Đệ lục thập ngũ chương: Đêm Noel
Chu Nguyên lại một lần nữa làm tổn thương trái tim người khác, mặt mày xám xịt đi phát đồ trong tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình. Thấy thời gian đã đến 6 giờ rưỡi, nàng gọi điện thoại cho Tô Mộc Nhiễm.
Tô Mộc Nhiễm mang theo Lạc Lạc đang định ra ngoài, đúng lúc nhận được điện thoại của Chu Nguyên, sau khi nói một hồi thì cúp máy, Tô Mộc Nhiễm dựa theo chỉ dẫn của Chu Nguyên chạy xe đến dưới lầu.
Các học sinh đều ở ngoài cửa cầm bảng cho người khác xếp hàng đi vào có trật tự, Chu Nguyên ra ngoài từ cửa bên hông, đến cầu thang đợi một hồi thì thấy Tô Mộc Nhiễm dắt theo Lạc Lạc đến. Có một đám học sinh vây quanh Tô Mộc Nhiễm, nói chuyện cùng nàng. Một đám người chen chúc ở cầu thang. Lạc Lạc bị một nữ sinh dắt đi, ngoan ngoãn đáp lời nàng hỏi. Mặc áo lông dày giẫm lên đôi giày thoạt nhìn khá mềm mại, làm đứa nhỏ 'tinh điêu ngọc giũa'* càng thêm vẻ đáng yêu.
*Ngọc được mài giũa điêu khắc kỹ càng
Chu Nguyên đứng ở thang lầu, mang theo nụ cười nhìn mẹ con hai nàng đến. Tô Mộc Nhiễm trò chuyện cùng học sinh, lúc thấy Chu Nguyên cũng không nhín thời gian ra chào hỏi, chỉ nhìn Chu Nguyên cười cười, dịu dàng nhu mì. Nhưng thật ra Lạc Lạc bị một đám tỷ tỷ vây quanh, thật vất vả thấy được người quen, vì vậy dắt tay lôi kéo bọn họ, ý bảo đi nhanh một chút. Leo lên thang lầu Lạc Lạc lập tức buông tay tỷ tỷ kia ra chạy chậm đến trước mặt Chu Nguyên, ngọt ngào gọi một tiếng Nguyên Đại.
Con nít mới 5 tuổi có thể cao bao nhiêu a, đối với Chu Nguyên mà nói con bé chỉ mới hơn một mét mà thôi, vì vậy với chiều cao chênh lệch này khiến Chu Nguyên mỗi lần dắt con nít đều rất khó khăn, dần dà thì nuôi thành thói quen có thể bồng thì bồng ngay. Vừa gặp mặt liền ôm Lạc Lạc vào trong lòng.
Lạc Lạc mang đôi găng tay nhỏ, đưa tay túm túm góc áo của Chu Nguyên, dùng giọng nói mềm mại nói, "Noel vui vẻ!"
"Em cũng vậy a, Noel vui vẻ!" Chu Nguyên cười cười, đưa tay véo véo gò má Lạc Lạc, nó liền trốn tránh, vừa trốn vừa khanh khách cười, "Lạnh quá. . ."
Chu Nguyên đưa tay ngăn nó, rốt cuộc cũng véo được. Vừa véo vừa nói, "Rõ ràng mặt của em còn lạnh hơn tay của chị, gạt người phải đánh mông!"
"Đừng mà." Lạc Lạc ôm Chu Nguyên vươn tay tới làm nũng, "Nguyên Đại có quà Noel cho con không?"
Chu Nguyên để mặc con bé nghịch, đưa nó rời thang lầu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Ừm, có, nhưng mà em phải hôn chị một cái."
"Không chịu." Lạc Lạc đẩy bàn tay Chu Nguyên ra, xoay người đưa lưng về phía Chu Nguyên, vẻ mặt ngạo kiều từ chối.
Hê, con bé này chơi chung với Nhuận Nhuận lâu đúng là học được tính xấu ngạo kiều của con bé, mười phần giống nhau nha. Chu Nguyên cười cười, đưa tay vào túi lấy ra một chiếc mũ ông già Noel, "Ten ten ten tèn, quà đến rồi, xoay người lại nhận nào."
Sau đó quả nhiên Lạc Lạc liền xoay người, trong lúc nó xoay người lại, Chu Nguyên dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai chụp mũ lên đầu Lạc Lạc, "Nón ạ?" Lạc Lạc bị nàng làm cho không thấy đường, lúc Chu Nguyên giúp nó sửa sang lại cái nón nó mới vui vẻ hỏi.
"Ừm, là nón Noel." Chu Nguyên gật đầu, hai tay chống lên đầu gối mình, cúi người nhìn tiểu cô nương đang ngửa đầu nhìn mình, "Đội nón Noel tức là ông già Noel, ông già Noel sẽ tặng quà vào đêm giáng sinh, cho nên. . ." Chu Nguyên xòe tay ra trước mặt Lạc Lạc, giả bộ nghiêm túc, "Ông già Noel Lạc Lạc, tặng quà cho chị đi!"
