Bạch phu nhân dùng sức nhéo cổ tay Giai Kỳ: “Lúc đó sao tìm được con?”
Cổ tay Giai Kỳ rất đau:
“Con tự làm âm quân, âm một đêm, Sáng sớm hôm sau, tự mình chạy về.”
Bạch phu nhân vội vàng chất vấn: “Nhi Nguyệt sẽ trở về chứ?”
Giai Kỳ nghe thấy giọng điệu này, biết rõ Bạch phụ nhân đã hòa hoãn rất nhiều, cô chắc chắn nói:
“Vâng.”
Nhưng Bạch phu nhân vẫn lo lắng, đầu ngón tay đều trắng bệch, bà ấy cũng muốn đi ra ngoài nhưng bà ấy không biết lái xe.
Bạch phu nhân tự trách và hối hận đều được Giai Kỳ nhìn rõ, cô thăm dò hỏi:
“Mẹ, mẹ cũng muốn đi tìm sao?”
Bạch phu nhân gật gật đầu:
“Giai Kỳ, mẹ không tĩnh tâm được.”
“Nhưng mẹ, trạng thái này của mẹ đi ra ngoài sợ là không an toàn.”
“Không có gì là không an toàn cả, Giai Kỳ, trong lòng mẹ khó chịu.”
Lần đầu tiên Bạch phu nhân lộ ra sự yếu đuối của bà ấy ở trước mặt Giai Kỳ, bà ấy bất an.
“Nhưng một mình ông nội ở nhà.”
Giai Kỳ cũng do dự, nếu như giữa đường mẹ chồng có chuyện gì, lại chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao.
Đến lúc đó Bạch Tuấn Thành không những phải tìm em gái mà còn phải lo cho sự an nguy của mẹ ruột, cô không muốn thêm phiền phức cho anh, cô muốn giải quyết phiền phức cho anh.
Bạch phu nhân không ra khỏi cửa ngay lập tức chính vì trong nhà còn có một ông già có tuổi cần phải chăm sóc, nhưng là ai cũng không thể sánh với cốt nhục trong lòng mình:
“Quản gia bên cạnh ba có thể chăm sóc, Giai Kỳ, con biết lái xe không?”
Giai Kỳ gật đầu, quả thật bên cạnh ông nội có rất nhiêu người chăm sóc, người giúp việc trong nhà còn nhiều như vậy:
“Mẹ, con biết. Nhưng chúng ta ra ngoài, con cần nói với Tuấn Thành một tiếng, anh ấy sẽ rất lo lắng.”
“Trên đường đi chúng ta nói có được không?”
“Được. Mẹ, chúng ta nói trước, trên đường mẹ không được xuống xe. Nói đến đây, cô đến phòng thay đồ lấy hai chiếc áo khoác dày, cầm chìa khóa xe, dẫn theo Bạch phu nhân ra ngoài, sau khi ông nội Bạch nhìn thấy:
“Hai người muốn đi đâu?”
“Ông nội, bọn con muốn đi tìm Nhi Nguyệt.” Giai Kỳ dừng bước.
“Bậy bạ, vẫn chưa tìm thấy Nhi Nguyệt, hai đứa ra ngoài có chuyện thì làm sao. Ở nhà cho ông.” Ông nội Bạch tức giận, người nào người nấy đều không biết bớt chuyện, yên tĩnh ở nhà đợi tin tức không được sao.
Bạch phu nhân nghe vậy, đỏ hốc mắt tiền lên nói:
“Ba, Nhi Nguyệt mất tích, người làm mẹ như con giờ phút này không thể ngồi yên trong nhà được, ba, con muốn ra ngoài tìm Nhi Nguyệt.”
Ông nội Bạch không nhìn lấy bọn họ, ý tứ rất rõ ràng: Không có thương lượng gì cả.
Bạch phu nhân khóc lóc cầu xin: “Ba.”
Ông nội Bạch không chút phản ứng.
Đồng tử Giai Kỳ nhìn qua nhìn lại, giây tiếp theo cô nói bậy:
“Mẹ, ông nội không nói gì có nghĩa là thầm đồng ý rồi, ông ấy không nhìn chúng ta chứng tỏ ông ấy muốn làm người mù, không nhìn thấy gì cả. Chúng ta mau đi đi, Cảm ơn ông nội, bọn con sẽ tìm thấy Nhi Nguyệt nhanh thôi.”
Lúc này ông nội Bạch quay đầu:
“Giai Kỳ, con với mẹ con cứ ở yên ở nhà"
“Con không muốn, ba và chồng con đều ra ngoài tìm Nhi Nguyệt, con với mẹ ở nhà thì giống gì chứ? Ông nội, ông cứ yên tâm đi.” Nói xong, cô kéo cánh tay Bạch phu nhân bước ra khỏi phòng khách, không nghe âm thanh của ông nội Bạch ở phía sau nữa.
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, đôi mắt sưng đỏ của Bạch phu nhân bắt đầu cay đau, nhưng dù có đau vẫn không bằng lo lắng trong lòng
"Nhi Nguyệt, con có lạnh không, còn không mau về nhà"
Giai Kỳ quấn lấy áo khoác, gió thổi như muốn đẩy cô bay đi, nhưng cũng không quên dặn dò Bạch phu nhân:
“Mẹ, mẹ đợi lát, con đi lấy xe. Chỉ chốc lát sau, Giai Kỳ lái xe ra ngoài, Bạch phu nhận ngồi ở ghế lái phụ, Giai Kỳ nhắc nhở:
“Mẹ, thắt dây an toàn vào. Chúng ta đi.”
Bạch phu nhân nghe lời, thắt dây an toàn, Giai Kỳ mới khởi động xe.
Dọc theo đường đi xe chạy rất chậm, thỉnh thoảng còn bấm còi, nhưng vẫn không có kết quả.
Lúc này Giai Kỳ mới gọi điện thoại cho Bạch Tuấn Thành:
“Bạch Tuấn Thành, anh tìm được Nhi Nguyệt chưa?”
“Vẫn chưa, em hãy ở nhà chăm sóc mẹ cho thật tốt. Giờ phút này, Bạch Tuấn Thành bắt máy cũng tranh thủ thời gian, giờ phút này anh đang ở cục giao thông, bắt kế lúc nào anh đều có trạng thái cẩn thận.
Trợ lý đã quen với việc anh trở tay làm mưa làm gió trên thương trường, giờ phút này, đáy mắt anh đầy lo lắng, chau mày, có thêm mấy phần do dự, càng nghiêm túc hơn trước. Cấp trên như vậy khiến trợ lý không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy, chỉ cung kính nghe lời ở một góc bên cạnh.
MỌI NGƯỜI ĐỌC XONG THÌ NHỚ CHO MÌNH MỘT LIKE NHAA. ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAPTER TIẾP THEO 🫰🫰🫰