Tiêu Phàm lượn siêu thị một vòng sau đó nghêu ngao hát đi về nhà, nói thật ra hôm nay gặt hái thật không tệ, được cùng người đẹp tiếp xúc gần gũi, nếu không có tên ngu ngốc X nào đó đến làm loạn thì nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước tuyệt vời gì đó.
Nếu như vợ tương lai của hắn có thể đẹp giống như em gái Hàn Thì Dao kia thì thật là tốt, chẳng hiểu sao trong đầu Tiêu Phàm lại xuất hiện hình ảnh của Hổ Nữu, hắn liền giật cả mình.
Trong lòng lẩm nhẩm, tâm tĩnh như nước, tâm tĩnh như nước…
Trên đường đi về nhà, đi mãi đi mãi đã đến gần quảng trường, Tiêu Phàm lại dừng bước.
Nhìn tình cảnh quen thuộc ở quảng trường, quên đi, chân thật ngứa ngáy, phải luyện tập một chút vậy.
“Tiểu Phàm, sao cháu lại ở đây?”
“Bác Lý, cháu đến luyện khiêu vũ một chút ạ.”
“Cháu nha, đừng có mà lôi kéo làm quen. Bác cũng không có con gái để giới thiệu cho cháu đâu.”
“Haizz, bác nghĩ cháu là loại người gì chứ, với lại khiêu vũ thú vị như vậy, sao lại không làm.”
Giống như lời Hàn Thi Dao nói, hiện nay, cũng không có ai dạy khiêu vũ điệu waltz, ngay cả ở học viện cũng không có mở lớp học chuyên nghiệp, nhưng mà trên thế giới có một nơi gọi là quảng trường, trên quảng trường có các hội khiêu vũ của các cô bác, mặc dù các cô các bác này trình độ khiêu vũ vẫn chưa tới mức thành thạo nhưng mà lại rất hiểu biết đối với các loại vũ điệu.
Đất trời mênh mông là tình yêu của ta, dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở, nhịp điệu thế nào mới là vui tươi nhất, tiếng ca thế nào mới là thoải mái nhất… (1)Trên quảng trường khắp nơi vang lên bài hát sức sống bắn ra bốn phía không bao giờ lỗi thời trong truyền thuyết này.
Hiện tại bởi vì Tiêu Phàm nhàm chán mà tạo nên một loạt ảnh hưởng, cho nên sau này mỗi khi Hổ Nữu nhìn thấy Tiêu Phàm sử dụng điệu waltz phong vũ đều có một loại cảm giác khó hiểu, đó là một loại cảm giác thân thuộc.
Hổ Nữu cho rằng có thể là tại cô và Tiêu Phàm cùng một đội lâu ngày mà sinh ra ảo giác, nhưng mà cô không biết là khi người khác nhìn Tiêu Phàm sử dụng điệu waltz phong vũ cũng sẽ nảy sinh loại cảm giác kỳ diệu khó hiểu này, tới cuối cùng bọn họ cũng không rõ tại sao lại có hiện tượng này.
[Hoan nghênh đã sử dụng sản phẩm của công ty, đang quét hình, xin chờ một chút…]
[Quét hình hoàn thành, xác nhận ID450xxxxxxx0925xxxx.
Tên: Tiêu Phàm, đang kiểm tra vấn đề bảo mật…]
[Chưa phát hiện phần mềm của bên thứ ba, trò chơi khởi động, 10 giây sau tiến vào.]
[Hệ thống cộng đồng của trò chơi đã mở, hệ thống thời trang đã mở, sau này nhiều nội dung đặc sắc hơn sẽ lần lượt được mở ra, nội dung cụ thể mời người chơi xem trên trang web chính thức của Tân Sinh, kính xin chờ đợi. Một lần nữa cảm tạ người chơi đã ủng hộ Tân Sinh. ]
[Người chơi Hào Đại Bàn muốn thêm bạn làm bạn tốt, có chấp nhận hay không]
[Người chơi Hổ Nữu muốn thêm bạn làm bạn tốt, có chấp nhận hay không]
[Người chơi Xà Cơ muốn thêm bạn làm bạn tốt, có chấp nhận hay không]
Vừa đăng nhập vào trò chơi, các thông báo liên tiếp hiện lên…
Tiêu Phàm tiện tay ấn xác nhận, tâm tình hơi uể oải, lại từ thế giới của người bình thường trở lại trại tập trung cho biến thái rồi.
“Anh làm gì đó hả, dám để bản tiểu thư phải ở đây đợi anh?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
“Không có gì, đi làm một số chuyện nên tới hơi trễ…”
Trên quản trường, Tiêu Phàm và bác gái họ Lý kia có trò chuyện với nhau đôi chút.
Thân ảnh của Hổ Nữu vừa đập vào mắt, Tiêu Phàm lập tức nói không nên lời.
Lúc này Hổ Nữu đã đổi trang phục.
Mái tóc đã được buộc lên thành đuôi ngựa gọn gàng, bộ đồ chiến đấu màu đen bó sát người khiến cho đường cong hoàn mĩ vốn đã nổi bật càng thêm gợi cảm. Bên hông thắt một một chiếc dây lưng bằng đồng tôn lên chiếc eo thon của Hổ Nữu. Hai bên đùi đeo túi vũ khí bằng da, có thể dùng để thu nạp vũ khí, ngoài ra bên bắp chân phải còn đeo một túi trang bị, còn trên lưng chỉ đeo một chiếc túi vải giản dị. Tay đeo bao tay không ngón. Cô đứng ở đó lộ ra khí khái hào hùng mà gợi cảm, rất cảm giác tựa như Laura trong “Kẻ cướp lăng mộ” vậy.
Mà lúc này, Xà Cơ cũng đi tới. Xà Cơ mặc một bộ quán áo liền màu xanh lục có mũ trùm, bên trên mũ trùm vẽ một đôi mắt rắn ngốc ngếch đáng yêu. Tổng thể khiến cho người ta có cảm giác như thể một bộ đồ ngủ có tạo hình khủng long, một con khủng long há miệng. Khuôn mặt nhỏ khả ái của Xà Cơ từ trong miệng khủng long ló ra, vẫn đeo cặp kính nhỏ tinh xảo như cũ.
“Nhìn đến phát ngốc rồi sao?” Hổ Nữu rất vui vẻ với phản ứng ngây ngốc của Tiêu Phàm.
“Khụ khụ.” Tiêu Phàm vội ho khan che đi sự bối rối của mình, nghĩ thầm đây chắc là hệ thống thời trang mới mở hôm nay.
“Bộ đồ khủng long của Xà Cơ rất đáng yêu.” Tiêu Phàm cố ý không nhắc tới Hổ Nữu.
“Đây là rắn, rắn đáng yêu.” Nghe vậy Xà Cơ không hề vui vẻ, sốt ruột chỉnh lại.
“Được rồi, là rắn hay là thằn lằn?”
Những cô bé khác nghe đến rắn đã sớm bị dọa đến hồn bay phách lạc, mà Xà Cơ lại cứ có chút ngốc nghếch khác biệt với người bình thường, thích loài sinh vật vô cùng hung ác này, thật sự không biết Xà Cơ thần kinh thô đến mức nào.
Các cô bé bây giờ tiêu phí cũng rõ là không có lý trí. Tiêu Phàm chơi game chưa game chưa bao giờ tốn tiền vào cái loại thười trang chỉ thay đổi quần áo vẻ ngoài mà không thêm thuộc tính này, bởi vì cái này không có lợi gì đối với chiến đấu.
Nghe nói bởi vì tạo hình mặc định của nhân vật trong hệ thống mặc quần áo bằng vải bố màu xám trắng đã khiến cho tổng đài nhận được vô số lời khiếu nại của người chươi nữ thích chưng diện. Khả năng là do người chơi nữ thích chưng diện như vậy, hệ thống mưới cho ra mắt hệ thống thời trang.
“Đi thôi, tranh thủ thời gian để luyện cấp, quần áo của các cô cũng thay xong rồi, hiện giờ tất cả mọi người đều là cấp 9, tranh thủ lên cấp 10 sớm một chút để còn đi thành ác ma Abaddon.
“Anh cứ đi luyện cấp như vậy?”
“Cô còn muốn thế nào, đừng lãng phí thời gian.”
“Anh mặc như thế này đi với chúng tôi trông như hai đẳng cấp khác nhau, anh không thấy mất mặt à?”
“Không thấy, tôi không chú trọng những quần áo mà không có thêm thuộc tính kia.”
Tiêu Phàm hơi nổi nóng, tôi mặc cái gì chẳng được, liên quan gì đến mấy người.
“Đàn ông các người là một lũ mắt toét keo kiệt, chẳng phải là do không muốn tốn một ít tiền à, anh mặc bộ quần áo rách nát giống như ăn mày này cùng một tổ đội với hai mỹ nữ chúng tôi, anh không cảm thấy mất mặt nhưng chúng tôi thấy mất mặt! Hơn nữa anh còn là đội trưởng của tổ đội chúng tôi.” Hổ Nữu hoàn toàn quên mất hôm qua cô cũng có hình tượng như thế này: “Thấy anh đáng thương như vậy,
Chị đây sẽ cho anh một bộ.”
“Tôi không cần những thứ này, thay đổi vẻ ngoài đối với tôi mà nói không có chút ý nghĩa nào.” Tiêu Phàm khinh thường nói, Tiểu Bạch chính là tiêu tiền hoang phí vào những thứ vô nghĩa thế này trong game.
“Không thể dạy trẻ con như vậy! Anh thì biết cái gì, anh ăn mặc như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình luyện cấp của tôi!” Hổ Nữu thấy mình có lòng tốt cho anh ta một bộ quần áo mà tên này lại có dáng vẻ khinh thường như vậy, lập tức tức giận: “Mau giao quyền mặc thử quần áo của anh cho tôi!”
Tiêu Phàm thấy Hổ Nữu vì chuyện này mà nhảy dựng lên với mình,có chút bất đắc dĩ, giao quyền mặc thửu quần áo của mình cho Hổ Nữu, cô đã thích tốn tiền thì tùy cô.
Chức năng chuyển giao quyền mặc thử quần áo là chức năng mà hệ thống thiết lập bên trong người chơi cho phép người chơi có thể chọn quần áo cho chính mình. Tiêu Phàm cho rằng, thiết kế này là để giải quyết những gian lận trong trò chơi, biện pháp để hệ thống hoàn lại tiền.
Đúng lúc đó này một luồng ánh sáng bao quanh thân hình Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lắc mình biến hóa…
Tiêu Phàm phát hiện tóc mình đọt nhiên dài ra, cảm thấy phần eo được thắt chặt, trước ngực lỏng lỏng lẻo lẻo, cúi đầu nhìn xuống thân mình, phát hiện mình đang mặc một bộ váy hồng phấn viền ren, trong lòng hắn có một dự cảm bất thường…