Quý Phong ăn xong bữa cơm này phát hiện miu miu không quá vui vẻ, đến đồ ăn cho mèo cũng không thèm ăn, cậu còn tưởng là do thời tiết quá nóng, nghĩ là Lê Ngạn Hoài lái xe đi đường lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, hai người dứt khoát cứ thế tạm biệt như vậy.
Nhưng Lê Ngạn Hoài vẫn đưa cậu đến bên ngoài tiểu khu, nhìn Quý Phong đi vào rồi mới lái xe rời đi.
Sau khi Quý Phong trở về thì chơi với miu miu một lát, sau đó phát hiện miu miu ra ngoài một chuyến lại có nhiều thêm một sở thích, đó là nằm trên đùi cậu, sau đó lật người lại, lộ ra cái bụng lông xù xù, nỗ lực duỗi chân tay của mình ra, Quý Phong lại chỉ nhìn chằm chằm lông xù xù trên bụng nó. Ngày thường tuy miu miu cũng cho vuốt nhưng đại đa số chỉ có thể vuốt lưng, đuôi cùng với tay nhỏ của nó, hiếm khi nó chịu để lộ cái bụng nho nhỏ cho cậu.
(Sếp đang cố thể hiện mình 'dài' cho ai đó xem kkk=))))
Có cơ hội vuốt, không vuốt đúng là ngu (?).
Khi sếp miu miu nỗ lực thể hiện độ thon dài của nó cho Quý Phong thì Quý Phong lại chỉ nhớ thương cái bụng của nó.
Sếp meo meo bị xoa bụng hồi lâu: "......"
Buổi tối bí thư Hách mang túi văn kiện và máy tính tới đây, chào hỏi Quý tiên sinh rồi vào phòng cho khách, ngay lập tức thấy sếp mèo đang nằm, một đôi mắt mèo sâu kín mở to nhìn hắn.
Bí thư Hách bị nhìn giật mình một cái, chột dạ nghiêm trang đóng cửa lại rồi mới đi tới, ngồi xổm xuống, mở máy tính, đưa hồ sơ: "Sếp, chuyện diễn viên nhỏ kia sáng nay tôi đúng là có biết. Nhưng khi đó không liên hệ được với sếp, cũng không có cách nào xin được lệnh của sếp nên tôi cũng không ra tay. Cho nên lần này tôi xin chỉ thị trước, lần sau nếu lại gặp loại chuyện như này thì có cần ra tay không?"
Sếp miu miu lôi kỹ thuật mới luyện được gần đây ra, tốc độ hai tay mèo rất nhanh: Tất nhiên lấy Quý tiên sinh làm trọng.
Bí thư Hách thở phào nhẹ nhõm, sếp miu miu vẫn còn để ý đến hắn, hẳn là không tức giận.
Sếp miu miu trả lời xong thì hơi chần chờ một chút, đột nhiên lấy tay chậm rì rì gõ mấy chữ: Vải ăn ngon không?
"Vải? Ăn ngon không á?" Vẻ mặt bí thư Hách ngơ ngác, bây giờ sếp không phải là mèo hay sao? Tuy sếp có thể ăn như bình thường nhưng Quý tiên sinh không biết điều đó mà? Cho dù hắn mua vải mang tới đây thì sếp cũng không được ăn mà? Hơn nữa bây giờ đã qua hơn nửa tháng 8 rồi, vải cũng đã hạ giá, cho dù mua được thì ăn cũng không được ngon cho lắm.
Đối diện với ánh mắt nhìn hắn một cách kỳ quái của sếp meo meo, bí thư Hách nhớ lại hương vị một chút rồi gật đầu cười: "Ăn ngon."
Sếp miu miu: "......"
Sếp miu miu sâu xa nhìn bí thư Hách căn bản không hiểu được thâm ý của mình, rũ mắt xuống lười biếng duỗi chân sau một cái, gõ chữ: Chân tôi dài không?
Bí thư Hách theo phản xạ nhìn cái chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ của sếp miu miu, hắn tức khắc thẳng lưng, cảm thấy đây là đề tài toi mạng.
Sếp trong hình dạng con người tất nhiên là thân cao chân dài, giá trị nhan sắc tuyệt vời, nhưng sếp trong hình mèo thì vẫn luôn không lớn được bao nhiêu, chỉ to bằng lòng bàn tay, cho nên dù sếp có nỗ lực duỗi chân thì hắn cũng không thể vứt lương tâm mà nói dài...... Được nhỉ?
Nhưng khi bí thư Hách đối diện với ánh mắt như hổ rình mồi của sếp, hắn quyết định không cần lương tâm nữa: "Dài, chân sếp dài mét 8."
Sếp miu miu: Nhưng cậu chần chờ.
Bí thư Hách: "Có, có sao?"
Quý Phong vốn định nhân khoảng thời gian này không gặp được miu miu thì ngồi xuống một lúc, có điều vừa mới nhắm mắt thì cửa phòng cho khách lại mở ra.
Cậu mở mắt nhìn đồng hồ, mới có mười phút thôi mà?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Quý Phong vội vàng đi ra ngoài, ngay lập tức thấy bí thư Hách mờ mịt tựa lưng vào cánh cửa đang đóng chặt.
Quý Phong: "???" Cậu đi đến: "Bí thư Hách, anh đây là......" Bị đuổi ra ngoài sao?
Nhưng lời này cậu không dám nói thẳng ra.
Bí thư Hách khẽ ho một tiếng, hắn cũng không biết vì sao rõ ràng mình đang khen sếp miu miu nhưng lại bị đuổi ra ngoài lần đầu tiên, mà ở trước mặt Quý tiên sinh vẫn muốn duy trì hình tượng, hắn hắng giọng một cái: "Tối nay sếp uống thuốc xong cảm thấy hơi buồn ngủ nên không call video nữa, nếu không còn việc gì vậy tôi đi trước."
Quý Phong đáp lại, tiễn bí thư Hách rời đi rồi quay trở lại phòng cho khách, thấy miu miu vẫn nằm tại chỗ, nhắm hai mắt lại rúc đầu xuống, cái đuôi ở phía sau phe phẩy.
Quý Phong kiên nhẫn ôm nó tới, dỗ dành hồi lâu, cảm thấy chắc chắn là miu miu ra ngoài một chuyến nên bị nóng.
Vì thế Quý Phong suy đi nghĩ lại đau lòng cho mèo nên buổi tối đi ngủ dứt khoát đặt mèo nằm trên ngực cậu, cậu còn điều động tu vi, dùng linh lực trơn bóng bao phủ bốn phía.
Trong khoảng thời gian này tu vi của cậu đã gia tăng không ít, lúc tỏa ra thì đông ấm hạ mát, so với khí lạnh điều hòa còn thoải mái hơn, càng giống gió lạnh tự nhiên.
Sếp miu miu tất nhiên cũng cảm nhận được, thậm chí thân thể nó cũng có thể hấp thu được một ít, nó sửng sốt, ngẩng đầu nhỏ lên lập tức nhìn thấy cần cổ thon dài và chiếc cằm của Quý Phong, nó biết tuy thân thể của nó muốn khôi phục lại thì cần phải hấp thu những thứ này nhưng nó lại không muốn để Quý Phong lãng phí mà không có lý do.
Nó dứt khoát đi xuống khỏi người cậu.
Quý Phong nghi hoặc, ngồi dậy, lại đặt sếp miu miu ở trên ngực lần nữa, sếp miu miu lại tiếp tục chạy đi.
Cứ như vậy vài lần, Quý Phong chỉ có thể thu tu vi lại, cũng may sau đó miu miu lại dán tới đây, không biết vì sao tâm trạng lại không tồi.
Thành thành thật thật nằm trên ngực cậu, đầu nhỏ đặt bên cổ, cái đuôi hăng hái vung vẩy.
Quý Phong yên tâm, một người một mèo rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mà bên kia ở nhà hàng riêng tư, Cát Hâm vẫn luôn bận đến 10 giờ thì khách mới ra về, sau khi thu dọn ổn thỏa rồi thay quần áo xong đã là 10 giờ mười phút, cậu đi ra ngoài cùng đồng nghiệp Điền Tân, sau khi lên xe, Cát Hâm đi cùng Điền Tân tới một đoạn đường, vừa đi vừa nói chuyện tối nay mình muốn thay đổi một đường đi khác.
Cậu tới nhà hàng riêng tư này đã gần được mười ngày, là thân thích của cậu giới thiệu cậu tới đây, đãi ngộ ở đây rất tốt.
Mỗi tối cậu đều đi cùng Điền Tân một đoạn đường rất dài, sau đó đến một ngã ba là Điền Tân về đến nhà, còn cậu lại phải đi đường Hoài An, thông qua đường Hoài An cuối cùng mới tới phố Liễu.
Nhưng thật ra nếu cậu không đi cùng Điền Tân đưa hắn về nhà trước thì cậu có thể từ nhà hàng đi một con đường lớn khác, thông qua giao lộ thì có thể về đến nhà nhanh hơn.
Nếu là ngày thường thì cậu không ngại đi cùng Điền Tân thêm một đoạn, nhưng giữa trưa nghe được vị tiên sinh kia đề cập đến chuyện đường Hoài An bị phong tỏa để tu sửa, cậu định sauk] khi ra khỏi ngõ nhỏ nhà hàng thì đi về phía trước đi đường khác, đêm nay không tiễn Điền Tân về nhà nữa.
Điền Tân nghe xong rất kinh ngạc thất vọng: "Hả? Vì sao chứ? Mỗi tối không phải chúng ta đều cùng nhau về nhà sao?"
Cát Hâm là người hiền lành, hơn nữa gia cảnh không tốt nên có tâm lý tự ti, không biết từ chối người khác, nếu trong quá khứ nghe thấy Điền Tân nói như vậy cậu chắc chắn sẽ đổi ý, nhưng đêm nay nghĩ đến ý tốt của vị tiên sinh kia cậu vẫn kiên trì một chút: "Tiểu Tân, cậu đừng nóng giận, thường ngày sau khi tách ra với cậu tôi phải đi đường Hoài An sắp bị phong tỏa nên chỉ có thể đi giao lộ. Nhưng giao lộ không tiện đường với nhà cậu, cho nên về sau tách ra đi."
Đáy mắt Điền Tân hiện lên sự không vui, có chút bực bội: "Sao tôi không thấy nghe nói như vậy? Cậu nghe ai nói?"
Cát Hâm: "Là một người quen cũng ở bên kia nói, ngay mấy ngày nay luôn, chờ sửa đường xong tôi lại đi cùng cậu."
Điền Tân dứt khoát dừng lại, hạ chân xuống chống xe: "Tiểu Hâm cậu xem cậu kìa, lại nghe người khác nói linh tinh, đường kia đang yên đang lành, tại sao lại bị phong tỏa chứ? Cậu đừng tùy tiện nghe lời người khác, tôi không muốn đi một mình, vừa tối lại vừa nhàm chán, cậu đi cùng tôi một tối nữa được không? Nếu thật sự phong tỏa, từ ngày mai cậu bắt đầu thay đổi đường đi khác được không?"
"Nhưng đêm nay tôi...... Nếu thật sự bị phong tỏa, tôi lại phải đi qua giao lộ này một lần nữa." Giọng nói của Cát Hâm nhỏ đi một chút, nếu như vậy lại phải mất thêm ít nhất một tiếng.
Điền Tân lại càng không vui, vậy thì cứ đi thêm một lần nữa là được? Nhưng lời này không thể nói trắng ra: "Tiểu Hâm, tôi cũng chưa từng nghe nói như vậy, chắc chắn cậu bị người ta lừa rồi. Đêm nay đi cùng nhau đi."
Cát Hâm cũng rất áy náy, nhưng cuối cùng nhớ đến đôi mắt ấm áp mang theo ý cười của vị tiên sinh kia, cậu vẫn nói xin lỗi: "Xin lỗi, ngày mai tôi mời cậu ăn một bánh kem nhỏ được không?" Tuy một giờ đồng hồ không có gì nhưng về nhà quá muộn cha mẹ cậuchắc chắn sẽ lo lắng.
Điền Tân thấy cậu thật sự không chịu nhượng bộ, cuối cùng tức giận tự mình lên xe đạp nhanh đi.
Cát Hâm bất đắc dĩ gọi Điền Tân hai tiếng từ phía sau, đối phương không quan tâm đến cậu, cậu ủ rũ héo úa đạp xe tới giao lộ, cuối cùng vẫn cắn răng đi một con đường khác.
Chỉ là lần đầu tiên từ chối người khác như vậy, trong lòng cậu có hơi áy náy.
Cũng không biết vì sao lần đầu tiên kiên trì ý muốn của bản thân mình như vậy, cậu lại có chút vui vẻ.
Đêm nay Cát Hâm về đến nhà so với mọi ngày sớm mười phút, may sao mẹ cậu còn chưa ngủ, giúp cậu hâm nóng cơm, nhìn cậu ăn xong mới đi ngủ.
Cát Hâm nhìn bóng lưng già nua của mẹ, nắm chặt tay tức giận với bản thân, chờ tháng này làm xong cậu lấy được 5000, gánh nặng trong nhà có thể nhẹ hơn một chút.
Chờ lên đại học, ngày thường cậu đi làm gia sư cho người ta, lại qua bốn năm là tốt nghiệp, trong nhà hẳn sẽ tốt lên.
Sáng sớm hôm sau Cát Hâm đã thức dậy, ăn sáng xong đi qua giao lộ mua một chiếc bánh kem nhỏ mới ra lò, vẫn đi từ một con đường khác.
Nếu sáng mỗi ngày cậu không đi cùng đường với Điền Tân thì có thể nhanh hơn mười phút.
Đến khi cậu tới nhà hàng, vì mới có 8 giờ mà khoảng sau 10 giờ rưỡi thì mới có khách, cho nên không cần vội vàng.
Cát Hâm vốn dĩ muốn tìm đến Điền Tân đem đáp ứng tiểu bánh kem cho hắn, lại nhìn đến Điền Tân vừa vặn nổi giận đùng đùng tiến vào, quát vào mặt cậu: "Cát Hâm, cho dù cậu không muốn đi cùng tôi thì cũng không cần nói dối lừa gạt người khác! Đường Hoài An căn bản không bị phong tỏa! Tối hôm qua tôi đã đi thêm một đoạn đến đường Hoài An để nhìn, căn bản không hề phong tỏa!"
Cát Hâm thình lình bị Điền Tân nhảy ra tức giận dọa sợ tới mức sửng sốt.
Đồng nghiệp khác cũng đi tới, Điền Tân không đợi Cát Hâm nói đã bắt đầu ủy ủy khuất khuất bắt đầu oán giận chuyện tối hôm qua với các đồng nghiệp khác, cường điệu "hành động độc ác" của Cát Hâm, các đồng nghiệp an ủi Điền Tân, ánh mắt nhìn Cát Hâm mang theo quái dị cứ như thể cậu đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó.
Cát Hâm trắng bệch mặt, lúc này quản lý cũng đã đến, nhìn tình cảnh lộn xộn này thì trừng mắt: "Tất cả đứng đấy làm gì? Còn không đi thay quần áo sao?"
Bấy giờ Điền Tân không "ủy khuất" được nữa, lại tiếp tục cố ý phóng đại nói Cát Hâm "lừa gạt" rồi bắt đầu biến thành nhân phẩm không ra sao.
Quản lý cau mày nhìn Cát Hâm, xoa mày: "Chuyện gì thế này?" Giọng nói trái lại nhẹ nhàng hơn không ít, tuy Cát Hâm mới đến được mười ngày nhưng luôn luôn chăm chỉ không dùng mánh lới, chuyện liên quan lại ra sức, hắn còn rất xem trọng.
Cát Hâm vừa mở miệng còn chưa nói lời nào, một người có quan hệ tốt với Điền Tân vừa mới an ủi hắn đã nói mọi chuyện ra trước.
Quản lý cau mày càng chặt: "Cậu nói đường Hoài An sao? Đường Hoài An xác thật bị phong tỏa."
Mấy người kia đều sửng sốt: "Hả?"
Quản lý nhìn Cát Hâm rồi lại nhìn mấy người Điền Tân, dứt khoát lấy điện thoại ra, mở tin tức sáng nay mình mới nhìn thấy: "Tôi sống ở đường Hoài An, 9 giờ tôi tan làm về nhà sớm. Đêm qua lúc 10 giờ 50 phút đường Hoài An có một đoạn bị sụp, diện tích còn không nhỏ, may là lúc ấy không có ai đi ngang qua. 11 giờ con đường kia lập tức bị phong tỏa, hẳn nếu muốn sửa xong cũng phải tốn nửa tháng."
Cát Hâm cũng bị hoảng sợ, cậu đột nhiên ý thức được điều gì, đi đến nhìn tin tức kia, thoáng tính toán thời gian nếu tối hôm qua mình đi con đường kia, trong lòng lộp bộp một cái, cả người có hơi nhũn ra, thậm chí còn có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Loại cảm giác này khiến cậu nhìn về phía Điền Tân, tuy lúc này hắn ta bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì nữa, toàn thân cậu như bứt ra nhìn những người này từ bên ngoài, cảm thấy trong tay mình còn cầm cái bánh kem nhỏ như một trò cười.
Cậu vô cảm nhìn Điền Tân định phủi miệng chạy lấy người, Điền Tân hiển nhiên cũng phát hiện ra, nếu là khoảng thời gian đó ngày thường Cát Hâm sẽ đi đoạn đương kia, nói không chừng thật sự có khả năng gặp phải sụp đường.
Nhưng hắn lại cảm thấy kỳ quái, sao Cát Hâm lại biết trước được con đường này sẽ bị phong tỏa chứ?
Cát Hâm mặt vô cảm gọi mấy người Điền Tân lại: "Điền Tân, tôi tới đây đi làm đã được mười ngày, bắt đầu từ ngày đầu tiên là cậu cầu xin tôi đưa cậu về nhà trước rồi lại đi đường Hoài An. Vốn dĩ từ tối hôm qua tôi đi đường kia sẽ nhanh hơn, nhưng cậu nói cậu sợ tối kêu tôi đi cùng cậu.
Nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý hoặc là cam kết sẽ vĩnh viễn đi cùng cậu, thậm chí giữa chúng ta còn chẳng có bất cứ ước định gì. Còn nếu là do tôi làm chậm trễ thời gian của cậu hoặc là tổn hại ích lợi của cậu thì do tôi không đúng.
Nhưng từ đầu tới cuối cậu không có bất cứ tổn thất nào hết, đều là do tôi nhịn cậu. Thậm chí tối hôm qua tôi còn nguyện ý đền bù mua cho cậu một cái bánh kem nhỏ, tôi cũng đã mua; nhưng sao cậu không nói cho bọn họ biết những lời nói của cậu khi thấy tôi không đi cùng cậu vào tối hôm qua đi? Rõ ràng tôi kiên quyết đường đi có thể sẽ bị phong tỏa nhưng cậu vẫn kiên trì muốn tôi tiễn cậu đi đường Hoài An.
Vậy cậu có biết nếu đi thêm một đường này thì tôi lại phải tốn thêm một tiếng đồng hồ hay không? Sợ là cậu biết thừa nhưng cậu căn bản không thèm quan tâm tôi thế nào, cậu chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi, thậm chí còn muốn trả đũa tôi nữa. Chính cậu đã nói, chúng ta có từng thỏa thuận tôi nhất định phải đưa cậu về nhà chưa?"
Chắc là do sống sót sau tai nạn làm Cát Hâm đột nhiên không muốn nhịn nữa.
Cậu nhịn mười tám năm, luôn quan tâm cảm xúc của người khác là chính, cho dù bản thân có chịu thiệt thòi nhưng vẫn nhường nhịn một hai.
Nhưng nhịn được đến bây giờ cũng là nói như vậy, bây giờ cậu không muốn tiếp tục nhịn nữa.
Mấy đồng nghiệp kia không ngờ Cát Hâm luôn tốt tính nhưng bây giờ lại tức giận, liếc nhau, pha trò ha hả, nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng đi thay quần áo làm việc.
Chỉ để lại Điền Tân khó có thể tin nhìn Cát Hâm.
Cát Hâm lại không để ý đến hắn, nhấc cái bánh kem nhỏ trong tay lắc lắc về phía Điền Tân rồi sau đó cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Lúc xoay người đi cậu không nhịn được đỏ mắt rồi lại cười, nghĩ đến bộ dạng Điền Tân ăn mệt vừa nãy là cậu lại cảm thấy rất sảng khoái.
Quản lý nhìn hết tình cảnh này cũng không nhịn được mà cười, ngày trước tuy cảm thấy thằng nhóc Cát Hâm này cần cù chăm chỉ lại còn thông minh, chỉ là làm người hiền lành tính cách có hơi yếu đuối, hiện giờ xem ra ngược lại là có niềm vui bất ngờ.
Mà bên kia, khi Quý Phong thức dậy phát hiện miu miu đã hoàn toàn bình thường, tinh thần phấn chấn, cho dù sáng sớm cậu bất ngờ tập kích vuốt một trận nó cũng không tức giận.
Quý Phong vui mừng, chẳng lẽ mỗi sáng về sau cũng có thể vuốt nhiều thêm một lần sao?
Sếp miu miu căn bản không phát hiện Quý Phong đang nhìn chằm chằm nó suy nghĩ gì đó, vì lúc này tâm trạng của nó cực kỳ tốt.
Quý Phong còn chịu lấy tu vi bảo bối ra dùng làm gió mát vì nó quá nóng, nam sinh kia có chân dài thì làm sao? Địa vị cũng không sánh được với nó.
(Dạo này mình bận tối mắt tối mũi nên ra chương hơi lâu, mn thông cảm giúp mình nhé, có thể đợi truyện đăng được nhiều nhiều rồi đọc sau <33)