• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nene (2021.1.7)

Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu thấy thế cũng nhanh chóng xuống xe, vọt vào trong.

Đồng Ngải Linh vẫn còn chém giết tang thi ở bên ngoài, trong mắt Giang Y Nhu hiện lên một tia oán hận, định đóng cửa chính lại, nhốt Đồng Ngải Linh ngoài cửa.

Đồng Ngải Linh vốn đang đề phòng Giang Y Nhu và Giang Vũ Hiên, lúc thấy cô ta thò tay ra định đóng cửa cô liền phi thẳng thanh kiếm trong tay đến.

Thanh kiếm sượt qua sát tai Giang Y Nhu, chém đứt một nhúm tóc của ả, cũng làm cho ả ta dừng động tác trên tay lại.

Chết đứng ngay tại chỗ.

Vân Trạch Hạo vừa kiệt sức, lại bị Đồng Ngải Linh quăng cho lăn một vòng trên đất, cũng không để ý đến chuyện bên này.

Lấy lại tinh thần, đúng lúc anh ta nhìn thấy Đồng Ngải Linh thu thập xong con tang thi cuối cùng, quay người đi vào cửa lớn.

"Dùng dị năng hệ thuỷ của cô dọn dẹp sạch sẽ vết máu ở đây đi!"

Cô ra lệnh cho Giang Y Nhu.

"Tại sao tao phải nghe lời mày!"

Bây giờ Giang Y Nhu đã có dị năng, cô ta sẽ không nghe lời Đồng Ngải Linh.

"Bởi vì."

Đồng Ngải Linh rút súng ngắn ra, chĩa vào Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu.

"Bà, mang chiếc xe này đến bãi đỗ xe bên kia đi!"

Giang Vũ Hiên thấy Đồng Ngải Linh cầm súng, đương nhiên là phải ngoan ngoãn làm theo:

"Ngải Linh, đều là người một nhà cả, cũng không nhất thiết phải như vậy chứ? Nếu cha con mà biết thì sẽ tức giận đấy!"

Chẳng qua bà ta cũng sẽ không để cho Đồng Ngải Linh thoải mái trong lòng, lúc đưa Giang Y Nhu đi, bà ta cũng nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Chủ yếu là bà ta muốn khiến cho Đồng Ngải Linh hiểu, không nên vứt bỏ hai mẹ con bà ta ở ngoài, nếu không cha cô sẽ không vui.

Đồng Ngải Linh có lý thì cũng không có lý với bọn họ.

Chỉ là nhìn chằm chằm hai người làm việc, tiện thể cảnh giác nhìn bốn phía có tang thi đến không.

Mấy người kia náo loạn như vậy, tang thi xung quanh có lẽ đã bị xử lý gần hết rồi, tiếp theo, thứ cô đề phòng nhất chính là con người.

Cô giao khẩu súng cho Vân Trạch Hạo: "Anh theo dõi bọn họ chặt chẽ hộ tôi một lát, tôi không muốn lát nữa bị mẹ con bà ta nhốt ngoài cửa đâu."

Sau đó cô lại đeo găng tay vào để đào bới đầu của những con tang thi kia lên, cô cũng không né tránh Vân Trạch Hạo, nếu anh ta đã là dị năng giả thì sớm muộn gì cũng sử dụng phương pháp này thôi.

Chỉ là cô không định dạy Giang Y Nhu, thủ pháp của cô rất điêu luyện, lúc Giang Y Nhu và Giang Vũ Hiên quay lại thì những con tang thi trên mặt đất đều đã bị cô động qua một lần.

Tang thi sơ cấp mà có tinh hạch vô cùng ít, vài chục con tang thi như vậy mà cô cũng chỉ lấy được ba viên tinh hạch tang thi.

Lúc Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu lái xe về thì thi thể tang thi đã bị cô vứt ở bãi rác phía xa.

Giang Y Nhu lợi dụng dị năng hệ thuỷ của mình để rửa sạch cuốn đi phần lớn vết máu to ngoài cửa, Đồng Ngải Linh cũng không để cô ta rửa quá sạch sẽ.

Quá sạch sẽ thì người ta vừa nhìn đã biết ngay là chỗ này có người ở.

"Đi thôi."

Đồng Ngải Linh quay người bước vào cửa, khoá cửa lại.

Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu thở dài một hơi, may là Đồng Ngải Linh không nhốt bọn họ bên ngoài.

Mặc dù Giang Y Nhu đã là dị năng giả, nhưng hai mẹ con bà ta là phụ nữ, lẻ loi trơ trọi ở bên ngoài thì vẫn có chút đáng sợ.

Vừa rồi Giang Y Nhu còn định nhốt Đồng Ngải Linh ở ngoài, may mà Đồng Ngải Linh không làm vậy.

Giang Vũ Hiên dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Y Nhu, bây giờ ả ta đã là dị năng giả, nếu nhìn Đồng Ngải Linh không vừa mắt thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội để trừng trị cô.

Lúc này trước tiên phải điều dưỡng thân thể thật tốt, để Đồng Minh Phong tìm một chỗ phá thai cho ả ta.

Bây giờ thế đạo thành ra như vậy, có sinh con ra cũng chỉ là một tai hoạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK