Nguyễn Kiên đã trói hai tên gác lại, hắn lay tỉnh một tên rồi bắt đầu tra hỏi lấy thông tin. Hắn cũng chỉ muốn hỏi chút về chuyện của Trần Ngọc Vân và kẻ gọi là thiếu gia. Nguyễn Kiên hiểu hai tên thuộc hạ quèn này sẽ chẳng biết gì nhiều nên đi thẳng vào vấn đề chính.
- Có… Ưm ưm…
“Rắc” - Ư… “Soạt soạt”
Tên gác vừa tỉnh lại thì nhận ra tình hình ngay, hắn liền mở miệng muốn thông báo thì đã bị Nguyễn Kiên ngăn chặn và bẻ một ngón tay, cơn đau kéo đến nhưng hắn lại không thể hét lên, chỉ có thể chôn trong miệng và lắc người để giải tỏa.
- Ngươi không hợp tác một lần nữa, thì ngươi sẽ được gặp người nổi tiếng nhất dưới địa phủ. Chấp nhận thì gật đầu, nếu ngươi lắc đầu, thì sẽ thế này.
Nguyễn Kiên đe dọa tên gác, vừa nói vừa làm động tác cắt cổ. Tên gác sợ hãi đến run người, không hề do dự chút nào mà gật đầu như giã gạo.
Nguyễn Kiên cúng đã lường trước, những tên này hoàn toàn là hạng cặn bã, không những thế mà còn rất ngu xuẩn nữa. Với bọn này thì chỉ cần khiến chúng biết sợ hãi là gì thì chúng sẽ ngoan như mèo mướp, và phản bội chủ cũng vậy, không hề do dự. Nếu như không phải Nguyễn Kiên cần khai thác chút thông tin từ bọn này thì đã thẳng tay diệt sát ngay lúc đầu. Có thể khẳng định, những lời nói đậm mùi cặn bã của chúng đã rước họa sát thân vào người, nhưng nó cũng kéo dài sinh mệnh cho chúng được một chút.
- Tốt, giờ thì cho ta biết, thiếu gia là ai?
- Thiếu gia… thiếu gia chính là Dương Du Kiểm, con trai độc nhất… của ông chủ… Dương Trọng Lương.
- Ta cần biết mọi thứ liên quan. Và cả chuyện của Trần Ngọc Vân nữa. Nhanh lên, ta không có nhiều thời gian chờ ngươi suy nghĩ.
- Vâng vâng, chuyện là…
Nguyễn Kiên đi ra ngoài lan can, tiếp tục leo theo vách kính đi lên trên, lần này hắn hướng tới khách sạn ở tầng 46.
Từ những gì hai tên gác nói, kết hợp vài thông tin lúc trước, Nguyễn Kiên đã sơ bộ nắm được tình hình. Có vè như ông Nam vẫn chưa từ bỏ ý định kết thông gia với ông trùm khác. Việc Trần Ngọc Kỳ bỏ đi có lẽ không ảnh hưởng tới ông ta.
Hiện tại thì Trần Ngọc Vân đã được định sẵn sẽ gả cho Dương gia, nàng cũng đã đính hôn với tên thiếu gia kia. Nguyễn Kiên cũng biết được nàng không hề đồng ý với chuyện này, nhưng vì nhiều lí do, vì nàng, vì Trần thị của nàng,… cuối cùng thì nàng cam chịu số phận.
Đối với Nguyễn Kiên mà nói, sự chọn lựa của Trần Ngọc Vân không sai. Nhưng với hắn, đó là sự nhu nhược. Có nhiều cách để giải quyết mọi chuyện trên đời, chỉ là người có thể làm được theo cách nào, có tâm thực hiện hay không. Trong chuyện lần này, hai chị em Ngọc Kỳ và Ngọc Vân đều cùng hoàn cảnh, nhưng lại có cách xử lý khác nhau. Bản thân Nguyễn Kiên thì đồng ý với cách của Trần Ngọc Kỳ. Hắn cũng thưởng thức nàng hơn là em nàng.
