Đệ tam thập tam chương: Phong quá lưu ngân*
*Gió thổi qua không để lại dấu vết
Hôm cuối tuần đó, rốt cuộc Chu Nguyên vẫn không đi cùng mẹ, nhưng mà nghe nói hai đứa nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.
Bạn Đường Văn Nhuận một mực cường điệu dì Tô thật dịu dàng a, giúp nó lau nước mũi a, dắt nó đi chơi a, nghiễm nhiên đưa mẹ của Lạc Lạc lên một tầm cao mới. Dù cái câu sau "Mẹ của Lạc Lạc tốt như vậy con cũng muốn đối xử tốt với Lạc Lạc, bà ngoại nói phải chăm sóc em mình cho tốt vì sau này Lạc Lạc chính là em gái của con, tiểu di, con sẽ bảo vệ em ấy không cho Trứng Muối bắt nạt em!" Khiến Chu Nguyên vừa nghe phải bật cười, nhưng mà đại thể nàng cũng hiểu được hai đứa này đã khắng khít hơn trước đây, đối với hai đứa nó mà nói thật đúng là chuyện tốt.
Tuy Nhuận Nhuận cũng thường đến chỗ ông ngoại chơi, nhưng nhà Chu Nguyên chỉ mới dọn đến tiểu khu này vào năm ngoái mà thôi, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp của Dung Thanh, nhưng mà thân thiết lại không được mấy người. Con nít nhà người ta bình thường đều ở trong nhà, chỉ hoạt động đặc biệt mới ra ngoài chơi, thường ngày ai cũng không gặp được ai, ây da, cuộc sống của bọn trẻ trong tiểu khu thật cô đơn, ai cũng biết điều đó, bởi vậy tính tình của Nhuận Nhuận có tưng tưng như thế thì cũng khó có một bạn để chơi, đương nhiên nhà trẻ không tính.
Lạc Lạc cũng vậy, con bé hoàn toàn là người mới ở đây, ngoại trừ Đường Văn Nhuận, gặp qua các bạn cùng lứa cũng chỉ ở nhà trẻ, bởi vì vậy lúc không đi học cũng chỉ một mình đợi ở nhà mà thôi, có một người bạn để chơi cùng sẽ tốt hơn, quan hệ của Lạc Lạc và Nhuận Nhuận khắng khít hơn một chút thì có thể chiếu cố lẫn nhau, lúc không có người lớn ở bên cũng có thể chơi đùa cùng nhau, đối với việc này Chu Nguyên thấy vui vẻ vô cùng.
Chỉ là. . . hai đứa nhỏ thì vui vẻ rồi, còn ba người lớn thì sao? Nhân duyên của Dung Thanh lúc nào cũng tốt, Chu Nguyên cũng hiểu đượcnăng lực kết bạn năm châu của mẹ mình, cho nên Tô Mộc Nhiễm và Dung Thanh có thể trò chuyện với nhau, mà Tô Mộc Nhiễm. . . tiếp xúc một thời gian thì biết được Tô lão sư là một người có vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng, kỳ thực bên trong ôn nhu như nước, nhìn sơ cũng có thể thấy là vui vẻ trò chuyện với mẹ kế. Phụ huynh hai nhà thân thiết với nhau, cũng tốt cho tình bạn vừa phát triển của hai đứa nhỏ.
Như vậy rất tốt, Chu Nguyên nghĩ.
Thời gian nhoáng cái đến thứ hai, ngày giải bóng rổ bắt đầu.
Hôm đó Chu Nguyên đầy tiết, đến buổi chiều vất vả học xong lớp ngữ pháp, mang balô định chạy về nhà thì nhớ tới hôm qua tiểu học muội mời nàng ngày mai đến xem thi đấu, lúc chạy đến con đường cây, chuyển bước chân chạy vào con đường nhỏ dẫn đến sân bóng rổ.
Cơ sở thiết bị thể thao ở Z đại không được tốt lắm, ngoại trừ mấy năm trước có tân trang lại sân tập và sân bóng rổ ở bên trong, những chỗ khác đều giữ nguyên hiện trạng. Giống như giải bóng rổ hiện tại, một lần tiến hành là một đống sân thi đấu, đương nhiên là không chơi ở sân bóng rổ bên trong, cho nên trận đấu lần này được sắp đặt đấu ở sân xi-măng bên trái sân tập.
Tổng tài đại nhân thương xót! Dù sao nơi này có tám sân, mặc sức chơi!
Chu Nguyên vừa đến rìa sân tập, xa xa liền thấy sắc đỏ huênh hoang của băng biểu ngữ ở ngoài lưới sắt. Dưới sắc đỏ của băng biểu ngữ, tám sân bóng nối liền nhau, bên rìa sân người người xếp hàng chỉnh tề, trông có vẻ trận đấu đã bắt đầu rồi. . .
Quả nhiên, vừa đến gần đại đa số sân bóng đã bắt đầu trận đấu, tiếng còi của trọng tài vang lên liên tiếp, thi đấu thì không thể thiếu khẩu hiệu của các cổ động viên, đương nhiên cũng nối tiếp vang theo. Chu Nguyên men theo sân bóng, từng bước từng bước tìm, có năm sân đang đấu, hơn nữa Tiểu Kiều có nói màu đồng phục của lớp em ấy cho Chu Nguyên, cho nên tìm cũng không có gì khó.
Rất đơn giản Chu Nguyên tìm được lớp của tiểu học muội, nàng vừa xuất hiện, người nhận ra nàng rất nhiệt tình chào hỏi, sau khi Chu Nguyên cười cười đáp lại bọn họ thì cùng đứng ở ngoài rìa sân xem trận đấu.
Nàng đứng phía sau một đám em gái nhỏ nhắn xinh xắn, ỷ vào chiều cao rất đơn giản nhìn rõ tình hình trong sân. Hai đội bên trong, hắc bạch phân minh, trắng là đội tiểu học muội, đen là đội bạn. Vừa mở màn vẫn chưa thấy rõ thực lực, chỉ cảm thấy hai bên đều không khác biệt lắm —— đuổi theo quả banh chạy khắp sân. Ôi trời, thật đúng là trận đấu của nữ. Sau khi đấu được một phút, tiểu huấn luyện viên đội trắng chịu không nổi nữa, yêu cầu thay người, sau khi thay người mới từ từ ra hồn hơn.
Tiểu Kiều đã ở trong sân, lúc thay người nàng đang đứng ở giữa, nghe tiếng trọng tài kêu ngừng thì vô thức nhìn về phía cổ động viên đội mình, bất ngờ nhìn thấy vóc người cao ráo của Chu Nguyên ở ngoài, ánh mắt thoáng cái sáng lên. Ngẫu nhiên, Chu Nguyên cũng có dự cảm mà quay đầu lại, thấy nàng thì giơ tay lên vẫy vẫy, dưới chiếc kính đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, nụ cười ôn hòa. Không biết vì sao, Tiểu Kiều nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đột nhiên có chút ngại ngùng, nàng xoay đầu đi vung chiếc đuôi ngựa cao cao chạy về vị trí của mình. . .
Thật là, lại cười như vậy. . .
Đội ngũ trong sân ngươi đuổi ta ta đuổi ngươi, tranh đoạt thật sự quyết liệt, mà đội cổ động viên ngoài sân cũng hò hét sôi nổi, chỉ cần ôm được banh tiến vào tuyến trong thì tất cả mọi người ai nấy đều đổ về phía trước, lo lắng chờ đợi. Học tỷ liên hiệp hội bóng rổ ngồi bên kia tính điểm, nhìn đàn tiểu thịt tươi* này, khóe miệng giật giật, thường xuyên phải đi đến đuổi các bạn học lấn quá lằn ranh về, "Lui về sau một chút lui về sau một chút!" Những người đó ào ào nhảy lui về sau, rồi lại cùng chỉnh tề duỗi cổ đến trước nhìn, xem một hồi liền ngươi ép ta ta ép ngươi lại đổ về trước, khiến nhân viên công tác phải tới tới lui lui rất nhiều lần. . .
