Đường Tường Hi gật đầu theo, nở một nụ cười thật tươi, “Đúng vậy ạ, bác Phương, Chấn Hoa là papi của Ôn Đế.”
“Chờ chút, chờ chút.” Phương Đại Đồng cảm thấy trái đất như đang rung chuyển, ông vội vàng dựa vào con gái, nhìn Đường Ôn Đế lại nhìn sang Ôn Chấn Hoa và Đường Tường Hi, “Vậy đứa bé kia là con gái của hai cậu? Các cậu, các cậu là một đôi?”
“Tình cảm của chúng cháu tốt lắm, cho nên liền ở bên nhau, cùng chăm sóc Ôn Đế.” Đường Tường Hi nhân cơ hội nắm chặt tay Ôn Chấn Hoa, tiện thể ăn tý đậu hũ.
“Này.” Ôn Chấn Hoa lườm hắn một cái, nhưng lần này không rút tay ra, cậu ngượng ngùng gật đầu với Phương Đại Đồng.
“Tình cảm tốt lắm? Ở bên nhau? Còn sinh một đứa?” Phương Đại Đồng chỉ tay vào hai người, lại nhìn chằm chằm xuống bụng Ôn Chấn Hoa, bỗng cảm thấy cả người không được khoẻ lắm.
“Không phải, không có…” Ôn Chấn Hoa dở khóc dở cười muốn giải thích, sao bác Phương lại cho rằng Ôn Đế là do cậu sinh chứ.
“Toi rồi toi rồi, ta sắp xỉu.” Phương Đại Đồng vừa nói xong, thoáng cái đã lảo đã suýt té ngã.
Phương Tĩnh Trúc dùng sức đỡ lấy ông, xấu hổ nhìn Ôn Chấn Hoa, cô nói khẽ với Phương Đại Đồng: “Ba, chuyện của người trẻ tuổi ba không hiểu đâu, hơn nữa đây cũng là việc riêng của người ta.”
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Phương Đại Đồng bị chôn vùi trong chính thế giới đổ nát của mình.
“Được rồi được rồi.” Phương Tĩnh Trúc nhéo nhẹ vào tay Phương Đại Đồng, “Chẳng phải ba đến xem Ôn Đế thi đấu sao? Vậy tập trung xem chút đi, đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh khác.”
Phương Đại Đồng cũng biết đây là nơi công cộng, ông đặt tay bên mép làm động tác khoá kéo bịt miệng rồi nhìn về phía Đường Ôn Đế, haiz, một đứa bé đáng yêu như vậy, sao lại do hai người đàn ông sinh chứ?
Ôn Chấn Hoa vốn đang lo nghĩ Phương Đại Đồng sẽ không hiểu mà quay đầu bỏ đi, không ngờ ông ấy lại có thể im lặng nhìn Ôn Đế vẽ tranh, nụ cười trên môi cậu cũng trở nên chân thật hơn.
Đường Tường Hi nghiêng đầu ngắm nhìn vẻ nhu hoà của Ôn Chấn Hoa, hắn mỉm cười ngầm hiểu, sau đó nghiêm túc xem con gái vẽ tranh.
…
“Anh Ôn, chúng tôi xin đi trước.” Sau khi cuộc thi vẽ tranh kết thúc, Phương Tĩnh Trúc thấy mấy học sinh khác đều ra về, cô cũng kéo Phương Đại Đồng chuẩn bị về nhà.
Giờ đây Phương Đại Đồng đã tiêu hoá xong cái tin khiến ông suýt ngất xỉu kia, mỉm cười vẫy tay với Ôn Chấn Hoa, nói: “Cháu này, mai nhớ đến nhà bác lấy xe nhé.” Tiếp theo lại nhìn về phía Đường Ôn Đế, “Cháu gái cũng đến nhà ông chơi đi, ông mời cháu ăn bánh ngọt.”
“Vâng, cảm ơn bác Phương trước.” Ôn Chấn Hoa nắm lấy tay con gái, “Ôn Đế, cảm ơn rồi chào ông đi con.”
“Cháu cảm ơn ông, tạm biệt ông ạ.” Đường Ôn Đế lập tức ngẩng khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười thật tươi.
“Ha ha ha, không cần cảm ơn không cần cảm ơn.” Phương Đại Đồng cười tít mắt.
Đường Tường Hi bế con gái lên, Phương Đại Đồng gật đầu, “Tay nghề bác gái tốt lắm đó, Ôn Đế có lộc ăn rồi nha.”
“Ha ha ha ha.” Phương Đại Đồng cười càng sảng khoái, “Bác và các….”
“Ba ” Phương Tĩnh Trúc thấy Phương Đại Đồng lại có khuynh hướng dong dài, cô vội kéo dài giọng ngắt lời ba mình, xoay người túm lấy tay ông, “Mau đi thôi ”
“Được được được, chúng ta đi.” Phương Đại Đồng quay lại vẫy tay chào ba người Ôn Chấn Hoa.
Tuy hai người này hay cãi vã, nhưng lại lộ rõ vẻ thân thiết khiến người ta có thể nhận ra tình cảm cha con bọn họ vô cùng tốt, Đường Tường Hi ôm con gái, sững sờ nhìn theo bóng dáng hai người họ.
Ôn Chấn Hoa thấy vẻ mặt của Đường Tường Hi lúc này, cậu thầm thở dài trong lòng.
“Daddy?” Đường Ôn Đế phát hiện tâm trạng daddy hơi khác thường, bé lập tức gọi một tiếng đầy lo lắng.
“Ơi?” Đường Tường Hi lấy lại tinh thần, cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Bé cưng của daddy đói bụng rồi phải không, papi daddy dẫn con đi ăn cơm trưa nha? Ưm…Hôm nay daddy để con phải sợ hãi, daddy xin lỗi con, giờ đi ăn ở đâu do con quyết định được không nào.”
“*Dicos!” Hai mắt Đường Ôn Đế chợt loé sáng, bé liền trả lời ngay.
“Hả?” Ôn Chấn hoa hỏi một câu hết sức uy nghiêm.
Đường Ôn Đế nhận thấy đề xuất này có thể bị papi bác bỏ, bé liền cầu cứu daddy, Đường Tường Hi nháy mắt với con gái, Ôn Chấn Hoa lại bĩu môi.
Đường Ôn Đế nhanh chóng hiểu ra, hai người đều nhìn về phía Ôn Chấn Hoa bằng cặp mắt to đén láy đáng thương cực kỳ.
Thấy dáng vẻ này của hai cha con, tất nhiên Ôn Chấn Hoa không có khả năng từ chối, với lại thật ra từ đầu cậu cũng không muốn cấm cản, mặc dù trẻ nhỏ ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng được, cơ mà không thể đồng ý quá nhanh, nếu không nhất định hai cha con nhà này sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Trông thấy Ôn Chấn Hoa gật đầu, thoáng cái hai mắt Đường Tường Hi và Đường Ôn Đé loé sáng, đó là dáng vẻ vui mừng, có thể nói nếu hai người này có đuôi, chắc chắn sẽ vung vẩy rất sôi nổi đây.
Bên ngoài hội trường có một nhà hàng Dicos, ba người nhanh chóng đi tới đó, Đường Tường Hi và Đường Ôn Đế ra chọn món, Ôn Chấn Hoa thì phụ trách việc dành chỗ ngồi.
Vẫn còn mấy người đang xếp hàng đằng trước, bỗng Đường Tường Hi nhớ đến chuyện gì đó, hắn liền nhìn sang vị trí Ôn Chấn Hoa đang ngồi.
Ôn Chấn Hoa nhìn di động, cậu cúi đầu nhíu mi, dáng vẻ này lại càng tôn lên nét đẹp điềm đạm vốn có, nốt ruồi nhỏ cạnh khoé mắt mang đến vẻ quyến rũ, cảnh tượng này quả đã câu mất hồn phách ai kia!
Đường Tường Hi đang chìm đắm trong cơn mê say, bỗng trước tầm mắt xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, thấy mỹ nữ kia đang bắt chuyện với cục cưng nhà mình, hắn thật muốn lập tức xông tới tuyên bố quyền sở hữu, rõ là chướng mắt!
Thế nhưng chỉ còn vài người nữa là tới lượt mình, mà đằng sau lại có một hàng ngũ rất dài, Đường Tường Hi chớp mắt, cúi đầu nói với con gái: “Ôn Đế, nhìn kìa.”
Đường Ôn Đế nhìn theo hướng daddy chỉ.
Đường Tường Hi nói tiếp: “Cô kia lại muốn cướp papi của con, cho nên con hãy qua đó tuyên bố chủ quyền đi.”
Đường Ôn Đế trợn hai mắt hỏi: “Con phải làm thế nào ạ?”
“Con chỉ cần đến bên cạnh papi con, sau đó gọi một tiếng papi ơi là được.” Đường Tường Hi nói.
“Gọi papi?” Đường Ôn Đế nghiêng đầu.
“Đúng, cuộc chiến bảo vệ papi bắt đầu, đi thôi.” Đường Tường Hi vỗ nhẹ lên lưng bé.
Đường Ôn Đế gật đầu, lập tức chạy tới.
“Chào anh, mời anh sang bên này chọn món.”
Đường Tường Hi nhìn thấy Ôn Chấn Hoa đang mỉm cười ở bên kia, hắn quay lại nói: “Tôi muốn một suất khoai tây chiên cỡ lớn…”
Bên này thì Đường Ôn Đế đã chạy đến cạnh Ôn Chấn Hoa, bé liếc qua cô gái đang nói chuyện cùng papi vài giây, tiếp đó liền cất lên giọng nói ngọt ngào, “Papi ”
“Chọn được rồi à? Vậy ngồi vào đây đi.” Ôn Chấn Hoa hỏi xong liền giục con gái ngồi vào vị trí bên cạnh.
Đường Ôn Đế lén nhìn Đường Tường Hi ở bên kia, thấy hắn đang bưng đồ ăn về rồi, bé liền ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống.
Chờ đến khi bé ngồi vào xong, lúc ngẩng đầu lên thì cô kia đã đi mất.
Chiến dịch bảo vệ papi thành công! Bé cười híp mắt, lén ra dấu V ở dưới bàn.
End 38
_____________________
* Dicos (Đức Khắc sĩ – 德克士) là một nhà hàng kiểu dáng tây âu bán đồ ăn nhanh thuộc Trung Quốc đại lục, tính đến 24 tháng 9 năm 2013 thôi, Dicos đã có mặt trên 31 tỉnh ở Trung Quốc đại lục, thành phố trực thuộc trung ương, *khu tự trị, tính thêm hơn 400 thành phố đã có trên 2000 nhà hàng. Sản phẩm chủ yếu là hambuger, cơm đĩa, khoai tây chiên, vv…(+)*Khu tự trị: là các đơn vị hành chính tương đương tỉnh và là nơi các sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc có số lượng lớn trong đó có một sắc tộc thiểu số nào đó có số lượng vượt trội. Theo hiến pháp Trung Quốc, các khu tự trị có quyền lập pháp cao hơn so với các tỉnh, song trên thực tế chính quyền các khu này không có nhiều quyền lực hơn so với chính quyền các tỉnh.
Hiện Trung Quốc có 5 khu tự trị là:
Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây
Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương
Khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ
Khu tự trị Nội Mông Cổ
Khu tự trị Tây Tạng.