Nguyễn Kiên hắn cũng là kẻ độc lập, hắn không muốn bị ép buộc và gò bó. Hắn đã trải qua một khoảng thời gian dài sống trong sự rèn luyện khắc khe, nên hắn rất khao khát cái gọi là tự do. Hắn có năng lực để dành lấy tự do, và hắn chọn con đường tốt nhất cho mình.
Lần này Nguyễn Kiên tình cờ biết được tình huống của Trần Ngọc Vân, hắn có dự định sẽ giúp nàng một lần. Xem như là báo đáp ân cứu mạng vậy. Còn chuyện quyết định sẽ giải quyết sự kiện lần này thế nào là do nàng, Nguyễn Kiên không có ý định can thiệp.
Nguyễn Kiên cẩn thận bước vào trong căn phòng khách sạn sang trọng, “chỗ ở một ngày” của Nguyễn Kiên là khách sạn 8 sao thì nơi đây hẳn là 12 sao. Từ bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, Nguyễn Kiên yên lặng lắng nghe.
- Nàng đã đến chưa?
- Bẩm thiếu gia, nàng đang được đưa đến, khoảng nửa khắc hơn là đến ạ.
- Tốt lắm, đêm nay xong chuyện ta sẽ thưởng lớn cho các ngươi.
- Phục vụ thiếu gia là phúc hạnh của chúng tôi, thiếu gia không bạc đãi là chúng tôi vui rồi.
Tiếng cười nói vọng ra làm Nguyễn Kiên hơi lặng người. Hắn âm thầm tính toán, dựa theo âm thanh thì có bảy người tính cả “thiếu gia” ở bên trong, nhưng Nguyễn Kiên vẫn cố gắng cảm nhận khí tức, và cả hơi thở. Đây là kinh nghiệm của một kẻ đã trải qua mười sáu năm rèn luyện sinh tử trong thế giới ngầm.
Một kẻ như Dương Du Kiểm là có thân phận địa vị rất lớn. Trong tình thế bây giờ thì càng nhạy cảm hơn. Vì thế ắt có cao thủ bảo vệ ngay bên cạnh, nếu dựa theo âm thanh truyền đến thì Nguyễn Kiên có thể nhận ra sáu tên vệ sĩ chỉ có chút võ thuật thôi, tên “thiếu gia” thì không đáng nhắc đến.
Cho nên, Nguyễn Kiên cần xác định cao thủ ở đâu và cấp bậc. Nhưng thời gian có hạn, hắn không thể xác định kịp thời được, nếu dùng niệm lực thì chẳng khó gì, chỉ là hắn muốn tiết kiệm tối đa chủ bài. Nguyễn Kiên cũng khá tự tin vào năng lực của mình, nếu không gặp Phá Vũ thì hắn sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Gánh nặng duy nhất là chuyện của Trần Ngọc Vân, bỏ mặc nàng thì hắn không thể, cho nên hắn cần mạo hiểm một chút.
Nguyễn Kiên tỏa định chính xác mục tiêu, “thiếu gia”, tập trung cao độ và… “Rầm”, cánh cửa kính chống đạn bị một đạp của hắn chấn bay về phía hai tên vệ sĩ gần đó. Ngay đó, hắn áp sát về phía “thiếu gia”, hai tay tụ lực đánh ra hai quyền nhanh như chớp, lực căng xé gió, hai tên vệ sĩ khác chưa kịp phản ứng đã bị hai nắm đấm như đạn trăm li đánh vỡ lồng ngực, phun máu bay xa. Cũng vừa lúc đó truyền đến tiếng va chạm “rầm rầm”, cửa kính đã đè lên hai tên khác.
Trong tích tắc Nguyễn Kiên đã hạ được bốn tên trong sáu tên vệ sĩ quèn, nhưng hắn lúc này càng gấp hơn, lông tóc hắn đã dựng đứng lên cao, đây là trực giác nguy hiểm, nguy hiểm rất lớn. Nguyễn Kiên hiểu, có đến hai tên cường giả tiếp cận Phá Vũ làm vệ sĩ cho tên Dương Du Kiểm này, hắn đã quá chủ quan.
Nguyễn Kiên chớp mắt suy tính ra phương hướng hành động tốt nhất, với tốc độ của hắn thì sẽ có thể tiếp cận “thiếu gia” trước, khi hắn khống chế được thiếu gia thì chúng sẽ không thể hành động khinh suất. Điều quan trọng là phải đánh gục hai tên vệ sĩ còn lại chỉ trong một hô hấp, thậm chí ít hơn.
Có được phương hướng, Nguyễn Kiên không hề do dự, dồn hết tốc lực tiến tới chỗ tên tiểu bạch kiểm kia, quyền đầu đã nắm lại, tụ lực chờ bùng phát.
“Rốp, rốp”, “pặc”. Một chuỗi âm thanh truyền đến, hai tên vệ sĩ chết tại chỗ với yết hầu vỡ nát, nhưng Nguyễn Kiên cũng bị một tên kịp tung quyền sượt góc áo. Bình thường thì đó chẳng là gì với Nguyễn Kiên, nhưng trong tình hướng này thì khác, Nguyễn Kiên chỉ chậm lại một giây thì đó cũng là nguy hiểm với hắn.
Quả nhiên, từ đằng sau truyền đến hai luồng kình phong, Nguyễn Kiên cắn răng, lao thẳng vào tên “thiếu gia”, tay bắt lấy yết hầu của hắn. Cùng lúc đó là những tiếng “soàn soạt, phụt”. Tấm lưng áo của Nguyễn Kiên bị xé nát, lưng trần bị cắt những đường rướm máu. Nhưng đó chỉ là những vết thương nông, không đủ gây nguy hiểm.
Ngay lúc bị chậm lại, Nguyễn Kiên đã dồn tinh lực về sau lưng, tinh lực đã chặn lại đòn đánh của hai tên cường giả kia giúp hắn không bị trọng thương. Bây giờ, tình thế nằm trong tay Nguyễn Kiên!
- Ta đang khống chế tính mệnh của tên này, các ngươi biết điều thì đứng tại đó, lặng yên để ta giải quyết công chuyện.
- Nếu ngươi dám đụng đến một cọng tóc của Dương công tử, ta cam đoan ngươi sẽ không thể rời khỏi tòa nhà này mà trên cổ có cái đầu heo.
- À há, hay vậy, ngươi có can đảm đấy. Nhưng ngươi có thực lực đấy sao? Còn không phải là một chiêu đuổi ruồi?
Nguyễn Kiên đe dọa hai tên cường giả nhưng hắn phải bất ngờ khi nhận được câu trả lời. Một tên thì vừa cảnh cáo hắn, vừa châm chọc hắn, trong khi tên kia thì lại xỏ xiên đồng bọn. Với đầu óc của Nguyễn Kiên thì hắn sao mà không đoán ra được chuyện gì.
Hai nhà Trần Duơng đều là đại thế gia hàng đầu ở đất Sài Gòn, nay hai nhà kết thông gia, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho hai nhân vật chính là cô dâu chú rể. Có thể khẳng định, hai tên cường giả này, một là của Trần thị, một là của Dương gia. Trước khi thông gia, hổ và báo nào có thể thân nhau? Chắc chắn sẽ có tranh đấu, và hai kẻ ngang nhau sẽ chiến vói nhau nhiều lần, kỳ phùng địch thủ. Dù bây giờ hợp tác với nhau, nhưng mâu thuẫn sẽ không xóa bỏ.
Vừa nhận ra điểm này, Nguyễn Kiên liền có một kế hoạch vẹn toàn trong đầu.