". . ." Lạc Lạc nhìn Nguyên Đại xấu xa, bĩu môi mềm mại nói một câu, "Xấu xa xấu xa đại xấu xa, Nguyên Đại là một đại xấu xa!" Nói xong những lời này, xoay người chạy đi tìm Tô Mộc Nhiễm.
Tô Mộc Nhiễm vừa mới nói chuyện với các học sinh xong, để bọn họ đi, vừa xoay người quay qua chỗ hai người đang nói chuyện lại bất ngờ bị tiểu bảo bối nhà mình bổ nhào đến, vừa ôm chân vừa mềm mại méc, "Mẹ, Nguyên Đại là một đại xấu xa, không cho con quà Noel còn đòi con tặng quà." Nó vừa ôm Tô Mộc Nhiễm, chiếc đầu nhỏ dụi a dụi a, vô cùng nũng nịu.
Chu Nguyên thấy con bé đi tìm chỗ dựa, vội vàng tiến đến, khom lưng nắm eo con bé, nhấc bổng nó lên ôm vào lòng, "Rõ ràng chị đã tặng em cái nón, là em không đáp lễ cho chị mà."
"Hừ." Lạc Lạc ôm cánh tay, quay đầu đi khẽ hừ một tiếng.
"Em nha, đúng là, chụt~ " Chu Nguyên hết cách, liền cúi đầu hôn mạnh lên mặt nó một cái, lúc này mới dỗ được con bé.
Ôm đứa trẻ Chu Nguyên nhẹ cúi đầu nhìn Tô Mộc Nhiễm, nói, "Sắp 7 giờ rồi, chúng ta vào thôi."
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm cười gật đầu, một đôi mắt chứa đầy xuân thủy tháng ba, nhu hòa không gì sánh được.
Trước phòng học có một sân khấu rất lớn, do không nhiều người lắm cho nên phòng học bình thường dùng để cho học sinh tổ chức tiệc trông có vẻ rất trống trải. Ghế ngồi cố định, xếp thành hình vòng cung, chừa một khoảng không trước bục giảng, từ góc độ nào cũng có thể xem biểu diễn.
Hàng ghế đầu là giành cho ban trợ cùng các lão sư, để dễ dàng thưởng thức. Lớp tiếng Đức 12 không có chủ nhiệm, bởi vậy lão sư tham dự chỉ có phụ đạo viên Trần học tỷ và Tô Mộc Nhiễm. Học tỷ rất bận rộn, vì vậy chỉ xuất hiện có 10 phút sau đó không thấy nữa. Ôn Lương bận rộn chụp ảnh cho các học muội, vì vậy hàng ghế đầu chỉ có Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm lẫn Lạc Lạc ngồi.
Do phòng học quá lạnh, Chu Nguyên ôm Lạc Lạc sóng vai ngồi cùng Tô Mộc Nhiễm, tuy Chu Nguyên rất gầy thế nhưng đứa trẻ nho nhỏ ngồi trên đùi nàng cũng không cảm thấy cấn xương. Tô Mộc Nhiễm xem rất chăm chú, thỉnh thoảng quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với Chu Nguyên, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ, các bạn học xung quanh hiếu kỳ đánh giá ba người, trọng điểm là Lạc Lạc ngồi trong lòng Chu Nguyên.
Rất nhanh tiết mục của nhóm đầu tiên đã kết thúc, đến phần trò chơi tương tác, một đám học sinh lên trên sân khấu đùa vô cùng vui vẻ, có bạn học còn đến cố gắng xúi Tô Mộc Nhiễm lên sân khấu, bất quá Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, từ chối. Mới chỉ là trò đầu tiên, phía sau còn cái gì ai mà biết được.
Trò chơi là truyền ống hút, dùng cổ để truyền cho đồng đội, hai bên cùng tiến lên sâu khấu thi đấu, thắng được thưởng thua bị phạt. Trò chơi có tiết tháo như vậy mọi người chơi vô cùng thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã phân thắng bại. Đội thua bị nghiêm phạt dùng mông vẽ chữ, dáng vẻ đó buồn cười khiến mọi người dưới đài cười vang. Chu Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mộc Nhiễm, phát hiện nàng đang che miệng cười.
Ôn Lương cầm camera, nhìn lướt qua phía Chu Nguyên, ôm camera ngồi xổm xuống trước mặt Chu Nguyên, giơ camera lên chụp một tấm. Chu Nguyên nghe được tiếng, vội vã ngẩng đầu, lại bị Ôn Lương nhanh tay chụp được. Ba người ngồi hàng đầu, lần nào cũng ở bên nhau.
Chu Nguyên thấy nàng đắc ý thu camera về, mặt than nói, "Xóa tấm ảnh đi." Lần nào Ôn Lương chụp ảnh cũng chụp được lịch sử đen tối của người khác, tấm ảnh này tuyệt đối không thể giữ.
