• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giai Kỳ dừng xe ở phía trước đợi Bạch Nhi Nguyệt.

Một lát sau, Nhi Nguyệt kinh ngạc chạy trở về, chui lên xe, sùng bái nhìn Giai Kỳ:

“Chị dâu, chị thật thần kỳ.”

Giai Kỳ biết bản thân đã nói đúng: “Bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm một cuộn, đợi người đó đi thì ông chủ hỏi anh ta bốn trăm năm mươi tệ được không? Cuối cùng nói bốn trăm tệ. Còn nói vừa nãy ông ta bán cho hai người đẹp, hai ngàn năm trăm tệ năm cuộn nữa.” Bạch Nhi Nguyệt kể lại nguyên văn.

“Thấy chưa, loại người này chính là không biết làm ăn, ông ta cho rằng người khác đều ngốc như ông ta.”

Giai Kỳ được em chồng sùng bái, trong nháy mắt kiêu ngạo, bắt đầu giảng đủ loại đạo lý.

Hai người họ một người dám nói, một người dám nghe.

Nhi Nguyệt hỏi: “Chị dâu, sao chị biết giá vậy?”

Giai Kỳ nói: “Mỗi năm vào dịp năm mới, chị và gia đình đều đi mua đèn sao, còn có pháo hoa, nên chị biết.”

Nhi Nguyệt nói: “Chú và thím với chị đi mua những thứ này sao?”

Giai Kỳ gật đầu: “Hàng năm nhân viên Mạc Thị đều được nghỉ sớm, đều là vì ba mẹ chị muốn ở bên chị nhiều hơn, cũng muốn nhân viên về nhà sớm hơn.”

Nhi Nguyệt đột nhiên hâm mộ Giai Kỳ từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bất giác nói ra:



“Chị dâu, em thật hâm mộ chị.”

Giai Kỳ nói: “Chị còn ghen tị với em đó.”

“Em có gì mà ghen tị chứ.”

“Ghen tị nhiều.”

Cả đường hai người họ nói cười đến quảng trường Thời đại, Giai Kỳ đỗ xe ở gara dưới lòng đất, bắt đầu đi dạo phố mua quần áo.

Đến giờ ăn trưa Giai Kỳ đề nghị:

“Chúng ta lên lầu ăn đi?”

“Được thôi.”

“Cửa tiệm này đi chị dâu, ngửi mùi rất thơm.”

Bạch Nhi Nguyệt vào một cửa tiệm rồi nói với Giai Kỳ.

Giai Kỳ cũng cảm thấy rất thơm:

“Được, cửa tiệm này đi, chị cũng cảm thấy rất thơm. Có lẽ hương vị rất tốt.”

Hai người họ cứ như hai nữ sinh trung học, khoác cánh tay nhau vô cùng thân mật, nói ra không ai tin hai người này là quan hệ em chồng và chị dâu. Bạn bè cùng trang lứa ngồi với nhau nói chuyện, tán gẫu không chú ý đến thời gian, hai người họ ngồi một tiếng rưỡi mới ra ngoài, hơn nữa đều ưỡn bụng, Bạch Nhi Nguyệt nói:

“Chị dâu, cửa tiệm này ngon thật.”

Giai Kỳ đáp: “Đúng vậy, hai chúng ta vận may quá tốt, đi theo mùi vị, tìm được một cửa tiệm thật tuyệt vời.”

Bạch Nhi Nguyệt nói: “Trở về kéo mấy anh trai em đến đây nếm thử.”

“Ý tưởng này không tồi.”

Vì buổi trưa hai người họ ăn quá no cho nên mua quần áo ở trung tâm thương mại đến sáu giờ chiều vẫn chưa về nhà.

Bạch phu nhân lúc thì gọi điện, lúc thì dặn dò:



“Khi nào về ăn cơm? Đi đường chậm chút.”

Giai Kỳ và Nhi Nguyệt trả lời bản thân rất an toàn, hơn nữa đã ăn cơm mới cúp điện thoại, Giai Kỳ rất tò mò hỏi Bạch Nhi Nguyệt:

“Nhi Nguyệt, mẹ là kiểu người thế nào?”

“Mẹ là người phụ nữ thông mình và ngu ngốc nhất trên thế giới. ”

Đánh giá của Nhi Nguyệt khiến Giai Kỳ không hiểu. Giai Kỳ đặt quần áo đã mua ở ghế sau, rồi lái xe về nhà.

Bạch phu nhân đi tới đi lui trong đại sảnh, lúc thì nhìn đồng hồ, lúc thì xem điện thoại di động.

Đợi Giai Kỳ và Nhi Nguyệt trở về thì đã hơn tám giờ, Bạch phu nhân nhìn thấy hai người họ mới yên lòng.

Giai Kỳ nhìn ra Bạch phu nhân đang lo lắng kỹ năng xe của mình. Cũng đúng, mười tám tuổi lấy được bằng lái xe, mới hai năm, nếu như là bà Mạc thì cũng sẽ lo lắng.

Giai Kỳ nói: “Mẹ, hai chúng con không sao. Chẳng phải về rồi sao.”

Bạch phu nhân: “Nếu sau này về trễ như vậy thì đừng đi ra ngoài nữa.”

Bạch phu nhân trách cứ người khác, cũng trách ấm áp như vậy.

Người bình thường không phải lúc nào cũng nói: “Về trễ thì đừng về nữa."

Người nghe xong trong lòng không vui vẻ gì, lời Bạch phu nhân nói là oán giận, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.

Giai Kỳ tươi cười nghênh đón: “Mẹ, mẹ thật dịu dàng. Con cũng hy vọng sau này sẽ dịu dàng như mẹ.”

Mọi người đều muốn nghe lời tốt, huống hồ Giai Kỳ nói là lời thật lòng, Bạch phu nhân vẫn răn dạy hai người họ:

“Đội mũ cao cho mẹ cũng vô dụng, sau này tám giờ phải ở nhà.”

Giai Kỳ với Nhi Nguyệt ngồi lại an ủi Bạch phu nhân cả nửa ngày.

Bạch Tuấn Thành với ông Bạch về đến nhà, nhìn thấy hai cái chân chó, một bên một cái, Bạch phu nhân bị vây ở giữa.

Bạch Tuấn Thành hỏi: “Hai người làm chuyện gì rồi vậy? Cần nịnh bợ mẹ như vậy sao?”

Giai Kỳ đáp: “Bọn em không làm sai gì cả, đây là hiếu thảo hàng ngày.”

"Tôi tin em mới lạ."

Ông Bạch ngồi một bên ghế hỏi Tạ phu nhân:

“Hai đứa nó thật sự không làm gì sai sao?”

Bạch phu nhân đánh móng vuốt của Nhi Nguyệt và Giai Kỳ đang nịnh nọt, nói:

“Không làm gì sai, chỉ là hôm nay trở về muộn.”

Ông Bạch cười mấy tiếng, nói với Giai Kỳ và Nhi Nguyệt:

“Đấm lưng cho mẹ bọn con đi.”

Giai Kỳ và Nhi Nguyệt đồng thanh:

“Tuân mệnh.”

Tối nay về quá muộn, nên Bạch Nhi Nguyệt và Giai Kỳ đi ngủ sớm.

Bạch Tuấn Thành trở về phòng, Giai Kỳ đã nằm trên sofa ngủ thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK