Khi Quý Phong sắp đến trước xe người đàn ông kia, vừa vặn tài xế lái xe cũng rời đi, hắn hoàn toàn lộ diện trước mặt Quý Phong.
Tương tự, Quý Phong cũng lộ diện ở trước mặt hắn.
Hắn vừa muốn nhìn sang, một bóng người từ trong góc lao tới chặn lại tầm mắt hắn, giọng nói mang theo nôn nóng: “Bí thư Hách, cuối cùng tôi cũng chờ được cậu! Cậu thật là không dễ gặp được đấy.”
Có lẽ là đã tìm được người rồi, người đàn ông trung niên nhẹ nhàng thở ra.
Quý Phong nhìn người che giữa cậu và người đàn ông kia, ánh mắt trầm xuống: Là Phong Đại Hải.
Bí thư Hách hiển nhiên cũng không ngờ lại nhìn thấy Phong Đại Hải ở chỗ này, treo lên nụ cười thương nghiệp, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, trước mắt cũng có sắc đen, hiển nhiên là thời gian dài không ngủ đủ giấc: “Là Hải tổng à, sao lại tới chỗ này chờ tôi? Lúc trước trong điện thoại không phải là đã nói rất rõ ràng rồi sao? Phong tổng hiện giờ đang ở hải ngoại an dưỡng, phỏng chừng phải mất hai tháng, ngài ấy nói không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy, ngay cả tôi cũng không thể cả ngày lấy chuyện vô bổ làm phiền ngài ấy.”
Sắc mặt Phong Đại Hải thay đổi, nếu là lúc trước, ông ta đã sớm nhăn mặt.
Chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh lão Ngũ, còn thật sự đề cao bản thân mình sao?
“Vậy lão Ngũ đang ở nước nào, tôi xuất ngoại đi thăm nó.”
“Chuyện này tôi sẽ xin chỉ thị của Phong tổng rồi lại thông báo cho Hải tổng sau?” Bí thư Hách không chút biến sắc ứng phó, căn bản không định cho ông ta lại có cơ hội gặp được mình.
Lần này cũng là vì về công ty xử lý một hạng mục trước khi ông chủ rời đi, hạng mục kia đã đúng hạn cử hành, tuy hắn từng trải qua cường độ huấn luyện cao nhưng mấy ngày này cũng có chút không chịu nổi.
Không chỉ phải xử lý chuyện công ty, còn phải tìm kiếm ông chủ, trừ cái này ra, A Hạo chết, ông chủ xảy ra chuyện làm hắn kiệt sức, còn phải áp tin tức này xuống, tìm ra rốt cuộc là ai ra tay.
Phong Đại Hải hiển nhiên nóng nảy, ông ta ở chỗ này đợi ba ngày, thật vất vả mới vây người lại được, thả chạy đi rồi lần sau muốn gặp cũng không gặp được: “Bí thư Hách, tốt xấu gì tôi cũng là anh trai của ông chủ cậu, cậu cho tôi phương thức liên hệ, tôi tự mình liên hệ với lão Ngũ.”
Bí thư Hách việc công xử theo phép công, cười nói: “Chuyện này…… Sợ là không được. Hải tổng, ông cũng biết chuyện lúc trước rồi đấy, tuy đã đè xuống nhưng dù sao thì có không ít người biết, vạn nhất căn cứ vào đó truy tra đến ông chủ, lại uy hiếp đến tính mạng ông chủ một lần nữa, chuyện này cả ông và tôi đều không gánh nổi trách nhiệm.”
Phong Đại Hải có chút bực bội: “Cái này không được cái kia cũng không được, gần đây công ty tôi xảy ra chút vấn đề, cậu cho tôi chút tài chính quay vốn.”
Sau khi từ Kinh thị trở về hợp tác với ông chủ Diệp, Phong Đại Hải lập tức thế chấp nhà ở cho một người giàu mới nổi, ông ta vì muốn mau chóng lấy được tiền nên ký hợp đồng trong nửa tháng sẽ trả lại tiền, nếu không nhà ở sẽ thật sự trở thành của người khác.
Ông ta không gặp được lão Ngũ, chỉ có thể đến đánh cược vào bí thư Hách.
Chặn ba ngày, cuối cùng cũng vây được hắn.
Bí thư Hách hạ mắt, che khuất khinh thường dưới đáy mắt: Hắn đã biết thừa, trừ cái này ra thì vị Hải tổng này không có việc gì sao lại tới đây được, ông chủ hiện giờ sống chết chưa rõ, nhưng ông ta thân là anh trai ngược lại tốt thật, cả đầu đều là tiền tiền tiền.
Ngay cả nói là đã tìm được ông chủ nhưng cần phải an dưỡng, ai cũng có thể nghĩ được là đã xảy ra chuyện, kết quả, ông ta muốn đi gặp lại chỉ là vì đòi tiền?
Bí thư Hách hít sâu một hơi: “Chuyện này…… Sợ là không ổn, không có ông chủ phê duyệt, tôi không có chức trách phê tiền.”
“Cậu! Lại không được, vậy chuyển trước khoản tiền mấy tháng lão Ngũ muốn cho tôi là được rồi chứ? Tôi dự chi trước!” Phong Đại Hải cuối cùng chỉ có thể ra đòn sát thủ.
Lúc trước lão Ngũ không chịu cho bốn anh em bọn họ tiến vào tập đoàn Phong thị, đồng ý mỗi tháng cho bọn hắn một khoản tiền khác nhau, dùng cho nhà, tuy không nhiều nhưng cũng không ít.
Dự chi trước mấy tháng, cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Quý Phong tai thính, cho dù không muốn nghe nhưng Phong Đại Hải nói chuyện với bí thư Hách vẫn vào lọt vào tai.
Phong Đại Hải dự chi tiền vì cái gì cậu rất rõ ràng, đây chính là phải báo thù cho miu miu, sao có thể để cho Phong Đại Hải thực hiện được?
Hơn nữa, cậu cũng không định lừa gạt, dù sao thì vạn nhất vị Phong tổng kia ở nước ngoài không có cách nào đón miu miu, nếu ngụy quân tử Phong Đại Hải này nói là mình muốn nuôi, vạn nhất Phong tổng kia không rõ tình huống đã đưa miu miu cho một nhà Phong Đại Hải nuôi, vậy không phải là miu nhãi con vào ổ sói có đi mà không có về hay sao?
Quý Phong thong thả ung dung đi tới, như muốn vào Phong thị tập đoàn, khi đi ngang qua hai người Phong Đại Hải, như chợt nhận ra Phong Đại Hải rồi quay đầu nhìn sang: “Ôi, đây không phải là Hải tổng hay sao?”
Phong Đại Hải đang nhìn chằm chằm bí thư Hách muốn thuyết phục hắn, nghe vậy quay đầu lập tức đối diện với khuôn mặt có độ tồn tại cực mạnh của Quý Phong, sắc mặt ông ta khó coi trong chớp mắt, nhưng bởi vì khí chất quanh thân Quý Phong làm ông ta miễn cưỡng nở một nụ cười, sợ là công tử nhà cổ đông nào đó, đắc tội không nổi.
“Vị này là? Chúng ta quen biết sao?”
“Quen biết chứ, sao lại không quen biết cho được, nửa tháng trước chúng ta còn từng liên hệ một lần ông đã quên rồi sao? À cũng đúng, chắc Hải tổng quý nhân hay quên không nhớ được tôi, cũng chưa từng gặp tôi, nhưng tôi đã để lại giấy cho Hải tổng ở nhà ông.” Quý Phong bất động thanh sắc bắt đầu nói rõ.
Phong Đại Hải nghe vậy vẻ mặt hoang mang: “Để lại giấy cho nhà tôi?” Sao ông ta không nhớ rõ có thứ này?
Quý Phong cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt ngu ngốc của ông ta, chậm rãi ôm mèo con ở trong ngực ra.
Mà khi Phong Đại Hải đối diện với đôi mắt xanh lục của mèo đen nhỏ, cả người giật mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra rốt cuộc là tờ giấy gì, chính là lúc trước mèo lão Ngũ nuôi đột nhiên xuất hiện ở nhà, bảo mẫu từng nói có người đưa tới còn tặng kèm tờ giấy.
Bí thư Hách vốn dĩ đứng ngoài cuộc còn muốn rời đi, hắn không quen biết Quý Phong, chỉ cho là người mà Phong Đại Hải quen.
Nhưng khi mèo nhỏ vừa ra ngoài, bí thư Hách cả người như bị đóng đinh tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm mèo con, trong ánh mắt đều là mừng như điên và kinh ngạc, mừng như điên vì cuối cùng cũng tìm được ông chủ, còn kinh ngạc vì ông chủ bị người trẻ tuổi đẹp như vậy ôm thế mà không hề giãy giụa?
(Thì tại vì người ta đẹp đó anh zai:)))
Dù sao thì ông chủ thật đúng là có rất nhiều đam mê.
Thói ở sạch chính là một trong số đó, không cho người khác sờ.
Phong Đại Hải nhớ ra trong chớp mắt, đột nhiên nhìn về phía bí thư Hách, ngay trước khi Quý Phong mở miệng, khẽ hô ra tiếng: “Vị tiên sinh này! Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!”
Quý Phong như không nhìn ra ông ta kinh hoảng thất thố: “Hả? Đi sang đó nói cái gì? Vừa vặn tôi cũng có việc muốn hỏi Hải tổng, nửa tháng trước tôi chịu phó thác của người ta đưa miu miu đến nhà ông, còn đặc biệt viết giấy cho bảo mẫu, bảo mẫu nhà ông tự mình đi nhận, kết quả là ngày hôm sau, miu miu một thân vết thương thảm hại tìm về, có phải bảo mẫu nhà ông không nói cho ông biết hay không? Hải tổng à, về sau tìm người cần phải đánh bóng đôi mắt mới được nhé.”
Một câu cuối cùng cậu nói chậm rì rì, hiển nhiên chính là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Bí thư Hách nghe hiểu được, khuôn mặt chìm xuống, lạnh như băng sương: “Hải tổng, sợ là khiến ông phải thất vọng rồi, cho dù là khoản tiền mỗi tháng cũng cần ông chủ phê duyệt, nếu ông chủ không duyệt, tôi là cấp dưới không có tư cách duyệt. Còn nữa, chỗ tôi còn có việc, đây đúng là mèo của ông chủ, đương nhiên, tuy Hải tổng đã từng gặp mười mấy lần ‘chắc là‘ 'thật sự’ ‘không biết’, nhưng ông chủ vẫn luôn kêu tôi đi tìm, hiện giờ đã tìm được rồi, muốn đặc biệt cảm ơn vị tiên sinh này, vậy không nói chuyện với Hải tổng nữa.”
Nói xong cũng không để ý tới Phong Đại Hải, lập tức dẫn theo Quý Phong đi đến phía tập tòa nhà đoàn Phong thị.
Quý Phong vốn dĩ không định đơn thuần trả mèo, cậu còn muốn lưu lại phương thức liên hệ, ngẫu nhiên còn có thể đi thăm miu miu.
Nếu không, cậu sao có thể cam lòng được hả……
Nghĩ đến về sau không thể vuốt cũng không thể ngày ngày làm bạn, Quý Phong đau lòng lắm luôn.
Càng ôm mèo con chặt hơn.
Phong Đại Hải muốn đuổi theo rồi lại không dám, sợ bí thư Hách đuổi ông ta đi rồi nói chuyện khi dễ mèo cho lão Ngũ, lão Ngũ coi mèo như con trai phỏng chừng sẽ cực kỳ tức giận!
Sớm biết thế đã không nghe phu nhân, chẳng qua chỉ là một con mèo, nuôi thì lại làm sao?
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, ông ta chỉ có thể âm thầm thở dài.
Quý Phong đi theo bí thư Hách vào thang máy hướng lên trên, giữa chừng phát hiện bí thư Hách dựa vào gương thang máy đánh giá cậu, cậu mắt nhìn thẳng.
Mãi khi lên đến tầng cao nhất, Quý Phong được bí thư Hách đưa tới phòng bí thư riêng, làm lơ một đám thư ký đang lén lút đánh giá trong phòng bí thư, đóng cửa một cái, hắn áp xuống kích động trong lòng, nhìn trong ngực Quý Phong: “Vị tiên sinh này…… xưng hô như thế nào?”
Quý Phong nói tên của mình, cảm nhận được tâm tình kích động của bí thư Hách, chủ động lấy mèo từ trong ngực ra, đặt lên bàn.
Giải thích ngọn nguồn một hồi, cậu chưa nói lúc trước mình nhận ra em trai bí thư Hách, chỉ nói là em trai bí thư Hách trước khi chết phó thác.
Bí thư Hách nghe Quý Phong đề cập đến em trai đã qua đời, trong lòng khó chịu một hồi, tuy thắc mắc vì sao em trai lại kêu đưa đến nhà Phong Đại Hải trước, sau đó ngẫm lại cũng đã thông suốt.
Lúc ấy đột nhiên bị tập kích là chuyện ngoài ý muốn, A Hạo hẳn là cũng lo lắng trước cửa công ty hoặc là phụ cận nhà riêng của ông chủ sẽ có nguy hiểm, phỏng chừng cũng sợ cậu thanh niên này không tìm thấy cũng không vào được.
Phong Đại Hải là anh trai của ông chủ, nhưng A Hạo chắc chẳng thể nào tưởng tượng được vợ chồng Phong Đại Hải lại dứt khoát ném ông chủ ra ngoài.
Trên đời này trừ ông chủ ra, chỉ có hai anh em bọn họ biết bí mật của ông chủ, bọn họ là được ông chủ cứu về, tất nhiên muốn bảo vệ bí mật này đến chết.
Ông chủ lâu như vậy không xuất hiện, bí thư Hách lúc trước hoài nghi lúc ấy ông chủ gặp nguy hiểm vì bảo vệ chính hắn và A Hạo mà hao hết tu vi nên không thể khôi phục hình người, hiện giờ nhìn thấy ông chủ hóa thân mèo, hắn vừa áy náy lại khổ sở.
Ông chủ ở bên ngoài ăn không ít khổ nha.
Tuy Quý Phong đặt miu miu ở trên bàn làm việc nhưng cũng không đi xa, dựa gần bàn làm việc, giải thích xong mới nói mục đích của mình ra: “Khụ, tôi có thể có một yêu cầu được không? Tuy tôi biết yêu cầu này có hơi quá mức nhưng vẫn muốn bí thư Hách hỏi ông chủ của anh một chút, về sau tôi…… Có thể thường xuyên tới nhìn miu miu một cái hay không?”
Miu nhãi con vốn đang nằm trên bàn làm việc không biết vì sao mà tâm trạng rất xuống thấp, nghe vậy ngẩng đầu mắt mèo xanh lục nhìn cậu một cái, tâm tình tốt hơn chút nhưng vẫn vẫy đuôi tức giận.
Rõ ràng là chuyện tốt nhưng diễn ra quá bất ngờ, mèo con cũng không biết vì sao mình rất không vui.
Nhưng nó cũng không từ chối bị trả về, nó thật sự còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Bí thư Hách theo phản xạ nhìn mèo con.
Người sau không nhìn hắn, chỉ lười biếng vung đuôi, bí thư Hách một thân toát mồ hôi lạnh nhưng trên mặt không hiện ra, ông chủ không từ chối vậy chính là đồng ý rồi?
Ông chủ thế mà lại…… đồng ý?
Bí thư Hách đồng ý với Quý Phong, quả nhiên ông chủ mèo coi như không nghe thấy.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, sau khi trao đổi số điện thoại, địa chỉ liên hệ với bí thư Hách, cậu mới yên tâm.
Cuối cùng sắp chia tay, Quý Phong dò hỏi: “Tôi có thể chào tạm biệt miu miu không?”
Bí thư Hách nhìn sang, lập tức cười đồng ý, sau đó còn tri kỷ lui ra phía sau vài bước, làm bộ sửa sang lại văn kiện, cho bọn họ thời gian.
Trong đầu lại là các loại dấu chấm hỏi, nửa tháng này rốt cuộc…… Đã xảy ra cái gì?
Quý Phong đi đến trước bàn, cúi người xuống, sờ sờ lưng mèo nhỏ, nó nhìn chằm chằm cậu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Quý Phong nhỏ giọng nói: “Anh không phải là muốn vứt bỏ nhóc đâu, chỉ là anh không phải là chủ của nhóc, chủ của nhóc lâu vậy rồi không gặp được nhóc chắc chắn cũng rất buồn, tuy anh không nỡ nhưng cũng chỉ có thể để vật về nguyên chủ. Nhóc yên tâm, về sau một tuần anh sẽ tới thăm nhóc một lần, nếu nhóc không vui thì nói với anh, có được không?”
Miu nhãi con đầu nhỏ vẫn đáp trên móng vuốt không hé răng.
Nó không biết nếu Quý Phong mang nó đi, liệu nó có từ chối hay không, hẳn là…… Là sẽ không.
Nhưng cuối cùng Quý Phong hít sâu một hơi đứng lên, miu nhãi con tức khắc xù lông kêu meow với cậu.
Quý Phong không nhịn được, nhìn bí thư Hách ở một bên, thừa dịp hắn không chú ý, cúi người ôm đầu nhỏ hôn chụt một cái, hôn xong nhanh chóng lùi lại chào một câu rồi đi ra ngoài trước.
Để lại một mình bí thư Hách trợn mắt há hốc mồm hiển nhiên bị dọa ngốc và ông chủ mèo cũng giật mình tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Bí thư Hách: “??!!!”
Ông chủ mèo: “…………”