*Ý chỉ người mới hoặc còn trẻ
Chu Nguyên nhìn các nhân viên và đội cổ động viên tương tác với nhau, đứng ở phía sau không nhịn được cười, giống như cơn sóng, nguyên bản xếp hàng rất chỉnh tề mỗi lần nhân viên công tác chạy tới thì giật ngược về sau. Giống như đánh du kích cùng đấu tranh ranh giới với nhân viên công tác, hiệp đầu tiên cứ như thế trôi qua.
Hiệp thứ hai Tiểu Kiều không có vào sân mà đứng bên cạnh Chu Nguyên cùng xem trận đấu, hiệp một tỉ số ngang nhau, hiệp hai đội trắng bắt đầu phản công, đội cổ động bên kia còn muốn kích động hơn cầu thủ trên sân, luôn hò hét đội trưởng cố lên, chỉ cần đội trắng có banh thì tiếng cổ vũ giống như sấm sét đùng đùng vang trời, mà nếu như là đối phương có banh, thì bạn sẽ được nghe giọng nói hồn hậu của tiểu huấn luyện viên vang vọng sân bóng.
"Quay về sân a quay về sân a!" Tiểu huấn luyện viên chạy tới chạy lui theo cầu thủ, tay tạo hình cái loa đặt lên miệng cố rống.
"Phòng thủ phòng thủ, cản nó lại đừng để nó tiến vào tuyến trong!"
"Trời ơi, bên kia trống không có phòng ngự kìa! Nhào tới nhanh lên!"
. . .
Bầu không khí trong sân cũng bị lây nhiễm, nào là ôm banh chạy, cướp banh, động tay động chân liên tiếp xuất hiện, chiếc còi của trọng tài cũng bày tỏ bị ngập nước bọt, về sau đối với hành vi phạm quy này không muốn quản nữa, mắt nhắm mắt mở kiên định để hai bên chém giết! Đối phương thấy tiểu học muội đội bạn kịch liệt như vậy, cũng bắt đầu hò hét khẩu hiệu cổ động, vì vậy liên tiếp, nhiệt huyết trong sân cứ như thế tăng lên, ngươi đi ta đến, phong độ của các cầu thủ cũng dâng cao mạnh mẽ xông tới trước. . .
Vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm a, đây là đánh người chứ không phải chơi bóng.
Chu Nguyên nhìn tình cảnh một đám người lăn trên đất tranh quả banh, thật sự phải đưa tay vuốt mồ hôi. . . nhìn tư thế muốn liều mạng kia, nhìn đến hàm răng Chu Nguyên cũng tê dại. . . ôi, vẫn là rất đáng sợ.
Tiểu Kiều đứng bên cạnh Chu Nguyên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn biểu tình của nàng, phát hiện gương mặt ôn hòa kia vẫn duy trì vẻ thản nhiên an tĩnh, lúc cúi đầu, mím môi, mỉm cười.
Hiệp thứ ba, huấn luyện viên mang theo đội cầu thủ cuối cùng làm thành vòng tròn động viên nhau cố gắng lên, Chu Nguyên ôm cánh tay đứng nghe ở ngoài, đang nhìn một vòng người cùng đặt tay lên nhau gào cố gắng lên, sau lưng bị người vỗ một cái, vỗ như thế, Chu Nguyên quay đầu về, nhìn thấy người, có hơi chút giật mình.
"Học tỷ." Quay đầu nhìn, người kia chính là phụ đạo viên lớp tiếng Đức - Trần Lâm lão sư, mà đứng bên cạnh nàng, vẫn mặc váy dài, mái tóc tung bay - Tô Mộc Nhiễm.
Còi đã được thổi lên, các cầu thủ quay về sân, mà đội cổ động cũng trở về vị trí. Chu Nguyên và hai lão sư đứng trong một góc sân, chen chúc giữa đám đông.
"Điểm số thế nào rồi?" Trần Lâm vui vẻ bắt chuyện với các học sinh, hỏi một câu như thế.
"16:20, lớp chúng ta dẫn trước!" Bạn học bên cạnh kích động trả lời.
"Ài, không tệ nha, tôi và Tô lão sư vội chạy đến cổ vũ cho các em, nhất định phải thắng nha!" Nàng mỉm cười cổ vũ, khiến cho một đám tiểu bằng hữu đang trong thời kỳ trưởng thành càng thêm hưng phấn.
"Phải đó!" Một đám người xung quanh giọng điệu kiên định ha ha cười nói.
Tô Mộc Nhiễm đứng bên cạnh Chu Nguyên, cũng cùng trò chuyện với các bạn học, không giống như Trần Lâm lão sư, bên nàng có vẻ an tĩnh hơn nhiều. Chu Nguyên đứng giữa hai người lão sư, bày tỏ có chút ăn không tiêu sự nhiệt tình của các học sinh. . . quả nhiên, dù có trưởng thành bao nhiêu cũng chỉ là đứa trẻ, một khi gặp phải lão sư thì như đang học mẫu giáo, đủ loại tranh công giành sủng ái nổi lên như bọt biển.
Có lẽ vì lão sư đến xem, không bao lâu thì lại vào một quả, người ghi bàn là Tiểu Kiều. Nàng mang theo quả banh chạy qua nửa sân, ba bước nhảy bật lên rổ, mái tóc dài đen tuyền vẫy một đường cung tiêu sái trên không trung, sau đó rơi lên vai, hình ảnh đó, soái vãi chưởng! Sau khi banh vào rổ đám em gái bên sân bắt đầu hét lên, gào la, "Tiểu Kiều Tiểu Kiều!" Tiếng động thật lớn, khiến cho sân kế bên còn tưởng người ghi bàn là một nam sinh tuấn tú nào!
Chậc, thật điên cuồng.
Bên tai đầy các tiếng cổ vũ, giọng nói trong veo của Tô Mộc Nhiễm giống như là gió thổi tan tất cả ồn ã, "Tiểu Kiều thật lợi hại a."
"Đúng vậy đúng vậy, thấy bạn ấy nhỏ nhỏ vậy chứ ném banh rất chuẩn." Một vị bạn học chọc vào, tự hào nói!
"Ài, lớp ta nhân tài nhiều mà!" Trần Lâm cảm khái một câu, khiến các học sinh lại được một trận hi hi ha ha cười, "Chu Nguyên em cao như thế nhất định chơi bóng rổ rất lợi hại nhỉ!" Chẳng biết tại sao, chủ đề đột nhiên chuyển, liền chuyển tới người Chu Nguyên.
"Chắc chắn rất lợi hại, Chu Nguyên học tỷ so với nam sinh còn muốn cao hơn. Nghe nói năm ngoái lớp chị ấy được giải quán quân cúp tân sinh, học tỷ nhất định rất lợi hại phải không?" Sau khi hi hi ha ha khuấy động bầu không khí, các tiểu học muội khi nãy còn rụt rè mà giờ đã bắt đầu nhiều chuyện.
". . . Tàm tạm, chỉ biết chút thôi."
"Học tỷ lại khiêm tốn rồi!" Các tiểu thịt tươi kháng nghị a, làm Trần Lâm lão sư nhìn nàng cũng sinh tâm trêu chọc.
"Không sai học tỷ của các em rất lợi hại! Chu Nguyên em cao như thế, 1 mét 8 chứ?" Nàng giúp Chu Nguyên chuyển đề tài, nhưng lại tung ra một cái khác.
Chu Nguyên nhìn Trần Lâm lão sư, lại quét mắt nhìn tiểu học muội siêu hiếu kỳ xung quanh, do dự nói, "Dạ, không có, 179. . ."
"Cao thật. . ." Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc, làm Chu Nguyên thấy xấu hổ.
"179 cũng bình thường rồi, em còn đang tuổi lớn, sang năm có lẽ sẽ 1 mét 8. 1 mét 8, chiều cao rất an toàn nha, thật ra lão sư rất ước ao chiều cao của em đó." Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh nãy giờ vẫn không nói đột nhiên lúc này lại lên tiếng, vô thức Chu Nguyên chuyển tầm nhìn qua nàng, một cái cúi đầu liền nhìn thấy Tô lão sư ở trong trường luôn luôn làm mặt lạnh lúc này bên môi lại nhoẻn một nụ cười hiếm có, nàng hơi ngẩng đầu, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh mặt trời rõ ràng hiện ra trước mắt Chu Nguyên, khi Chu Nguyên cúi đầu, đúng lúc đối mặt với đôi mắt trong veo của nàng, cứ như thế bị đôi mắt ấy hút lấy một giây.
Đối diện với cảm giác này, khiến Chu Nguyên cảm thấy nao nao, giống như không quen, nàng nhẹ phủi nó đi, ngại ngùng dời ánh mắt. Lúc dời đi lại nhịn không được liếc liếc về, rơi lên nụ cười trên đôi môi mềm mại của đối phương.
Khóe môi cong cong, giống như mặt nước sông băng nhẹ nhàng khua ra một gợn sóng, từng chút từng chút phóng đại trong lòng Chu Nguyên, chậm rãi chấn vào lòng, chấn vào tim lỗi nửa nhịp đập. Chu Nguyên cúi đầu nhìn nụ cười khẽ bên môi Tô Mộc Nhiễm, con tim như bị cái gì quấn lấy thật chặt, lại như muốn mọc ra cái gì, ngứa ngáy, dâng lên cổ họng khiến cho nàng muốn nói cái gì đó rồi lại như bị lấp đầy không nói nên lời nào.
Đôi môi nàng run rẩy, đột nhiên cảm thấy khô khan. . .
"Không chỉ Tô lão sư ước ao đâu, các nam sinh toàn trường học đều ước ao lận." Âm thanh sau lưng như bị phóng đại, truyền đến lỗ tai, cả người chấn động, kéo Chu Nguyên khỏi cảm giác kỳ lạ thoáng qua kia. Nàng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Trần Lâm lão sư, chỉ thấy nàng vỗ vỗ vai mình, vẻ mặt nghiêm trang nói, "Bé ngoan, cố gắng trưởng thành! Cho các tiểu nam sinh trong trường ước ao ganh tị hận chết em. . ."
". . ." Ha ha. . .
Rốt cuộc nàng cũng nhận ra, tại sao Trần Lâm lão sư lại lấy chiều cao của nàng ra trêu ghẹo. . . cái này a. . . a! Nàng cao cũng không phải do lỗi của nàng, gen của cha mẹ nàng tốt nàng không có biện pháp a! Có cần mỗi ngày đều trêu chọc nàng như vậy không!! Có cần không có cần không!!!!
Nàng giật giật khóe miệng, lắng lại tâm tình kỳ lạ dâng lên trong đáy lòng, ôn hòa nặn một nụ cười, "Cám ơn học tỷ. . ."
Trần Lâm lão sư chính là nghiên cứu sinh năm ba, vô cùng vui vẻ hi hi ha ha với các bạn học, thấy vẻ mặt này của Chu Nguyên, càng ghẹo thêm vui vẻ, đưa tay sờ sờ gương mặt trắng nõn của nàng, cười đáp lại, "Không cần khách sáo. . ."
". . ." Con nhỏ này cùng thuộc tính với mẹ kế nhà nàng à, bắt nạt người khác không biết áy náy!
Tô Mộc Nhiễm đứng sau lưng Chu Nguyên, nhìn hai người tương tác, nhìn sườn gương mặt của Chu Nguyên, cúi đầu mím môi cười khẽ. . .
Theo nàng quan sát Chu Nguyên đối phó với trẻ con thì bộ dạng liền nghiêm túc đáng tin, nhưng mà không ngờ, đối mặt với người lớn thì lại là bộ dạng đáng yêu dễ bị bắt nạt này. . .
Thật đúng là. . .
===
♪ Lòng em mong có thể
Trông khóe miệng anh mỉm cười
Thêm một giây nữa
thì thật tốt ♪
- Một giây nữa (下一秒) - Trương Bích Thần
===
_( :3」 ∠)_ mình replay bài này để edit cả 30 mấy chương nay, tự dưng hợp thế k biết, bu vào nghe đi các tiểu thịt tươi
Danh Sách Chương: