Lúc nhìn thấy người trước mặt, cậu ngậm miệng lại, gãi gãi đầu xin lỗi: "Anh Vân, là anh à..."
Nghe thấy tiếng Đồng Ngải Ni, Đồng Ngải Linh và Đồng Minh Phong cũng nhìn qua.
Chỉ thấy Vân Trạch Hạo đang cầm một chai rượu đỏ và một giỏ hoa quả bước vào, giống như là sang thăm hàng xóm vậy.
Sắc mặt Đồng Ngải Linh có chút khó coi, cô chỉ tuỳ tiện nói vài câu, không ngờ rằng anh ta lại đến đây.
Cô không nghi ngờ năng lực làm việc của tay sai dưới quyền Vân Trạch Hạo chút nào, tìm được cô là một chuyện vô cùng đơn giản dễ dàng.
Hơn nữa còn có cái đứa mồm to Đồng Ngải Ni ở đây, lần trước chắc chắn nó đã trao đổi số điện thoại với Vân Trạch Hạo rồi.
Có khi Vân Trạch Hạo còn không cần hỏi, thằng nhóc này đã trực tiếp nói nhà mình ở đâu cho người ta, không những thế còn nhiệt tình mời người ta đến nhà chơi một lát nữa.
"Anh Vân, hôm nay anh đã đến rồi sao!"
Quả nhiên, không sợ kẻ thù như thần chỉ sợ đồng đội như heo, Đồng Ngải Linh còn chưa nghĩ xong thì Đồng Ngải Ni đã vô cùng vui vẻ hô lên.
Thật đúng là thằng nhóc này đã phản bội bọn họ!
"Ha ha, mọi người đi nghỉ ở chỗ này sao, đúng lúc anh cũng đang làm chút việc ở gần chỗ này nên qua đây."
Vân Trạch Hạo cười với vẻ mặt vô hại, giống như anh ta chỉ là một người hàng xóm ở bên cạnh ghé qua thăm bình thường vậy.
"Từ giờ anh sẽ ở căn biệt thự đối diện, nếu có thể thời gian thì đến chơi nhé!"
"Thật sao? Anh Vân, em có thể sang tìm anh chơi sao?!"
Đồng Minh Phong và Đồng Ngải Linh không nói gì, nhưng Đồng Ngải Ni lại vô cùng vui vẻ.
"Chắn chắn rồi."
"Thật sao! Hay quá! Chị! Chúng ta cùng đi nha!"
Đồng Ngải Ni cũng không phải đồ đần, Vân Trạch Hạo đến nhà bọn họ nhiều lần như vậy nhất định là không phải vì cậu.
Chỉ là một nhân vật lớn như Vân Trạch Hạo có thể làm anh rể của cậu thì còn tốt hơn cái tên Từ Chu Phi kia không biết bao nhiêu lần!
"Ngải Ni hồ đồ quá, đừng có mà đưa chị đi cùng!"
Cũng là một nhân vật lớn ở thành phố B, tất nhiên là Đồng Minh Phong biết rõ Vân Trạch Hạo đang làm gì.
Người như vậy thích con gái ông, ông cũng không cảm thấy đây là chuyện vui gì.
Thực tế, cho dù là ai thì ông cũng thấy không xứng với con gái bảo bối của mình!
"Ba ba, không sao đâu, anh Vân cũng chỉ đến ghép nhà thôi mà."
Đồng Ngải Linh thấy Đồng Minh Phong căng thẳng như vậy liền an ủi.
"Anh Vân, đến đây ngồi đi."
Đồng Ngải Linh bày tỏ thái độ khiến Đồng Minh Phong cũng coi như thở phào một hơi.
Sau sự việc với Từ Chu Phi, con gái đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều, sẽ không dễ dàng bị những tên mất dạy này lừa nữa.
Ông cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Một tên Từ Chu Phi ông đã không có cách gì rồi, nếu đổi lại là Vân Trạch Hạo thì ông càng vô lực ngăn cản.
Nhân phẩm của tên Vân Trạch Hạo này chắc chắn là tốt hơn Từ Chu Phi kia nhiều, chỉ là địa vị xã hội và kinh nghiệm sống của hắn không thích hợp với Đồng Ngải Linh.
Ông hi vọng Đồng Ngải Linh có thể tìm được một người đối xử tốt với mình, một chàng trai có nhân phẩm tốt ở bên, gia đình có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là có thể cho Ngải Linh một cuộc sống yên ổn.
Công việc của Vân Trạch Hạo, quá nguy hiểm.
"Chào bác Đồng, tâm ý nho nhỏ tránh thất lễ..."
Mặc kệ người nhà họ Đồng có phản ứng gì thì Vân Trạch Hạo vẫn luôn mỉm cười, không hề tỏ ra nóng nảy.
Thò tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, Vân Trạch Hạo như vậy làm người ta chẳng có lý do gì để đuổi anh ta ra ngoài.
Mấy người cười cười vừa ăn vừa nói chuyện, Vân Trạch Hạo ngược lại là một người rất hay nói, hai giờ sau, không riêng gì Đồng Ngải Ni, ai cũng càng thêm ngưỡng mộ anh ta.
__________
Giáng sinh vui vẻ nhaaa ヾ(๑╹◡╹)ノ"