• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi Đường Tường Hi đóng kín cửa phòng con gái, lúc quay lại đã không thấy Ôn Chấn Hoa đâu cả, hắn vỗ vỗ hai má, cục cưng không đợi hắn mà đã tự về phòng ngủ mất tiêu rồi.

Chấn Hoa đang giận à? Hắn vuốt cằm, thầm đoán, rõ ràng lúc nãy còn bình thường mà ta, mình không vứt quần áo bừa bãi, cũng chẳng quăng chìa khóa xe lung tung, chả nhẽ vì vừa rồi trong lúc tắm mình không tiếp tục ư? Làm gì có, mỗi dây thần kinh của cục cưng mình còn không rõ sao, quả thật lúc ấy Chấn Hoa không muốn.

Cẩn thận hồi tưởng một vài hạnh động lẫn biểu cảm của Ôn Chấn Hoa, rồi cả biểu hiện của Chấn Hoa lúc mình đụng vào nơi đó… Đường Tường Hi híp mắt, là do cục cưng không đồng ý cho mình tiến vào, hay là… có chuyện giấu mình.

Mà bất luận là chuyện trước hay chuyện sau, kết hợp cả biểu hiện của Chấn Hoa nữa, cậu ấy đã bị ám ảnh với 2 chữ ‘tiến vào’! Vậy rốt cuộc vì sao lại ám ảnh?! Một là xảy đến trên người của kẻ khác, còn hai… là chính Chấn Hoa đã bị?!

Vừa nghĩ đến vế thứ hai, Đường Tưởng Hi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, vứt cái suy đoán đáng sợ này ra khỏi não, à… Ha ha, nhất định là do mình nghĩ nhiều quá thôi! Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ… Thế nhưng trong đầu lại xuất hiện một số tình tiết vụn vặt, máu tươi đỏ sẫm, drap giường bị giày xéo, hai má đẫm nước mắt, cơ thể run rẩy…

Đường Tưởng Hi vội vả vào mặt mình, ánh mắt có chút mê mang từ từ thanh tỉnh hơn, đấy rõ ràng là… mơ… mà thôi… Nghĩ thế, chân mày hắn cũng không khỏi bất giác nhíu chặt.

Hắn thấy giấc mơ ấy vào nửa học kì năm cuối đại học, hắn còn nhớ rất rõ, vì hôm đó là ngày họp lớp cuối năm, hắn uống rất nhiều rượu… Sau khi mơ giấc mơ ấy hắn đã bị dọa đến ngây người, hôm sau tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ trên giường của Chấn Hoa, rồi chả biết phải làm sao, sau đó lại thấy Chấn Hoa ngủ ở  gường trên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại còn cảm thấy mất mác, sau đấy hắn càng thêm bất an, trốn tránh ý nghĩa của giấc mơ đó, thế rồi hắn vội vàng trở về nhà.

Cũng chính vào mùa hè năm đó, hắn quen biết Văn Vấn cùng khoa, nhét giấc mơ ấy vào một góc, sắp sửa kết thúc đại học nên sao có thể không có ý tưởng yêu đương được, vì thế hắn thử quen với Văn Vấn, sau đấy thì, suốt mùa hè năm đó hắn cũng không liên lạc với Chấn Hoa…

Giờ nhớ lại, lúc đó mình đúng là vừa ngu vừa yếu đuối, không dám đối mặt với chính trái tim mình, chỉ biết trốn tránh để giải quyết vấn đề.

Có điều đấy rõ ràng là mơ mà thôi, nhất định là do mình suy nghĩ quá nhiều, chắc đơn giản là bảo bối vẫn chưa tiếp nhận được việc ‘tiến vào’ của mình thôi, tuy vì Ôn Đế mà bọn họ đã sống cùng nhau tận bảy năm, nhưng dù sao cũng chỉ mới kết giao, tiến độ của mình quá nhanh, Đường Tường Hi mỉm cười lắc đầu rồi thở dài, thì ra mình đã yêu cục cưng lâu như vậy. Đều tại mình cả, nếu lúc đó phát hiện tâm ý muốn theo đuổi Chấn Hoa, nói không chừng đã sớm ăn luôn cậu ấy rồi, nhưng nếu là vậy, có thể sẽ không gặp bé cưng, hơn nữa chưa chắc mình đã theo đuổi thành công, cũng sẽ không có gia đình hạnh phúc mỹ mãn như bây giờ, ôi ôi có lẽ đây là duyên phận rồi

Tưởng tượng một chút đến cuộc sống mà bản thân đánh mất cục cưng cũng không gặp được bé cưng, Đường Tường Hi lập tức bóp nát ý nghĩ đáng sợ này trong đầu, sải rộng chân bước về phía phòng ngủ, hắn cần cục cưng chữa lành!

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Đường Tường Hi đã đứng trong phòng, hắn gấp gáp ngẩng đầu nhìn về chiếc giường đôi.

Ôn Chấn Hoa dựa vào đầu giường, cậu cầm trên tay quyển sách dạy chăm sóc hoa cỏ, đôi mắt có hồn đầy vẻ sắc sảo giương lên, một nụ cười nhàn nhạt nở rộ dưới ánh đèn màu cam ấm áp.

Đường Tường Hi đứng ở cuối giường lẳng lặng ngắm nhìn Ôn Chấn Hoa, bỗng hắn cảm thấy trái tim mình dịu êm lạ thường.

Dường như nhìn thấu nỗi bất an của Đường Tưởng Hi, Ôn Chấn Hoa chớp mắt, ngoắc ngón trỏ tay phải, độ cong nơi khóe môi lại càng sâu thêm.

Sắc màu ấm áp mờ ảo lan toả dưới ánh đèn, vào khoảnh khắc đó ngay cả nốt ruồi trên chân mày của Ôn Chấn Hoa cũng tràn đầy hấp dẫn chết người, Đường Tường Hi bị mê hoặc liền bước đến bên cạnh Ôn Chấn Hoa, từ từ cúi người xuống.

Hai tay Ôn Chấn Hoa nắm lấy vai hắn, ngẩng đầu dâng lên đôi môi mình, tạo ra một nụ hôn lưu luyến đến cực điểm.

Kết thúc nụ hôn không mang theo chút *** nào, Đường Tường Hi vòng tay qua eo, ôm cả người Ôn Chấn Hoa sát vào mình, nhướn mày cười: “Anh không lừa em đâu ”

“Sao?” Ôn Chấn Hoa xoa đầu hắn, cậu cất quyển sách trong tay vào ngăn tủ đầu giường.

“Chỉ cần em ngoắc ngón tay một cái là anh lập tức đến ngay luôn ” Đường Tường Hi tươi cười giương mắt nhìn.

Ôn Chấn Hoa bật cười, tắt đèn nằm xuống, “Vâng vâng vâng.”

......

“Các bảo bối à, ta về rồi đây.” Đường Tường Hi thay dép lê, bước vào nhà.

“Về rồi à.” Ôn Chấn Hoa xếp chén đĩa lên bàn, ngẩng đầu ngó Đường Tường Hi, lại tiếp tục bưng đồ ăn lên, “Có cơm ngay thôi.”

“Ừa ” Đường Tường Hi quăng cặp công văn lên ghế salon, nới lỏng cà vạt, liếc đọc liếc ngang, “Bé cưng đâu rồi em?”

“Con bé ấy hả, đang vẽ tranh trong phòng đấy.” Ôn Chấn Hoa dọn xong đũa, “Rửa tay trước đi.”

“Vẫn còn tập vẽ mẹ à?” Đường Tường Hi nghe lời xắn tay áo lên, bước đến cạnh Ôn Chấn Hoa, cấp tốc hôn một cái lên má cậu, sau đó ngâm nga điệu hát dân giang, mở vòi nước rửa tay.

Ôn Chấn Hoa bất đắc dĩ liếc hắn một cái, trong mắt lại mang theo ý cười, “Anh đó, ngày mai là thi rồi, con bé đang rất cố gắng đấy.” Cậu đi tới trước cửa phòng con, gõ vài cái rồi mở ra, “Ôn Đế, ăn cơm thôi con.”

“Vâng ” Đường Ôn Đế tô nốt phần còn lại, xong bé bỏ bút ra ngoài.

“Đi rửa tay với papi nào.” Ôn Chấn Hoa xoa đầu con bé, hai người đi vào phòng bếp, chen chúc với Đường Tường Hi đã rửa tay xong, mỉm cười rồi cũng bắt đầu rửa tay.

“Mấy bảo bối bắt nạt người ta ” Đường Tường Hi giả vờ uất ức gào một tiếng, hắn lảo đảo bước đến chỗ của mình rồi ngồi xuống hệt như nàng dâu nhỏ.

“Ha ha ha.” Đường Ôn Đế  vừa chà chà bọt trên tay vừa cười phá lên.

Chờ cơm nước xong, dọn dẹp hoàn tất, Đường Tường Hi mới búng vào mũi con gái, “Ôn Đế, ngày mai là thi vẽ đúng không?”

“Dạ.”

“Chuẩn bị tốt để lấy hạng nhất à?” Đường Tường Hi giơ ngón trỏ tượng trưng cho số một.

“Dạ.” Đường Ôn Đế tươi cười gật đầu.

“Thế papi với daddy giúp con nâng cao tinh thần nhé?” Đường Tường Hi cười nhìn con gái.

“Vâng ạ.” Hai mắt Đường Ôn Đế chợt sáng lấp la lấp lánh. (=)))

“Ừ có papi và daddy giúp, con nhất định sẽ làm được!” Đường Tường Hi giơ tay trái lên.

Ôn Chấn Hoa híp mắt, chờ bàn tay nhỏ bé của con gái đặt lên mu bàn tay Đường Tường Hi, bản thân cũng đặt tay lên.

“Một, hai, ba.” Vừa nói xong thì Đường Tường Hi và Ôn Chấn Hoa quay sang nhìn nhau, vung tay lên xuống rồi đồng thanh hô: “Ôn Đế, Ôn Đế, Ôn Đế, hạng nhất, hạng nhất, hạng nhất!”

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Đường Ôn Đế: Hôm nay là ngày của cha, papi với daddy, ngày lễ vui vẻ nhé (tặng hai dấu môi hôn nhỏ nhắn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK