• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Biệt thự nhà Phong Đại Hải ở giữa sườn núi, Quý Phong từng tới một lần nên đã có kinh nghiệm, trước tiên cậu thuê một chiếc xe, tìm một người lái thay, lái tới biệt thự nhà Phong Đại Hải.

Tới nơi rồi quay đầu xe, ngừng ở ven đường bên trên cách đó không xa.

Từ góc độ này của bọn họ vừa vặn có thể nhìn thấy cửa nhà Phong Đại Hải.

Tuy Quý Phong biết lái xe nhưng là về sau mới học, lúc này ở kiếp đầu cậu mới vừa tới thành phố C, còn chưa thi lấy bằng lái.

Cậu ôm ông chủ miu miu ngồi ở ghế sau, cậu thuê một chiếc xe từ bên ngoài không nhìn vào được bên trong, từ bên trong lại có thể nhìn rõ ra bên ngoài.

Ngay từ đầu sếp miu miu không để ý đây là chỗ nào, theo Quý Phong ôm nó nhìn ra bên ngoài, khi mắt mèo nhìn thấy cái cửa lớn quen thuộc của biệt thự kia, con ngươi của nó chợt thay đổi.

Quý Phong đợi không bao lâu, một chiếc xe tải từ dưới chân núi đi lên trên, cuối cùng dừng lại ở cửa nhà Phong Đại Hải.

Từ trên xe đi xuống bảy tám người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc một cái áo cánh dơi rất lớn và quần rách, trên cổ đeo một dây chuyền vàng to đùng, mỗi ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ.

Hắn ưỡn bụng bia, nghênh ngang đi đến trước cửa biệt thự, hất đầu ra hiệu cho phía sau một cái, mấy người theo sau cũng không ấn bộ đàm thông báo, trực tiếp gõ cửa ầm ầm.

Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân đang ăn sáng ở phòng khách, gần đây bởi vì Phong Đại Hải góp tiền làm ăn cùng Diệp và chuyện lão Ngũ đóng băng tài chính của ông ta bị tiết lộ ra ngoài, ngoài miệng ông ta nói là tin giả, dứt khoát không đến công ty.

Đến công ty cũng sẽ bị cấp dưới thúc giục giải quyết một đống hỗn loạn.

Trước đó mấy ngày bởi vì con súc sinh kia mà Đổng Bảo Vân bị Phong Đại Hải trút xuống một trận chửi mắng, mấy ngày nay bà ta dịu dàng cẩn thận mới dỗ người xong, còn phải lấy tiền riêng của mình ra mới có thể làm cho Phong Đại Hải lộ ra chút tươi cười.

“Đại Hải, anh nếm thử món canh này đi, tối hôm qua em dặn bảo mẫu hầm đấy, bổ lắm.”

“Tôi đang như vậy rồi còn có thể bổ được cái gì?” Phong Đại Hải tức giận liếc bà ta một cái, nếu không phải bà ta một hai phải khuyến khích ông ta thừa dịp lão Ngũ xảy ra chuyện mà bá chiếm Phong thị, lại còn đuổi con súc sinh kia đi thì có thể biến thành cục diện hiện tại hay sao?

(Chỉ biết đổ lỗi, đúng cái nhà toàn thành phần hãm cành cạch như nhau ರ_ರ)

Đổng Bảo Vân rụt cổ: “Em, em cũng không phải không nghĩ tới……” Ai có thể ngờ được lão Ngũ thế mà lại coi con súc sinh kia như bảo bối vậy chứ, vì vậy mà còn không màng tình nghĩa anh em sao? Bà ta ngồi dịch sang một chút, hạ giọng mách lẻo: “Đại Hải à, không phải em gây xích mích tình anh em của anh đâu, nhưng anh xem việc lão Ngũ làm đi, chẳng lẽ anh có thể không quan tâm nó hay sao? Còn không phải là quan tâm đặt ở trong lòng không biểu lộ bên ngoài sao? Nhưng lão Ngũ cũng không thể chỉ vì một con mèo mà dứt khoát náo loạn với anh như muốn đoạn tuyệt quan hệ vậy chứ, điện thoại chúng ta cũng đã gọi, nhưng không phải nó không nghe hay sao? Việc này á, là lão Ngũ không chân chính (?). Một con súc sinh sao có thể so sánh với anh trai là anh được chứ, nó thế mà lại chọn súc sinh, đây quả thực không coi anh là anh em.”



Sắc mặt Phong Đại Hải cũng khó coi, siết chặt nắm tay, nhưng ông ta có thể làm gì được chứ?

Lão Ngũ nắm giữ vận mệnh công ty ông ta, không có lão Ngũ rót vốn, ông ta chẳng là cái thá gì!

Phong Đại Hải đột nhiên khoát tay: “Việc này đừng nói nữa, lòng tôi tự hiểu rõ.”

Đổng Bảo Vân thấy ông ta đã nghe lọt cũng không tiếp tục nữa, nói sang chuyện khác: “Em còn có thể không có chừng mực hay sao? Chờ lão Ngũ trở về, em tự mình dẫn theo Hạo Vũ và Thụy Tuyết đi xin lỗi, nó cũng không thể so đo mãi với một người phụ nữ như em được.”

Sắc mặt Phong Đại Hải hòa hoãn không ít: “Ừ, tiền riêng của em về sau anh sẽ trả lại cho em, hiện giờ chỉ có thể dùng để cứu trường hợp khẩn cấp trước, vạn nhất tên nhà giàu mới nổi kia thật sự là kẻ khó chơi muốn thực hiện hợp đồng, mặt già này của anh sợ là sẽ mất hết.”

Lúc ấy ông ta nghĩ trước hết lấy biệt thự để tham dự vào công cuộc làm ăn của Diệp gia trước, khi đó ông chủ Diệp nói cũng được, mấy ngày sau là có thể thấy lợi nhuận, ông ta nghĩ, dù thế nào thì cũng có thể trả lại tiền cho tên nhà giàu mới nổi kia, chuộc nhà về.

Kết quả bên Diệp gia lại trì hoãn, ông chủ Diệp nói tạm thời không thể trả lại, nếu trả lại thì tiền đổ vào lúc trước coi như đều ném xuống sông.

Ông ta cũng không dám ép quá gắt.

Kết quả nhà dột lại còn gặp mưa suốt đêm, ông ta còn chưa lấy được khoản tiền từ chỗ bí thư Hách thì lão Ngũ đã dứt khoát cắt đứt tiền mỗi tháng cho ông ta.

Phong Đại Hải cắn răng: “Đều do người trẻ tuổi kia, tự dưng không có việc gì lại đi lắm mồm!” Chờ lần sau gặp lại phải điều tra chi tiết cậu ta, xem ông ta có làm cho cậu ta chết hay không.

Ngay khi Đổng Bảo Vân cũng muốn hỏi hai câu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập ầm ầm ầm, dọa bà ta nhảy dựng: “Có chuyện gì thế? Chị Bình! Đi xem sao lại thế này!”

Bảo mẫu chị Bình nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng đi ra từ phòng bếp, nghe vậy chạy nhanh ra bên ngoài, rất nhanh đã trở lại, mặt trắng bệch: “Tiên sinh, phu nhân, không ổn rồi, có vài người đang đập mạnh cửa lớn, nói là tới giục nợ!”

Vừa nghe hai chữ giục nợ, Phong Đại Hải biến sắc: “Xong rồi, là tên nhà giàu mới nổi kia!”

Phong Đại Hải sợ làm lớn chuyện sẽ bị các nhà ở phụ cận biết, truyền ra làm mất mặt ông ta, ông ta tự mình đi ra ngoài mời Tiền tổng nhà giàu mới nổi trong miệng ông ta vào nhà.

Kết quả khi tới phòng khách, Phong Đại Hải còn chưa nói xong, Tiền tổng đã tự mình ngồi xuống, hai chân gác lên nhau đặt lên trên bàn, toét miệng cười, tâm trạng rất tốt: “Hải tổng à, số tiền lúc trước ông mượn thế nào rồi? Hôm nay đã đến kỳ hạn, nên trả rồi đó, tôi nhớ rõ là giữa trưa 12 giờ tới. Bây giờ chỉ còn 1 tiếng thôi.”

Phong Đại Hải nhìn đồng hồ trên tường, trên trán toát mồ hôi lạnh, cười làm lành: “Tiền tổng à, mọi người cũng không phải lần đầu tiên hợp tác, ông cũng biết Ngũ đệ của tôi là Chủ tịch tập đoàn Phong thị, tôi còn có thể thiếu ông 20 triệu này sao? Còn không phải là Ngũ đệ gần đây ở hải ngoại, hai tháng nữa sẽ trở lại, muộn nhất hai tháng nữa, tôi sẽ trả lại cho ông 22 triệu, thế nào?”

Tiền tổng liếm răng: “Nói cách khác, Hải tổng không có tiền để trả à?”

“Có có có, sao có thể không có chứ? Chỉ là cần một chút thời gian, ông xem, nếu không thì tôi cho ông 5 triệu trước, ông thư thả cho tôi hai tháng, 5 triệu này coi như tiền lãi.” Lời này vừa ra khỏi miệng lại mất đi 3 triệu, Phong Đại Hải có tiếp tục đau lòng thì cũng không thể thật sự đưa căn biệt thự cấp này cho tên nhà giàu mới nổi kia.

Lúc mới mua chỉ có 50 triệu, mấy năm nay đã sớm tăng tới 70-80 triệu.

Tiền tổng cười đến nheo cả mắt: “5 triệu? Ông thấy Tiền tổng tôi đây có giống người thiếu 5 triệu không? Còn 55 phút, Hải tổng vẫn nên ngẫm lại cách bổ khuyết lỗ hổng 20 triệu kia đi, hay là tìm một công ty dọn nhà trước nhé?”

Sắc mặt Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân đều thay đổi, bọn họ xem như đã hiểu rõ, tên nhà giàu mới nổi này đang đánh chủ ý tới căn biệt thự này của bọn họ.

Phong Đại Hải hít sâu một hơi: “Ông không sợ đắc tội tôi, đắc tội tập đoàn Phong thị sao?”

Tiền tổng nâng tay lên, thủ hạ đưa hợp đồng qua, hắn ném lên bàn bộp một cái: “Giấy trắng mực đen, cái này cũng không phải là tôi ép ông ký, lúc trước đã nói tôi cho ông mượn 20 triệu, trong bảy ngày phải trả hết, nếu không sẽ lấy căn biệt thự này gán nợ.”

Nếu là người khác thì có lẽ sẽ cố kỵ tập đoàn Phong thị, nhưng Tiền tổng này sở dĩ bị Phong Đại Hải trào phúng là nhà giàu mới nổi, thứ nhất là vì có tiền, thứ hai chính là vừa mới tới thành phố C, lúc còn ở thành phố S xem như nghênh ngang mà đi, rất có tư thế ông nội đệ nhất thiên hạ, tất nhiên không sợ đắc tội Phong Đại Hải.

Lúc trước Phong Đại Hải quen biết người này cũng là vì hắn ra tay hào phóng, nhìn giống người vung tiền như rác, kết quả cũng có một ngày ông ta đá phải tấm ván sắt.

Phong Đại Hải hoàn toàn héo úa, lúc trước bởi vì nghe nói Diệp gia có thể lãi gấp mười lần, ông ta có thể góp bao nhiêu tiền đều đã góp, ngay cả con trai cũng định tới đây hỏi, chỉ là ông ta không dám đề cập đến chuyện hợp tác, góp 40 triệu qua, kết quả hiện tại……



Phong Đại Hải chỉ có thể kêu Đổng Bảo Vân ngồi với Tiền tổng, ông ta đi gọi điện thoại.

Ông ta tiếp tục gọi cho bí thư Hách của lão Ngũ, không ngoài dự đoán căn bản chẳng có ai nghe máy, cho dù hiện tại đến tập đoàn Phong thị chặn người cũng không kịp, ông ta chỉ có thể căng da đầu gọi cho ông chủ Diệp, dò hỏi có thể chi ra trước một chút lợi nhuận không.

Kết quả lần này ông chủ Diệp nói còn nghiêm trọng hơn lúc trước, nói bây giờ là thời điểm mấu chốt, đừng nói là lợi nhuận, hiện tại ngay cả tiền vốn cũng không lấy ra được, nếu không thì 100 triệu hắn quăng vào cũng phải đổ xuống sông xuống biển, tổn thất này ông ta đền nổi không?

Phong Đại Hải chỉ có thể nói bản thân gặp chút phiền toái, ông chủ Diệp có thể cho ông ta mượn 15 triệu hay không.

Ông chủ Diệp nói thẳng là có việc rồi cúp máy.

Phong Đại Hải tức giận dậm chân tại chỗ, rồi lại không dám đắc tội hắn, sợ 40 triệu kia của mình cũng trôi theo nước.

Ông ta chỉ có thể tiếp tục gọi điện thoại cho người quen biết từng hợp tác, nhưng những người đó nghe điện thoại xong lại *đánh Thái Cực nói ông ta là anh trai của Phong tổng tập đoàn Phong thị, sao lại thiếu mười mấy triệu được chứ, sau đó tìm cớ rồi lập tức cúp máy.

(*Chắc là vòng vo)

Khi cách 12 giờ còn năm phút, Phong Đại Hải quay trở lại mặt đã trắng bệch.

Tiền tổng nhìn thấy bộ dáng này, nhếch miệng cười: “Ôi Hải tổng mượn được tiền rồi sao?”

Phong Đại Hải lắc đầu, suy sụp ngồi tại chỗ, bộ dáng có chút thất vọng, nhưng ông ta đã nhanh chóng thông suốt, rất nhanh thôi bản thân sẽ có 400 triệu, chờ tiền của Diệp gia chuyển tới đây, ông ta lại mua nhà về một lần nữa thì có làm sao?

Nghĩ vậy, Phong Đại Hải hít sâu một hơi: “Nếu đã giấy trắng mực đen, vậy thì chúng tôi dọn đi!”

“Đại Hải!” Đổng Bảo Vân sợ tới mức trắng bệch mặt.

Phong Đại Hải bà ta một cái: “Đi thu dọn đồ đạc.”

Tiền tổng vui vẻ: “Vẫn là Hải tổng dứt khoát, không hổ là anh trai của Phong tổng, có quyết đoán! Nếu Hải tổng đã hào phóng như vậy, tôi đây cũng không keo kiệt, tôi mang đến một chiếc xe tải ở bên ngoài, cho các người một giờ chuyển nhà, qua khoảng thời gian này, đến lúc đó cũng đừng nói là tôi đuổi người nhé.”

Ở bên kia, Quý Phong ngồi trong xe thong thả ung dung chờ, cậu cũng không nóng vội, sau khi đám người kia vào trong được một giờ, lập tức nghe thấy động tĩnh rất lớn từ biệt thự truyền đến.

Không bao lâu, Đổng Bảo Vân ôm một cái hộp trang sức đi ra trước tiên, nhìn thấy xe tải ở bên ngoài thì mặt tối sầm, run rẩy đi ra đằng sau, mở cửa ra(?), bà ta nỗ lực muốn để đồ lên nhưng tay căn bản không đủ dài, tức giận kêu bảo mẫu chị Bình đang ở phía sau ôm còn nhiều đồ hơn giúp bà ta đặt lên.

Chị Bình nhanh chóng đặt ổn thỏa, kết quả Đổng Bảo Vân lại trút tất cả sự tức giận lên người chị Bình, chị Bình mới vừa đặt hộp xuống, nhìn Đổng Bảo Vân hùng hổ doạ người, tức giận hít sâu một hơi, cuối cùng thở dài một tiếng, không biết nói gì đó, Đổng Bảo Vân tức giận đến mức hét lên một tiếng.

Chị Bình nhanh chóng đi vào đi thu xếp đồ đạc, xem ra là định từ chức không làm nữa.

Quý Phong ôm sếp miu miu dán vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cằm cậu nhẹ nhàng đặt trên đầu miu miu cọ cọ, tâm trạng rất tốt, nắm bàn tay nhỏ của nó ấn một cái lên cửa kính xe, lại xoa xoa đệm thịt: “Nhóc xem kìa, những người từng bắt nạt nhóc bị gặp báo ứng rồi có đúng không? Có vui không?”

Dù ông chủ miu miu đã sớm đoán được nhưng nghĩ đến chuyện Quý Phong làm vì nó trước đó, trong đôi mắt mèo có gì đó chợt lóe qua, trong lòng căng phồng, tâm tình khó hiểu mà cực kỳ tốt.

Hẳn do cằm cọ trên đỉnh đầu cũng có chút thoải mái, nó kêu meow như đang đáp lại.

Ý cười trong đáy mắt Quý Phong càng sâu: “Xem ra tâm trạng miu miu rất tốt nhỉ, vậy thì…… Lần trước nói là không vuốt một tuần, nếu không thì đêm nay phá lệ một lần nhé?”

Ông chủ miu miu: “…………”

Bên kia chị Bình tỷ nói đi là đi, chỉ lấy hai bộ quần áo của mình, tiền lương mấy ngày trong tháng này cũng dứt khoát không cần.

Chị Bình vừa đi, tài xế và những người khác cũng đi luôn.



Để lại Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân trợn mắt há hốc mồm, khi Phong Đại Hải biết rõ tình huống thì tức giận đến dậm chân: “Bà đuổi mấy người đó đi hết thì ai tới chuyển nhà?” Chẳng lẽ để đồ đạc lại tiện nghi cho tên nhà giàu mới nổi kia sao?

Đổng Bảo Vân cũng không ngờ chị Bình lại không dễ mắng như vậy, trước kia có mắng như thế nào cũng không cãi lại, lần này chắc chắn là thấy bọn họ không ổn thì chạy, cái loại người gì vậy!

Ngay khi Phong Đại Hải tức giận muốn bùng nổ, Phong Thụy Tuyết vừa vặn đi dạo phố trở về, đi tới cửa thấy tình cảnh như vậy thì hơi sững sờ: “Đây là…… Làm sao vậy?”

Phong Đại Hải và Đổng Bảo Vân nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn, thấy Phong Thụy Tuyết thì nhìn nhau, lập tức kêu Phong Thụy Tuyết nhanh chóng tới đây làm cu li.

Quý Phong không ngờ tới còn có bất ngờ ngoài ý muốn như vậy, cậu ngồi trong xe, điều hòa tỏa hơi lạnh, nhìn Phong Thụy Tuyết dọn đồ từng chuyến một, Đổng Bảo Vân chỉ đứng ở một bên chỉ huy, ước chừng dọn hơn nửa tiếng đồng hồ, khi ghế sau xe tải đã đầy, cả người Phong Thụy Tuyết cũng đã chật vật bất kham.

Tiền tổng nói cho một tiếng là một tiếng, sau một tiếng trực tiếp đuổi ba người ra khỏi cửa, đóng cửa ầm một cái.

Phong Đại Hải tức giận đến mức gân xanh trên trán giật giật, nhìn xe tải, nhớ ra tài xế cũng đã bị đuổi đi, trước khi đi không cẩn thận cũng mang chìa khóa xe đi luôn, xe ông ta đặt trong gara căn bản không khởi động được, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, hiện giờ khởi động được chỉ còn lại cái xe trước mặt này, muốn ông ta tự mình lái hay sao?

Lấy điện thoại ra gọi người lái thay, lại không muốn ngồi cái xe này, nhìn quanh một vòng, lập tức thấy Quý Phong đỗ xe ở chỗ này.

Thấy đèn xe sáng lên, hiển nhiên bên trong có người, ông ta đi đến hai bước, nghĩ nghĩ lại dẫn Đổng Bảo Vân và Phong Thụy Tuyết theo cùng, mang theo hai người phụ nữ thoạt nhìn dễ nói chuyện.

Đến trước xe, Phong Đại Hải nhìn Phong Thụy Tuyết kêu cô ta đi nói chuyện.

Phong Thụy Tuyết lớn lên xinh xắn, ôn thanh tế ngữ, tương đối dễ dàng chiếm được sự đồng cảm.

Sau khi Phong Thụy Tuyết hiểu ra, chỉ có thể kiên trì đi đến gõ gõ cửa điều khiển xe.

Trong xe, người lái thay quay đầu lại nhìn Quý Phong một cái, Quý Phong lắc đầu với hắn, người lái thay chỉ có thể không nói gì cũng không hạ cửa kính xe xuống.

Phong Thụy Tuyết quay đầu lại nhìn Phong Đại Hải một cái, chỉ có thể tiếp tục đi gõ cửa sau.

Cũng may lần này cửa sổ xe chậm rãi thả xuống, Phong Thụy Tuyết vui vẻ, nhưng há mồm lời còn chưa ra khỏi miệng, khi thấy rõ gương mặt dần dần lộ ra kia thì mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy: “Cậu, cậu…… Sao lại là cậu?!”

Khi gương mặt Quý Phong hoàn toàn in vào vào đáy mắt ba người bên ngoài, Quý Phong cũng bế ông chủ mèo lên, một người một mèo đặc biệt vô tội: “Ồ, đây không phải là Phong đại tiểu thư sao? Muốn mượn xe à, nhưng không phải cô bị dị ứng lông mèo hay sao?”

Phong Đại Hải mới đầu còn chưa hiểu gì, đến khi thấy rõ con mèo đen nhìn quen quen Quý Phong đang ôm thì hiểu ra, đột nhiên nhìn về phía Phong Thụy Tuyết: “!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK