• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao hả, bà cũng muốn bắt trộm.” Bà Trần không vui bèn nói.

Thấy bà Trần giống hệt trẻ con, Ôn Chấn Hoa kiên nhẫn khuyên nhủ, “Bà Trần mấy tên trộm bây giờ hung hăng ngang ngược lắm, hơn nữa trời tối như vậy rồi, tuổi bà…….”

“Này này, tuổi bà làm sao? Bà còn rất trẻ đó biết chưa?” Bà Trần không chịu nhận mình già liền quơ tay bác bỏ, “Sức bà cũng không yếu đâu, bắt tên trộm dễ như trở bàn tay”

Nói không lại bà Trần, Ôn Chấn Hoa đành nháy mắt ra hiệu với Đường Tường Hi.

Đường Tường Hi nhận được tín hiệu liền ra dấu OK, bước chậm rãi đến phía sau bà Trần, vịn hai tay lên vai bà rồi nói: “Bà Trần, bà lợi hại như vậy thì không nên làm mấy việc nhỏ nhặt này, việc bắt tên trộm để cho bọn con được rồi, bà ở nhà chờ tin tốt là được, hơn nữa Ôn Đế rất nhớ bà đó, con bảo Chấn Hoa đưa bà đi gặp bé được không ạ?” Vừa nói xong Đường Tường Hi không để bà có cơ hội từ chối liền đẩy tới hướng Ôn Chấn Hoa, “Chấn Hoa, mau dẫn bà Trần đến gặp Ôn Đế đi.”

Ôn Chấn Hoa vội vàng nắm lấy tay bà Trần, cậu gật đầu, “Đi thôi bà Trần, chúng ta cùng đi.”

“Aiz ta…..” Bà Trần quay đầu liếc mắt nhìn Đường Tường Hi, hừ một tiếng, “Cái miệng ba hoa của cậu, được rồi, quên đi quên đi, ta về nhà mình thôi, trong nhà còn mấy chỗ chưa dọn xong, Chấn Hoa con cũng không cần tiễn bà.”

“Yên tâm, bà sẽ khoá cửa kỹ, có gì sẽ gọi con đầu tiên.” Bà Trần vỗ vào mu bàn tay Ôn Chấn Hoa, sau đó đi về một mình.

Nhà bà Trần ở ngay phía trước, Ôn Chấn Hoa và Đường Tường Hi nhìn theo bà một lúc lâu mới quay lại, bắt đầu chia người.

“Tường Hi, anh và cô Ngô dẫn vài người đi tuần xung quanh khu xã, những người khác đi theo tôi, nhìn xem xung quanh có người nào khả nghi không”

“Được, đi thôi.” Tuy Đường Tường Hi rất muốn đi cùng với cục cưng, nhưng mà nơi này trừ hai người họ là đàn ông ra còn lại đều là phụ nữ, hắn đành hậm hực xoay người dẫn đội mình đi tuần tra.

Quay đầu đi được mấy bước, thấy phía sau không có động tĩnh gì, Đường Tường Hi nhìn lại, đám phụ nữ kia chưa dời một bước nào, nhìn sang bên cục cưng, cũng là tình trạng như vậy.

Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, cùng quay trở lại.

“Bây giờ mọi người muốn thế nào?” Ôn Chân Hoa hỏi.

“Đúng vậy, muốn gì? Chờ tên trộm tự chui đầu vào lưới à?” Đường Tường Hi vừa bước tới vừa nói.

“Đội tuần tra chỉ đi kiểm tra, không phải để bắt trộm.” Mỹ nữ Tăng Ngô nói một câu, mọi người lập tức tán thành.

Đường Tường Hi nở nụ cười giễu cợt, “Không có bản lĩnh là không có bản lĩnh, nhát gan giả anh hùng, haiz, đi thôi.” Tiếp đó liền xoay người rời đi, dù sao nếu thật sự gặp được tên trộm, đám người này cũng chỉ làm cản trở, một mình đi càng thoải mái.

Thấy Đường Tường Hi rời đi không chút do dự, mỹ nữ Tăng Ngô nhìn ngó khu chung cư tối đen, nghiến răng đuổi theo, “Này, từ từ chờ tôi một chút!” Có người dẫn đầu, mọi người trong nhóm Đường Tường Hi rối rít đi theo.

Ôn Chấn Hoa lắc đầu, nhìn đám người còn lại rồi nói: “Những người khác cũng theo tôi, đi thôi.”

….

Mọi người cứ ngồi chồm hổm trước cửa cũng không hay, Tiểu Phương chần chừ một lúc, cô để Ôn Đế ôm Hắc tử vào nhà, sau đó thấy Ôn Đế muốn mời người ta vào, thôi thì nhân tiện mời người đàn ông trung niên kia vào vậy.

