoa bóp, sao nàng không biết, hay nói đúng hơn, còn có bao nhiêu chuyện con hư giấu giếm không cho nàng biết.
Thấy mình xuống tay hơi mạnh, Chu Nguyên có ý thức ấn nhẹ một chút. Nàng xoa sống lưng mẹ, ậm ự trả lời, "Năm ngoái, Lương đại ca và bạn đến viện dưỡng lão làm công ích, con cũng đi." Chu Nguyên nói một nửa thì không nói tiếp, bởi vì nàng biết mẹ nghe hiểu.
"Cho nên con học được từ khi đó?" Lương Hiểu Thần là học sinh y khoa, học mấy cái này cũng không có gì đáng trách, giống như biết trung y châm cứu xoa bóp gì gì đó, không chừng con nhóc này nhìn người ta làm một lần có hứng thú nên học, nhưng mà nó học làm cái gì? Dung Thanh đổi tay gối đầu, cảm nhận lấy lực đạo của Chu Nguyên, biếng nhát hỏi, "Từng ấn cho ba chưa?"
"Chưa." Chu Nguyên mím môi, động tác xuống tay không giảm, "Từng ấn cho gia gia." Cụ ông tuổi đã cao, học một ít thủ pháp có thể khai thông mạch máu vẫn rất tốt, chính vì ý nghĩ này mà Chu Nguyên muốn đi học, dù sao nàng còn có ông.
"Ừ." Dung Thanh gật đầu, "Tiếp tục phát huy."
Chu Nguyên có lòng, con cháu đời 3 thì nàng thân với gia gia nhất, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nghe ra ý tứ trong lời của mẹ, Chu Nguyên liền có chút không biết nói gì. . . vẫn xoa bóp vai, đáp lại, "Ừm."
Đợi đến khi Chu Nguyên xoa bóp toàn thân giúp Dung Thanh xong, Chu Nguyên liền buồn ngủ, Dung Thanh bị nàng xoa bóp một hồi cũng thấy thoải mái hơn nhiều, liền bảo Chu Nguyên đi ngủ. Chu Nguyên nghe vậy với tay tắt đèn, dù sao cũng 12 giờ rồi, không còn sớm nữa. Nàng nằm trên giường, có ánh đèn rọi vào từ khe rèm cửa sổ, Chu Nguyên ngẩng lên, mơ hồ nhìn thấy được chiếc cằm của người đang ôm nàng, mím môi, lại cúi thấp đầu. Nàng hơi xoay người, chôn vào lòng mẹ, bên miệng nở một nụ cười, nhẹ giọng thầm thì:
"Ngủ ngon, mẹ."
Cha mẹ đều đang cố gắng muốn làm chút gì đó, có lẽ nàng cũng nên thích ứng với thay đổi của họ, không phải là tha thứ hay không tha thứ, chỉ là để có thể gần thêm chút nữa, bởi vì, hai người họ cho nàng xương cho nàng máu, cho nàng sinh mệnh, cho cuộc đời nàng tất cả những khả năng, không ai có thể thân thiết với nàng hơn họ, không phải sao?
Danh Sách Chương: