- Ha ha ha, cuối cùng cũng hoàn thành! Phần kia yêu dấu, ta đến đây. Bảo vật ơi, đừng có trốn đấy.
Nơi núi rừng sâu xa truyền đến những âm thanh đổ vở, sau đó là tiếng cười sảng khoái và một lời nói có phần thần kinh.
Đúng là không khác gì thần kinh! Đó là miêu tả xác thực nhất cho Lâm Nghị hắn lúc này. Đã liên tục mười ngày không ăn, uống, ngủ, nghỉ, hay bất kì thứ gì khác, Lâm Nghị cứ mãi đắm chìm trong quá trình giải thiên nhiên cấm chế. Do không có sự hồi sức, đã vậy còn làm việc lao lực nơi rừng núi, thế nên trông Lâm Nghị bây giờ vô cùng tơi tả, thậm chí ngay cả đệ tử cái bang cũng không thảm hại bằng hắn.
Thật sự chỉ có thân thể cường đại như của Nguyễn Kiên mới có thể chịu đựng loại dày vò này. Bất kì một phàm nhân khác đều khó mà chịu đựng được.
Lâm Nghị bây giờ vẫn vô cùng sung mãn, tất nhiên chỉ là tinh thần. Linh hồn của đệ nhất tu chân giả dù khuyết thiếu nhưng vẫn dư thừa cường đại để vượt qua khoảng thời gan này.
Lâm Nghị bước vào trong không gian bị ẩn giấu. Một cảm giác sung sướng, hít thở thông thuận, một cảm giác vô cùng sảng khoái dâng lên.
Giống như một người ngày nào cũng ăn năm bữa cơm ngon, bỗng nhiên suốt nửa tháng chỉ ăn hai bữa và toàn cơm trộn cám. Đó là đau khổ biết chừng nào a? Nhưng hôm nay lại được quay trở lại bữa cơm ngon, cơm no kia, đó không còn đơn thuần là bữa cơm ngày xưa từng ăn nữa. Đó có thể là bữa cơm ngon nhất trần đời. Hạnh phúc là rất gần, nó đến sau mỗi lúc khó khăn nhất.
Cảm giác được thiên địa tinh khí dày đặc và tinh thuần xung quanh mình khiến cho Lâm Nghị xúc động muốn ngồi xuống tu luyện ngay. Nhưng hắn chợt nhớ ra thân xác Nguyễn Kiên không thể tu luyện như hắn.
- Ài, hiếm có nơi nào ở Địa cầu thích hợp tu luyện hơn nơi này. Nhưng khổ nổi ta lại không thể tu luyện mới chết chứ. Thôi vậy, có cơ duyên thì sẽ đến lúc, đợi khi ta cần cũng có thể mượn thiên địa tinh khí nơi này. Giờ thì... phần thất lạc của ta ơi, ngươi đang ở đâu vậy? Hú hú.....
Lâm Nghị vừa bước đi vừa cất tiếng gọi phần thất lạc, niệm lực của hắn đã cạn sạch khi giải trận pháp, hắn lại vội vàng tìm kiếm nên không nghỉ ngơi khôi phục. Có điều phần kia cũng chẳng thể nào nghe thấy hắn gọi đâu, hắn chỉ là hoạt động cái mồm mà thôi.
Đưa mắt nhìn khắp nơi, xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn, những lớp vỏ đã khô xác rơi vụn, nhìn qua cũng biết những cổ thụ này đã thọ hơn hai trăm năm, điều đó cũng có nghĩa vùng đất này đã ẩn thế ít nhất là hơn hai trăm năm.
Một gốc cây nhỏ rơi vào tầm mắt của Lâm Nghị, suýt chút nữa hắn đã phải hét to lên “Ôi lão tặc thiên ơi!”. Gốc cây nhỏ đó mọc dưới tán lá của một cổ thụ có thể nói là già nhất nơi này. Nó chỉ cao hơn năm thước, nguyên một cây cũng chỉ có năm chiếc lá, tất cả đều màu xanh ngọc bích. Điểm đặc biệt nhất chính là làn sương trắng quanh gốc cây.
- Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo? Không sai! Chính nó! Úi mẹ ta ơi, thứ gì ở trong mắt con thế này?
Lâm Nghị sững sờ hoàn toàn trước gốc cây nhỏ, hắn lấy hai tay lau mắt mình, lại nhìn rồi lại lau, sau khi xác định mình không nhìn nhầm thì hắn mới vội vàng tiến lại bên cạnh gốc cây. Nhẹ nhàng cẩn thận chạm vào thân cây, cảm nhận khí lạnh tỏa ra, sau một lúc hắn mới thì thầm “Vẫn chưa thành thục a, phải thêm vài tháng nữa.”
Lâm Nghị thở nhẹ ra, hắn đã bình tĩnh lại hơn rồi, sự xuất hiện của Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo khiến hắn dâng lên sự xác động vô cùng. Không thể bảo hắn hãm tài, bởi vì thứ đó quá quan trọng, quá quá trân quý với hắn lúc này.
Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo là một linh thảo vô cấp bậc, nhưng nó còn quý giá, hiếm có hơn cả linh thảo cấp cao. Phân chia cấp bậc cho linh thảo được các đan giả cường đại nhất, dựa vào công dụng và độ quý hiếm của linh thảo để xác định. Vì những lí do đó nên Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo được xác định là vô cấp bậc, đối với từng tu sĩ, trong từng hoàn cảnh mà nó có cấp bậc khác nhau.
Linh thảo dùng để luyện đan, nếu không luyện thành đan, chắc lọc lấy tinh hoa của linh thảo thì sẽ hạn chế tác dụng của linh thảo rất nhiều. Nhưng Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo thì khác, đó là loại linh thảo chỉ có thể dùng trực tiếp.
Sở dĩ Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo trân quý, chính là vì nó có điều kiện sinh tồn cực kì khắc nghiệt, chỉ có cực ít bảo địa cho phép linh thảo này cắm rễ và sinh trưởng. Đó phải là một nơi vài trăm năm không một biến động, không có sinh vật khác, không có sự thay đổi thời tiết, không có sự thay đổi các yếu tố tự nhiên, và tất nhiên, thiên địa tinh khí phải đầy đủ, tinh thuần và ổn định. Một điều nữa chính là cơ duyên, nếu không có cơ duyên, dù là bảo địa thích hợp nhất cũng sẽ không có linh thảo này sinh trưởng. Đặc biệt, Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo sẽ tan rã trong một tháng sau khi nó thành thục hoàn toàn.
Về công dụng của nó, đây chính là thứ khiến cho người người theo đuổi. Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo chỉ có duy nhất một công dụng, đó là tu bổ liên kết linh hồn và thể xác. Nói rõ hơn đó là chữa trị, biến đổi linh hồn và thể xác, khiến hai thứ đó có thể chứa chấp, dung hợp hoàn mĩ với nhau.
Đối với tu sĩ, linh hồn là một thứ khó chạm tới, nếu bị thương linh hồn thì khó mà chữa trị. Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo chính là thứ tuyệt vời cho họ. Đồng thời sau khi tu chân giả đạt đến Đại Cảnh Tầm Đạo Hóa Kiếp, sức mạnh và tầm quan trọng của linh hồn cũng tăng lên. Như khi cường giả mất đi thể xác và đoạt xá kẻ khác, sẽ xảy ra không tương thích giữa linh hồn và thể xác. Lúc này thì Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo sẽ cho thấy công dụng của nó, đó là biến đổi sao cho thể xác và linh hồn dung hợp hoàn mĩ.
Và đối với Lâm Nghị hiện tại, Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo là thứ khiến hắn thèm muốn nhất. Có thể khẳng định, trừ cái mạng hắn và bảo vật Khai Thiên ra, hắn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để có được Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo. Và sau khí hắn tìm kiếm được đầy đủ các phần của mình, hắn sẽ dùng thứ này chữa trị hoàn toàn thương thế, khi đó hắn sẽ trở lại đỉnh phong. Và việc tiếp theo hắn làm là gì? Tất nhiên là đi tìm lại những thứ hắn đã mất!
Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo chính là bảo vật tốt nhất cho Lâm Nghị lúc này.
Lâm Nghị nhẹ nhàng tránh khỏi cây linh thảo, hắn phải cố gắng giữ nguyên mọi điều kiện tốt nhất cho Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo phát triển. Hắn đứng từ xa nhìn vào gốc cây nhỏ, trong lòng thầm chửi thề biết bao kẻ, tự nhủ “khi ta trở lại sẽ cho các ngươi biết đắc tội Lâm Nghị là sai lầm ngu xuẩn thế nào”. Hắn rất rất là thù dai.
Lâm Nghị lại bước tiếp, hắn đã đi vòng quanh một nửa vùng đất ẩn giấu này rồi. Và cuối cùng hắn cũng thấy thứ cần tìm.
Một viên hóa thạch trong như mã não, chỉ là nó rất lớn. Bên trong, ở giữa tâm viên hóa thạch là một phần cơ thể người.
- Là phần thân của ta!
Lâm Nghị bước lại gần viên hóa thạch. Đây không phải là hóa thạch bình thường. Nó là kết tinh của đại đạo và tu vi của Lâm Nghị, dưới Đăng Tiên Lôi Kiếp tàn phá còn sót lại. Trong đó ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng, nó có thể tàn phá nhiều thành phố chỉ với một vụ nổ.
Với từng bước chân của Lâm Nghị, viên hóa thạch càng rung động lớn hơn, không phải nó muốn phát nổ, nó đang rung động vì cảm nhận được linh hồn Lâm Nghị. Đó là sự liên kết nguyên thủy giữa linh hồn và thể xác.
Lâm Nghị ngồi bên viên hóa thạch. Vuốt ve nó như thể đó là mỹ nhân bầu bạn. Cơn mệt mỏi kéo tới, Lâm Nghị nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ an tĩnh nhất từ lúc hắn xuyên không! Khi hắn thức dậy, hắn sẽ luyện hóa và thu hồi phần thân, hắn lại tiến gần hơn một bước để đến cuối cùng sẽ khôi phục hoàn toàn. Sẽ sớm đến lúc hắn trở về, đòi lại món nợ ngày nào.
...
Trong lúc Lâm Nghị đang chôn chân nơi núi Mẫu Sơn, Võ Hùng vẫn đang chịu đựng chí dương chí cương khí thiêu đốt, và hắn vẫn ngày ngày tu luyện. Mặc dù sự tàn phá là rất lớn, nhưng chí dương chí cương khí cũng mang lại lợi ích không nhỏ cho việc tu luyện của Võ Hùng. Cũng vì thế nên hắn vẫn cắm đầu vào chỗ chết.
Trần Ngọc Kỳ thì không thể nào bình tĩnh, hay đúng hơn là vô tâm như hai tên đực rựa thiếu iốt này. Sắp tới lúc xảy ra cuộc tẩy trừ, nhưng Nguyễn Kiên vẫn chưa trở lại, điều đó khiến nàng vô cùng lo lắng. Còn Võ Hùng thì suốt ngày cứ tu luyện, hắn chẻ hết củi thì lại đi chặt cây, khuân vác, gần như không hề ngơi nghỉ. Và mỗi ngày hắn càng nóng hơn, đúng là nóng theo nghĩa đen, không khí xung quanh Võ Hùng càng ngày càng nóng và càng lan rộng, nàng nghĩ rằng hoàn toàn có thể nướng bánh bên cạnh hắn mà không cần lửa.
- Nguyễn Kiên à, anh đi đâu mà lâu vậy? Mau về đi!
Trần Ngọc Kỳ những ngày qua luôn nói mãi câu này. Bây giờ nàng mới nhận ra, từ lúc nào nàng đã lệ thuộc vào hắn, nàng đã mất đi sự độc lập và trưởng thành. Hiện giờ nàng cảm thấy bản thân thật vô tích sự, chỉ biết trông chờ vào Nguyễn Kiên.
- Không được, mình phải tự lực, mình sẽ làm những gì mình có thể làm. Phải vực dậy tinh thần, phải tự mình cố gắng. Cố lên Trần Ngọc Kỳ, ngươi có thể làm được!
...
Tại một nơi khác, một bóng hình đang lê bước, bước đi trong sự tĩnh mịch và thầm lặng. Người đó dừng lại, dừng lại trước một mảnh hoang vu, nơi này đã không còn thứ gì, bởi một căn nhà duy nhất ở đây đã tan tành trong cơn mưa giông sấm giật nửa tháng trước.
Bóng hình đó lặng người nhìn đống đỏ nát còn sót lại, nơi đây đã từng được dọn dẹp qua. Bóng hình dừng tại đó, yên lặng, như tượng, bất động! Những ngày sau, bóng hình đó mở miệng, một lời nói? Một câu hỏi? Chỉ có người đó biết.
- Là vậy sao.