Ngồi trong phòng khách, Đường Ôn Đế gãi cổ Hắc tử theo cách người đàn ông trung niên làm ban nãy, thấy Hắc tử ngẩng đầu thật còn phát ra tiếng kêu grừm grừm, bé ngạc nhiên há to miệng, một lúc sau liền cười nói: “Ông thật lợi hại, Hắc tử thật sự kêu grừm grừm kìa!”

“Là cháu gãi rất tốt nên Hắc tử mới thoải mái được như vậy.” Người nọ mỉm cười, lại nói: “Người nhà cháu đâu?”

“Người nhà? Là papi hay daddy?” Đường Ôn Đế nghiêng đầu nhỏ hỏi.

Ngập ngừng vài giây, người nọ nói: “Papi và daddy, có gì khác nhau sao?”

“Papi là papi, daddy là daddy.” Đường Ôn Đế tỏ vẻ dĩ nhiên.

Người nọ bật cười. “Vậy cháu quý người nào?”

“Quý cả hai ạ.” Đường Ôn Đế cười nói “Nhưng lần nào daddy cũng bảo cháu phải nói là quý daddy, bởi vì daddy muốn là người papi thích nhất.”

Người nọ ngẩn người, sau đó gật đầu tỏ vẻ âm trầm, một lúc lâu sau lại hỏi: “Vậy mẹ cháu đâu?”

Tiểu Phương đứng một bên nghe thấy liền cảnh giác, lẽ nào người đàn ông này muốn chia rẽ đôi uyên ương?!

Cô lôi di động ra rất tự nhiên, lén liếc người nọ một cái, thấy không chú ý đến mình, cô liền vội vàng nhắn tin nói rõ tình hình bây giờ cho Ôn Chấn Hoa biết.

Thấy người đàn ông trung niên hỏi vậy, Đường Ôn Đế đang vuốt ve Hắc tử liền dừng lại, bé mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ông ta.

Ông không khỏi lấy làm khó hiểu mà nhìn quần áo mình, nghĩ không ra bé đang nhìn gì mới hỏi: “Sao vậy?”

“Ông này, ông thật kì lạ, cháu đã có papi với daddy, vì sao lại phải cần mẹ chứ?” Đường Ôn Đế nói.

“Tại sao không thể cần mẹ?” Người nọ nhíu mày.

“Daddy nói, cha mẹ thì đứa trẻ nào cũng chỉ có thể có hai người, thêm một người đều là người xấu, cháu đã có hai ba ba, không cần có mẹ a.” Đường Ôn Đế nói rất thành thật: “Chẳng lẽ ông có đến ba người, ông thật đáng thương.” Daddy từng nói, đứa trẻ có nhiều cha mẹ đều rất đáng thương.

Người nọ vừa nghe xong thì mặt biến sắc, miệng run rẩy đến nỗi một từ cũng không thể thốt ra.

Trong phòng khách liền yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng có Hắc tử phát ra tiếng kêu meo meo.

“Reng reng”

Không biết qua bao lâu, cuối cùng chuông cửa nhà Tiểu Phương cũng vang lên, cô vội đứng dậy “Tôi đi mở cửa!” Chắc là ông chủ đến.

Cô mở cửa ra, quả nhiên là Ôn Chấn Hoa, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ông chủ, mau vào đi.”

Ôn Chấn Hoa vừa thay giày vừa đè thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà người đàn ông trung niên, Ôn Đế đâu?”

Tiểu Phương chỉ vào phòng khách, “Đều ở bên trong.”

“Sao em có thể để Ôn Đế ở cùng người lạ?” Ôn Chấn Hoa nhíu mày, cậu vừa gọi con gái vừa đi vào phòng khách, “Ôn Đế”

“Papi!” Đường Ôn Đế ôm Hắc tử chạy đến bên cạnh Ôn Chấn Hoa.

Cậu thấy con gái bình yên vô sự, mới nhìn đến người đàn ông trong phòng khách, sau đó ngẩn người, nắm chặt tay, nói: “Bác, sao bác lại ở đây?”

“Cậu biết tôi là ai?” Sắc mặt ông lúc này đã dịu xuống, thấy Ôn Chấn Hoa nhận ra mình, ông liền mỉm cười.

“Vâng, con đã xem qua ảnh chụp của bác, cho nên….” Ôn Chấn Hoa thấy đối phương không có phản ứng gì quá khích, cậu âm thầm thở ra.

“Ông là bạn của Hắc tử, giúp con bảo vệ Hắc tử!” Đường Ôn Đế cọ vào lông Hắc tử, bé cười nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo sẽ có một bí mật lớn được bật mí.

End 29

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK