Ngày hôm sau, Giai Kỳ dậy rất sớm, bởi vì đêm qua đã đi ngủ sớm.
Động tác của cô rất nhẹ nhưng Bạch Tuấn Thành vẫn nghe được âm thanh tỉnh lại hỏi:
“Mấy giờ rồi?”
Giai Kỳ đáp: “Sắp năm giờ.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Dậy sớm như vậy làm gì? Sao em không ngủ thêm lúc nữa?”
Giai Kỳ nói: “Em sẽ trở lại nhanh thôi, xuống lầu uống chút nước, anh ngủ tiếp đi.”
Bạch Tuấn Thành không nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.
Giai Kỳ nhìn bên ngoài trời vẫn còn rất tối, người giúp việc vẫn đang ngủ say, cô cầm lấy đèn pin và điện thoại đã chuẩn bị sẵn, xuống lầu gọi Bạch Nhi Nguyệt.
Bạch Nhi Nguyệt đã thu dọn xong, hai người họ mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo bông dày, mỗi người một đèn pin cộng thêm một điện thoại di động, bọc kín đi về phía gara.
Cuộn đèn sao rất dày nên hai người họ một người khiêng một bên đi về phía sau vườn hoa. Đi đến nơi hôm qua đã xác định, Giai Kỳ phụ trách trèo lên quấn dây trên tường, Bạch Nhi Nguyệt thì phụ trách dây thông.
“Chị dâu, chị chậm chút.” Bạch Nhi Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Giai Kỳ nói: “Yên tâm đi Nhi Nguyệt, em buông dây lỏng một chút.”
Không biết qua bao lâu, cuộn dây đầu tiên đã quấn hết. Bạch Nhi Nguyệt chỉ về phía trước:
“Chị dâu mau xuống đây, anh hai em sắp qua đây rồi.”
Giai Kỳ cũng nhìn thấy, hai người họ đội mũ trực tiếp núp trên mặt đất.
Ngay cả thở cũng không dám.
May mắn là bên này không phải đường bằng, nên Bạch Quân Đàm chạy quay lưng về phía bọn họ.
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy chạy là một môn thể thao siêu xấu. Mệt mỏi cả buổi sáng, cả người Giai Kỳ với Bạch Nhi Nguyệt đều là mồ hôi.
Giai Kỳ trở lại phòng ngủ lập tức đi tắm rửa, áo ngủ dày đã bị cô ném vào trong lồng quần áo bẩn, nhiệt độ trong phòng không đổi, cho nên Giai Kỳ mặc đồ ngủ lụa mùa hè, vén chăn lên bắt đầu ngủ lại.
Bạch Tuấn Thành biết cô trở về, lập tức hỏi:
“Vừa rồi đi đâu vậy?”
Giai Kỳ tựa lưng vào ghế sofa, đưa lưng về phía anh:
“Ra sân rèn luyện sức khỏe.”
Bạch Tuấn Thành không tin, không chừng lại đi đâu chơi với Bạch Nhi Nguyệt. Giai Kỳ còn quá nhỏ, tâm trí như đứa trẻ. Đương nhiên Giai Kỳ cũng thuộc loại người biết gì với gì, cũng có thể là buổi sáng đi ra ngoài rèn luyện do hôm qua ăn quá nhiều.
Bạch Tuấn Thành nhìn đồng hồ, anh có thể ngủ thêm một tiếng nữa nhưng đã không còn buồn ngủ, nên đứng dậy đến phòng sách.
Ở nhà họ Bạch, người dậy sớm nhất mỗi ngày chính là Bạch Quân Đàm, quân nhân chính là kỷ luật nhự vậy, dù trở về nhà mỗi buổi sáng đều không thể thiếu thể dục buổi sáng.
Sáng sớm, người giúp việc đã dậy chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà.
Bạch Tuấn Thành xuống lầu nhìn thấy em trai thì hỏi:
"Quân Đàm, em đã ăn cơm chưa?”
“Chưa, cùng ăn nha anh.”
Bạch Tuấn Thành gật đầu.
Bỗng nhiên Bạch Quân Đàm nhớ tới chuyện buổi sáng, năng lực điều tra và phản điều tra của quân nhân chính là cấp một, Bạch Quân Đàm nói:
“Anh trai, chị dâu và Nhi Nguyệt đang làm cái gì vậy?”
Bạch Tuấn Thành hỏi:
“Khi nào?”
“Sáng nay em chạy buổi sáng đã nhìn thấy hai người họ lén lút từ xa, sau khi Nhi Nguyệt nhìn thấy em, hai người họ đã trực tiếp trốn trong bụi hoa, hai người họ còn tưởng rằng em không nhìn thấy bọn họ.”
“À, chị dâu em nhất thời hứng khởi không ngủ được mới đi lôi kéo Nhi Nguyệt đi rèn luyện thân thể, hai người họ đều mặc đồ ngủ, nhìn thấy em không hay nên đã trực tiếp trốn đi.”
Bạch Quân Đàm vừa nghe anh trai nói như vậy, cũng không để ý nữa mà nói chuyện chính trị thương mại với Bạch Tuấn Thành.
Trước khi đi, Bạch Tuấn Thành còn dặn dò người giúp việc:
“Giờ ăn sáng đừng gọi Giai Kỳ và Nhi Nguyệt, để cho hai người họ ngủ đi.”
Người giúp việc đáp lại: “Vâng, cậu chủ.”
Giai Kỳ ngủ dậy hơn chín giờ, xuống lầu nhìn thấy Nhi Nguyệt cũng vừa mới rời giường:
“Nhi Nguyệt, chào.”
“Chị dâu, chào.”
Bạch phu nhân chỉ vào mặt trời bên ngoài nói với hai đứa nhỏ:
“Chào cái gì, mặt trời đều chiếu đến mông rồi. Hai đứa tính ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào à, còn không bằng khai giảng cho rồi.”
Lãng phí thời gian, Bạch phu nhân cảm thấy chính là lãng phí cuộc sống. Ở chung một thời gian, Giai Kỳ cũng biết Bạch phụ nhân là người thế nào, cho nên cô hoàn toàn không thèm để ý Bạch phu nhân lèm bèm bọn họ.
Giai Kỳ nói: “Mẹ, bọn con vất vả mới được nghỉ hè, hơn nữa chiếu đến mông, con kéo rèm cửa số không phải là được rồi sao.”
Bạch phu nhân nói: “Con còn cãi lại.”
Giai Kỳ giả bộ yếu đuối, lùi về phía sau một bước, lắc đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy Bạch phu nhân chỉ vào hướng nhà bếp:
“Hai đứa mau đi ăn cơm, sắp đến giờ ăn trưa rồi đó.”
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt tay trong tay ngồi trong phòng khách, Giai Kỳ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nên hỏi Bạch Nhi Nguyệt:
“Nhi Nguyệt, không phải ông nội nói dậy muộn thì không có cơm ăn sao?”
“Đúng vậy chị dâu, nhưng ông nội không có ở nhà, không sao đâu.”