Ôn Lương bĩu môi, vẻ mặt vênh váo, "Không xóa~ " Giơ camera về phía Chu Nguyên, nhoẻn miệng cười hiểm ác đáng sợ.
Tô Mộc Nhiễm chẳng hiểu sao hai người lại trừng mắt với nhau, cũng có chút khó hiểu. Nàng mới vừa cúi đầu, xung quanh lại ồn ào cho nên nàng không có nghe đối thoại của cả hai, bất quá nhìn thấy chiếc camera trong tay của Ôn Lương, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên vẻ mặt nghiêm túc mím môi, cười nói, "Ôn Lương em đang chụp ảnh à? Có thể chụp giúp tụi cô một tấm không?"
"Được chứ!" Ôn Lương cũng đang có ý này, giơ camera lên chuẩn bị chụp ba người, chờ Tô Mộc Nhiễm pose dáng. Chu Nguyên nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt sát khí. Tô Mộc Nhiễm thấy dáng vẻ này của nàng, đưa tay khoác qua cánh tay nàng, đầu đặt lên vai nàng, nói, "Chu Nguyên, chúng ta chụp chung một tấm đi."
Cánh tay bị người dùng tư thế thân mật như thế ôm lấy, đầu vai bị đè có hơi hạ xuống, khoảng cách gần gũi như thế, khiến trái tim Chu Nguyên đập bình bình bịch. Nàng ôm chặt Lạc Lạc trong lòng, dịch chuyển con bé một chút, mím môi nhẹ giọng nói một câu, "Ừm."
Ôn Lương ngồi xổm phía trước, đếm số, "1 2 3, trái cà*. . ." Sau đó nàng liền thấy ba người không hẹn mà cùng giơ tay hình cây kéo, cười xán lạn. . .
*Đọc là "qie-zi", giống như cheese đó, nói xong khuông miệng sẽ là dáng cười
Ôn Lương quay camera về nhìn ảnh chụp một hồi, thoả mãn gật đầu. Trong tấm ảnh có đứa trẻ đáng yêu, có người phụ nữ nụ cười tươi như ánh nắng, mà đứa trẻ lớn vóc dáng cao cao, lại giơ tay hình cây kéo, cười vô cùng ngượng ngùng.
Đây là ba người bọn họ, trong mùa đông đầu tiên từ khi quen biết nhau, cùng chụp một tấm hình. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi tiệc đã trôi qua phân nửa. Lúc Tiểu Kiều mang theo một đám người lên sân khấu biểu diễn múa tập thể, dáng vẻ xinh đẹp ấy làm kinh diễm toàn bộ khán giả. Một nam sinh đứng bên hông sân khấu chờ màn vũ đạo kết thúc, ôm một bó hoa thật to đi lên tặng cho Kiều Vũ Vi, làm cho dưới sân khấu ồn ào một mảnh.
"Yêu đi! Yêu đi!" Khán giả dưới đài rất nhiệt tình, trên sân khấu Kiều Vũ Vi đưa tay cầm lấy bó hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa người nam sinh tặng cho, lại dùng nụ cười từ chối tấm lòng của cậu.
Chu Nguyên ngồi dưới đài, nhìn tình cảnh làm người khác xấu hổ này. Trước lúc Kiều Vũ Vi đi xuống sân khấu còn liếc mắt nhìn qua Chu Nguyên, trong ánh mắt ấy, thâm sâu đến khiến cho Chu Nguyên không cách nào nhìn thẳng, chỉ phải nghiêng đầu, tránh đi.
Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy cảnh ấy, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, vẻ mặt mang theo kinh ngạc, Chu Nguyên và em ấy. . .
Nốt nhạc đệm tỏ tình nho nhỏ kia rất nhanh trôi qua sau màn biểu diễn kế tiếp, sau khi các mỹ nữ trình diễn một vũ khúc, các bạn học không có tiết tháo bắt đầu diễn kịch câm. Cái loại biểu diễn không có tiết tháo này, quả thật khiến cho mọi người dưới đài ôm bụng cười to. Ngay cả gương mặt luôn tê liệt như Chu Nguyên nhìn thấy một người to con cao một mét tám ngồi trên ghế ẻo lả các loại Lan Hoa Chỉ cũng nhịn không được bật cười. Chu Nguyên cười cong cả mắt, vừa lột một miếng rau câu cho Lạc Lạc, trong lòng cảm thán, thiên tài a! Cười như thế thật ra có làm cảm giác khó chịu trong lòng nàng vơi đi không ít.
Trò chơi sau đó các học sinh không thể buông tha Tô Mộc Nhiễm nữa, đến cả Chu Nguyên cũng bị hại theo. Bị các bạn học dưới đài hô quát theo nhịp điệu, "Lão sư! Lão sư!" Tô Mộc Nhiễm đành phải lên sân khấu, chơi trò chơi cuối cùng với bọn họ. Đương nhiên, Chu Nguyên và Ôn Lương chạy trốn không thành công, vì vậy hai người cũng đi lên, mắt trừng mắt với các bạn học núp bên rèm sân khấu. . .
Danh Sách Chương: