• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Vô Cấu quản học trò giúp Bạch Đàn cả ngày, bây giờ đã đói lắm, đang vội đi ăn cơm mà không tìm được sư tôn. Sau đó gặp Hi Thanh trước cửa phòng ngủ dành cho khác ở hậu viện, Vô Cấu ngạc nhiên hỏi: "Ơ hay, Hi công tử qua đêm ở đây à?"

"..."

Hi Thanh dở khóc dở cười. Thảo nào Bạch Đàn dễ bị bắt như vậy, trong nhà có thêm một người hay bớt một người mà cũng hoàn toàn không biết.

Vô Cấu thật sự đã đói lắm rồi, không có thời gian nhiều lời với hắn nữa mà chạy đến gõ cửa phòng Bạch Đàn gọi nàng đi ăn cơm. Gọi một hồi cuối cùng cửa cũng mở, Bạch Đàn đi ra, trên miệng bôi thuốc, cổ tay lại có một mảng bầm tím, kì lạ nhất là mặt vẫn đỏ.

Vô Cấu lo lắng hỏi: "Sư tôn ốm à? Trò mời Hi công tử đến khám cho sư tôn nhé?"

Bạch Đàn ho khan một tiếng: "Ăn cơm! Ăn cơm!"

Hi Thanh đưa mắt nhìn hai thầy trò đi đến tiền sảnh rồi mới phất tay áo đi trong phòng. Tư Mã Tấn vẫn đang nằm nhưng hai mắt lại mở to.

"Điện hạ, bây giờ điện hạ càng ngày càng có thể khắc chế, xem ra Bạch Đàn đúng là một vị thuốc tốt".

Tư Mã Tấn hơi nghiêng người để lại cho hắn một bóng lưng: "Việc khá nhất ngươi từng làm chính là đưa tới vị thuốc này cho bản vương".

Nụ cười của Hi Thanh pha lẫn một chút thẫn thờ: Chỉ mong là đưa đúng.

Hắn phất áo ngồi xuống mép giường, đưa tay tới đặt lên mạch cổ tay Tư Mã Tấn: "Điện hạ đã coi Bạch Đàn là người một nhà, vậy điện hạ có thể nói với cô ấy về nguyên do thực sự của chứng bệnh này".

Tư Mã Tấn suy nghĩ một lát, rất lâu sau mới nói: "Còn chưa đến lúc".

Bạch Đàn vùi đầu ăn hai bát cơm, uống một bát canh, cuối cùng lại lục khắp thư phòng tìm một cuốn thẻ tre tối nghĩa khó hiểu ngồi đọc dưới đèn.

Vô Cấu rất hiểu, đây là sư tôn lại phiền muộn rồi.

Tóm lại mỗi lần nàng phiền lòng là lại ăn nhiều, uống nhiều, sau đó tìm sách đọc, lấy cờ đánh một mình, lúc thật sự luẩn quẩn trong lòng còn tìm một nhạc cụ để cho mọi người trong nhà cảm nhận được thế nào là ma âm xoáy vào tai.

Vô Cấu đã quá quen rồi.

Có điều mỗi lần sư tôn phiền lòng cũng chỉ có một giờ nửa khắc, cho nên cô bé cũng không để trong lòng, chỉ nhanh chóng dọn dẹp xong rồi về phòng mình.

Bạch Đàn trải cuốn thẻ tre trên tay xem một hồi lâu, cuối cùng rơi xuống đập trúng chân mình mới hoàn hồn.

Đọc cái quái gì chứ? Dù là nửa chữ cũng không đọc vào đầu được.

Nàng xoa xoa mặt, cảm thấy hơi khô nóng. May mà có Vô Cấu đến gõ cửa nên nàng mới xuống thang được, nếu không nàng phải trả lời thế nào?

Nhưng bất kể nàng có tin hay không thì nàng và hắn cũng vẫn là thầy trò, trên người nàng còn mang mật chỉ, làm sao dám làm trái lẽ thường?

May mà Tư Mã Tấn cũng không vặn hỏi.

Bạch Đàn đã tỉnh táo lại. Suy cho cùng thì nàng không phải một người quá bế tắc trong suy nghĩ, có điều chắc chắn nàng sẽ tạm thời không lộ diện vội vì thật sự có vài phần khó xử.

Cũng giống như lần phát bệnh trước, chỉ hai ba ngày sau là Tư Mã Tấn lại như không có việc gì.

Hi Thanh đã mệt gần chết, lúc này không khác nào được giải thoát, còn chưa kịp chào Bạch Đàn đã đi rồi. Nghe nói trước khi xuống núi hắn còn đến Bão Phác quán chào hàng thuốc giả một vòng, thu hoạch rất tốt, Trần Ngưng tức giận đuổi theo hắn xuống tận chân núi, sau đó nhớ ra mình là một người xuất gia nên mới hạ bớt lửa giận.

Mấy ngày nay nhìn thấy Kỳ Phong và Cố Trình canh gác ở ngoài cửa phòng sư tôn nhà mình, Vô Cấu cũng không hề để ý, chỉ cho rằng đó là Lăng Đô Vương sai bọn chúng bảo vệ sư tôn mình. Cuối cùng nhìn thấy bản thân Lăng Đô Vương từ trong phòng sư tôn đi ra, cô nàng mới biết mấy ngày nay hắn vẫn ở trong phòng.

Vô Cấu đơ ra mất một lúc rồi vội vã chạy đến thư phòng xem. Thật là đáng thương, trên chiếc giường nhỏ trong phòng trong có trải đệm, không ngờ sư tôn nhà mình lại ngủ ở nơi này.

Vô Cấu cắn môi. Sư tôn, ngài làm cái trò gì vậy? Đây không phải nhà của chính ngài hay sao? Tôn nghiêm ở đâu? Danh dự ở đâu?

Bạch Đàn cũng không biết Tư Mã Tấn đã khỏi. Mấy ngày nay nàng vẫn cố tình làm cho chính mình bận rộn, ngoài giờ dạy học vẫn tập trung chỉnh sửa sách cổ. Đến tận lúc nghe thấy tiếng bước chân ra ra vào vào bên ngoài và tiếng nói chuyện của Kỳ Phong, nàng mới biết là hắn đã khỏi rồi.

Nàng cũng không phải một người hay e thẹn, tóm lại là bị tỏ tình rồi chứ gì? Thế thì đã làm sao? Vì thế nàng đặt bút xuống, lấy tinh thần chuẩn bị ra ngoài ngó nghiêng một chút, nhưng vừa đi tới cửa đã thấy trước mắt tối sầm.

Tư Mã Tấn đứng giữa cửa, chặn kín đường đi của nàng.

"Ân sư đang định đi ra ngoài à?"

Bạch Đàn đương nhiên không thể nói là đang định ra gặp hắn. Nàng lui lại cho hắn vào cửa, thuận miệng nói: "Cũng không phải, trời sắp tối rồi, vi sư chuẩn bị đi thắp đèn".

Tư Mã Tấn liền đi đến bên án châm đèn giúp nàng, sau đó đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống: "Lời bản vương nói hôm đó, ân sư còn chưa cho đáp án".

Khóe mắt Bạch Đàn giật giật, nàng ngồi xuống đối diện với hắn: "Vi sư tin thì sao, không tin thì sao?"

"Không sao cả. Tin hay không, trong lòng ân sư tự có suy xét, dù sao bản vương cũng đã cho thấy tấm lòng mình".

Tư Mã Tấn tự thấy mình phán đoán lòng người cũng chuẩn, nếu trước kia nói lời này với Bạch Đàn, nàng sẽ hoàn toàn không coi trọng, nhưng sau những chuyện xảy ra gần đây chắc hẳn trong mắt nàng cũng đã mình, lúc này ngỏ lời mới có hiệu quả. Cho nên kì thực hắn căn bản không hề ép buộc nàng đưa ra đáp án mà chỉ muốn xem phản ứng của nàng thế nào mà thôi.

Hai gò má Bạch Đàn hơi nóng lên, nàng dứt khoát cầm bút tiếp tục làm việc của mình: "Điện hạ khỏi bệnh rồi mà không có việc gì cần làm sao?"

Tư Mã Tấn chỉ thoáng lướt ánh mắt qua trên mặt nàng, cười cười: "Công việc rất nhiều, nhưng bản vương vẫn phải đến gặp ân sư để ân sư khỏi suy nghĩ vẩn vơ".

Nói xong lời này, hắn liền đứng dậy ra cửa.

Bạch Đàn chằm chằm nhìn ra cửa, trong lòng giận lắm. Ai nói nàng suy nghĩ vẩn vơ chứ? Đến lúc cúi đầu xuống lại thấy trong lòng bàn tay toàn là mực, nàng không khỏi xịu mặt xuống.

Ba tháng xuân đã tới, trên Đông Sơn đang là thời điểm cỏ xanh oanh lượn, đột nhiên có khách quý đến biệt viện.

Quận thủ Ngô Quận Chu Hoài Lương đích thân đến nhà chơi, chuẩn bị lễ trọng xếp hai hàng trong viện, vừa nhìn thấy Bạch Đàn liền chỉnh y phục kiến lễ.

Bạch Đàn đi từ hành lang tới gần, vòng tay đáp lễ.

Bình thường nàng rất thích tiền, nhưng bây giờ nhìn hậu lễ xếp đầy sân lại không thể vui vẻ được, bởi vì Chu Hoài Lương tới là để đón con trai Chu Chỉ về.

Chu Chỉ cố ý búi tóc chỉnh tề, áo dài đai rộng, dung mạo nho nhã, đứng phía sau phụ thân hành đại lễ với sư tôn.

Hôm nay bái tạ sư ân, sau đó liền có thể rời núi.

Chu Hoài Lương cười nói: "Tiểu thư ẩn cư Đông Sơn, chí hướng cao xa, tại hạ khâm phục. Khuyển tử dù còn hai năm nữa mới đến tuổi nhược quán nhưng tiểu thư đã dạy khuyển tử nhiều năm, xin tiểu thư ban tên tự cho khuyển tử".

Bạch Đàn nén cảm giác lưu luyến dưới đáy lòng: "Lệnh lang thông tuệ, chỉ mong sau này ra sức vì nước, không quên tâm chí ban sơ. Kinh Thi có nói 'Tĩnh cộng nhĩ vị, chính trực thị dư', không bằng gọi là Tĩnh Trực đi".

Chu Chỉ lại vái sư tôn: "Cảm ơn sư tôn ban chữ. Nhiều năm dạy bảo, văng vẳng bên tai, vĩnh viễn không dám quên".

Nói đến nửa câu sau giọng nói bắt đầu trở nên nghẹn ngào, nhưng tính tình hắn chu đáo cẩn thận nên vẫn nhẫn nhịn được.

Chu Hoài Lương không nói thêm nữa, dẫn con đứng dậy, lại kêu Chu Chỉ đến sương phòng phía tây cáo biệt các bạn học cùng trường rồi cáo từ xuống núi.

Tư Mã Tấn từ hành lang đi đến, nhìn thấy cảnh này liền cố ý không lộ diện, nếu không Chu Hoài Lương tất nhiên phải tới hành đại lễ, hắn cũng ngại phiền phức.

Thấy Bạch Đàn còn đứng trong viện nhìn ra cổng viện, hắn đang nghĩ không biết có cần đến an ủi nàng vài câu hay không, không nghĩ tới một lát sau đã thấy nàng quay lại vẫy tay với Vô Cấu: "Mau mau, chuyển hết những lễ phẩm này vào trong phòng vi sư".

Hắn nghĩ chắc là không cần.

Sau khi Chu Chỉ đi liền đến phiên Lưu Thông, sau đó lại là mấy học trò nữa. Sương phòng phía tây thoáng cái đã vắng năm sáu người, cả biệt viện dường như cũng trở nên yên tĩnh.

Bạch Đàn phiền muộn lắm. Sau khi các học trò tan lớp, nàng dựa vào cửa sương phòng phía tây thở vắn than dài, cảm khái với Vô Cấu: "Nhìn học trò lần lượt xuống núi, tại sao vi sư lại có cảm giác mình đã già rồi chứ?"

Vô Cấu chưa trả lời thì Tư Mã Tấn từ bên ngoài đã về. Hồ phục trên người dính một chút bụi, hắn dùng roi ngựa trong tay phủi qua rồi nhìn về phía Bạch Đàn: "Không biết hôm bản vương xuất sư, có phải ân sư cũng lưu luyến không rời như vậy không".

Bạch Đàn hỏi rất nghiêm túc: "Điện hạ cho rằng khi nào mình có thể xuất sư?"

Tốt nhất là ngươi nên nghĩ xem cả đời này ngươi có xuất sư được không.

Tư Mã Tấn thật sự suy nghĩ nghiêm túc một lát, đột nhiên nói: "Sau khi xuất sư, ân sư và bản vương sẽ không còn là thầy trò nữa".

Lời này có vấn đề. Bạch Đàn rùng mình một cái, đứng thẳng người lên: "Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy".

Tư Mã Tấn ném roi ngựa cho Kỳ Phong, sai hắn chuẩn bị cơm nước, hoàn toàn không để ý tới câu cuối cùng của nàng.

Vô Cấu bên cạnh cũng rất nghiêm túc suy nghĩ về nội dung đối thoại chủ yếu của hai người, cuối cùng bởi vì không hiểu được nên kết luận chỉ là những lời nhảm nhí.

Dùng cơm xong, Bạch Đàn đi dạo trong viện, Tư Mã Tấn lại đi ra theo.

Nàng cố ý đi chậm lại, định để cho hắn đi qua, nào biết Tư Mã Tấn lại đi thẳng tới trước mặt nàng rồi dừng lại. Nàng vô thức lui lại một bước.

Tư Mã Tấn chau mày: "Ân sư làm gì vậy? Đề phòng bản vương à?"

Bạch Đàn chỉ là cảm thấy khó xử, lúc phát bệnh hết ôm lại ấp còn xem như có thể tha thứ, bây giờ đang khỏe mạnh bình thường mà đứng gần quá thì có vẻ không tốt lắm.

Tư Mã Tấn chằm chằm nhìn nàng một lát, đột nhiên đưa tay nâng cằm nàng lên, ngón cái khẽ vuốt lên khóe môi còn chưa hết sưng hẳn của nàng: "Bản vương cắn ân sư đau à?"

Câu này sao nghe cứ có vẻ mập mờ? Mặt Bạch Đàn đột nhiên nóng như nước sôi, máu nóng cũng sắp sôi trào trong đầu: "Không..."

Hừ, nói thế không đúng, không cắn đau chẳng lẽ còn có thể cắn tiếp hả? Thế là nàng lại vội vã sửa thành: "Không có việc gì, lần sau điện hạ kiềm chế một chút, vi sư cũng chưa đến mức phải chịu tội".

Thì ra đó là chịu tội. Tư Mã Tấn nheo mắt, ngón tay đang nâng cằm nàng không những không rút về mà còn tiếp tục vuốt khẽ.

Bạch Đàn cảm thấy ánh mắt hắn không bình thường, vội đẩy tay hắn ra rồi bước chân vội vã chạy về thư phòng.

Làm việc là quan trọng, nàng phải tiếp tục chỉnh lý đống sách cổ mới được.

Chu Chỉ chưa chính thức nhập sĩ nhưng đã bắt đầu rèn luyện, viết thư tới báo cáo tình hình gần đây với Bạch Đàn.

Các học trò đang ôn bài học trong sương phòng phía tây, Bạch Đàn đứng ở ngoài cửa đọc thư rất kĩ, đang chuẩn bị xoay người đi về thì lại thấy Bạch Đống ủ rũ đi vào cửa.

Dáng vẻ của hắn bây giờ trái ngược hoàn toàn với bộ dáng trước kia. Bạch Đàn gọi hắn một tiếng, đưa tay vẫy hắn rồi hỏi: "Em làm sao vậy?"

Bạch Đống đột nhiên lao tới, ôm cánh tay Bạch Đàn bắt đầu than khóc: "A tỷ, em không muốn vào quân doanh, em không muốn đánh trận. Em chắc chắn sẽ khó giữ được mạng, hu hu hu hu..."

Bạch Đàn vỗ về hắn: "Tên nào không có mắt mà lại cho em đi đánh trận?"

Đại Tấn chúng ta còn chưa lụn bại đến mức phải cho ngươi ra chiến trường, ngươi đi về tiếp tục thêu hoa đi.

Bạch Đống cắn cắn môi: "Phụ thân chứ còn có thể là ai nữa".

Đám thiếu niên trên Đông Sơn đều đã bắt đầu đi chinh phục trời đất của mình, Bạch Đống đã đến tuổi nên đương nhiên cũng không thể may mắn thoát được.

Gần đây Bạch Ngưỡng Đường hỏi dò tâm nguyện của hắn, vốn là gia đình thi thư nhưng hắn lại là một kẻ không có văn hóa, Bạch Ngưỡng Đường liền tính chuyện đưa hắn đến quân doanh kiếm một ít công huân, dù sao Đại Tấn cũng đang thiếu tướng tài.

Dù không trông chờ hắn lên tướng quân nhưng ít nhất cũng có thể nuôi sống chính mình.

Bạch Đống sao có thể đến quân doanh được? Hắn rất sợ chết, cho nên vội vã chạy tới Đông Sơn lánh nạn.

Bạch Đàn dở khóc dở cười: "Thế em chịu khó học hành mà làm một quan văn".

Bạch Đống lại cảm thấy đau khổ, ôm đầu lẩm bẩm mấy tiếng.

Các học trò trong sương phòng phía tây đều thò đầu ra nhìn muốn xem náo nhiệt, Bạch Đống cũng phải giữ thể diện, không khóc lóc nữa mà đứng thẳng lên hỏi Bạch Đàn: "A tỷ có biết sắp đến ngày sinh của phụ thân rồi không?"

Bạch Đàn nghe hắn hỏi mà sửng sốt, đúng là nàng quên thật.

Bạch Đống nói: "Năm nay là mừng thọ phụ thân năm mươi tuổi, em thấy mặc dù ngoài miệng phụ thân không nói nhưng vẫn muốn chị về chúc thọ. A tỷ, chị có về không?"

Bạch Đàn do dự chốc lát rồi lắc đầu: "Có lẽ là thôi".

Dường như sớm đã đoán được câu trả lời này của nàng, Bạch Đống thở dài nói: "Em còn tưởng lần này a tỷ sẽ nể mặt phụ thân một lần".

Bạch Đàn cũng không phải không muốn nể mặt cha mình nhưng nàng thật sự sợ về gặp mặt Bạch Ngưỡng Đường lại xảy ra chuyện không vui. Bạch Ngưỡng Đường mừng thọ ngũ thập tất nhiên sẽ có khách khứa mãn đường, đến lúc đó chẳng phải là mất mặt với người ngoài hay sao?

Có điều dù gì cũng là cha đẻ, đến đại thọ cũng nên bày tỏ chút tâm ý. Sau khi Bạch Đống ra về, nàng liền tính toán xem nên gửi quà gì về nhà.

Bạch Ngưỡng Đường thích "Yến tử xuân thu", nàng liền trích ra chín đoạn danh ngôn trong đó, dẫn Vô Cấu vào núi tìm những cây trúc xanh tốt nhất, tự tay chế thành thẻ trúc bản rộng, lại dùng chữ khải chép lại chín đoạn danh ngôn này, dùng dao nhọn khắc lên, cuối cùng gọt giũa cẩn thận, kết dây nối vào.

Mấy ngày nay Tư Mã Tấn không bận rộn lắm, Bạch Đàn đương nhiên cũng không biếng nhác dạy dỗ tâm tính hắn, sai người gọi hắn tới thư phòng cùng nhau làm.

Lúc cầm lấy dao khắc, Tư Mã Tấn nói một câu: "Tại sao bản vương cứ cảm thấy ân sư đang muốn tìm một người giúp việc thế?"

Bạch Đàn lời lẽ đanh thép: "Đây là bồi dưỡng sự kiên nhẫn cho điện hạ".

Đây đúng là một công việc cần kiên nhẫn, chỉ sơ suất một chút là khắc hỏng, hắn đã hết kiên nhẫn từ lâu rồi. Nếu không có Bạch Đàn ngồi đối diện nhìn chằm chằm, có lẽ hắn đã ném hết bỏ đi rồi.

Bận rộn đến trời tối cũng mới chỉ khắc xong một đoạn, Tư Mã Tấn đột nhiên nói: "Nếu để tặng cho bản vương, ân sư sẽ khắc cái gì?"

Bạch Đàn bị câu hỏi của hắn làm cho ngạc nhiên: "Sao thế? Sinh nhật của điện hạ cũng sắp đến rồi à?"

Tư Mã Tấn nói: "Đúng vậy".

Kì thực bây giờ vẫn còn sớm lắm.

Bạch Đàn không nói gì nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc của mình.

Tư Mã Tấn cũng chỉ hỏi vu vơ một câu như vậy chứ không hề để trong lòng, nhưng mấy ngày sau đột nhiên lại nhận được một hộp gấm từ tay Vô Cấu. Hắn mở hộp gấm ra xem, cuộn thẻ trúc xanh trong hộp khắc mấy đoạn binh thư "Úy Liêu tử" thời Tiên Tần, mới hay nàng vẫn coi lời hắn nói là thật.

Vì thế lại xấu hổ thú nhận là nói dối, hắn đọc kĩ những đoạn trên thẻ tre, một câu cuối cùng là "Phản bản duyên lý, xuất hồ nhất đạo, tắc dục tâm khứ, tranh đoạt chỉ, đồ đồ không".

Không có ham muốn thì không có tranh đấu. Hắn đậy nắp lại, trong lòng tự giễu, con người làm sao có thể không có ham muốn?

Bạch Đàn vốn cho rằng gửi quà về nhà cho Bạch Ngưỡng Đường là xong, không ngờ ông ta lại coi đây là hành động tỏ ý làm lành của nàng nên sai người đưa thiếp mời đến mời nàng về dự tiệc.

Nói thật, cha gửi thiếp mời cho con gái, chuyện này thật là trăm năm hiếm có. Bạch Đàn hỏi Vô Cấu: "Trò thấy vi sư có nên bồi tấm thiếp mời này rồi treo trong phòng hay không? Chắc là phải oai phong lắm".

Vô Cấu lại cảm thấy đề nghị này không tồi: "Hay đấy, bây giờ trong phòng sư tôn còn không có nổi một bức tranh chữ quý giá".

"..."

Bạch Đàn mệt lòng, ngươi có cần phải ăn nói phũ phàng như vậy hay không?

Đằng nào cũng không có ý định đi, nàng liền đè tấm thiếp mời dưới cuốn sách, giảng bài như thường lệ.

Nghe nói Tư Mã Tấn cũng nhận được thiếp mời, nhưng dường như hắn cũng không có động tĩnh gì. Đằng nào thì xưa nay cũng không ai có thể mời mọc gì được hắn, trừ lệnh vua.

Tư Mã Tấn đích xác đã nhận được thiếp mời, nhưng không có động tĩnh lại là bởi vì quá bận.

Hàng năm đến đầu mùa xuân, trong triều đều sẽ có một đợt điều động nhân sự lớn. Năm nay lại thêm đám tiểu bối như Chu Chỉ nhập sĩ nên càng thêm bận rộn. Mấy võ tướng dưới tay hắn đều được thăng chức, trong đó dã Đoàn Giám người Tiên Ti hắn đề bạt ở quận Dực Dương còn được điều đến đô thành nhậm chức.

Trong lòng Kỳ Phong đúng là vạn phần không phục, đứng trong đại trướng quân doanh tóm lấy Cố Trình lắc một trận thật mạnh: "Ngươi nói xem một kẻ ngoại tộc như hắn dựa vào cái gì mà được thăng chức? Ngoại hình không bằng ta, chiến công cũng không bằng ta, có phải bệ hạ mù không?"

Cố Trình nghiêm trang suy nghĩ một lát: "Từ tướng mạo mà nói thì bệ hạ không mù".

Kỳ Phong giậm chân: "Ta phải tuyệt giao với ngươi!"

Cố Trình vỗ vỗ vai hắn: "Ý ngươi là ngươi muốn rời khỏi bên cạnh điện hạ để tự mình thăng chức hả?"

Kỳ Phong cảm thấy như có một tia sét bổ thẳng xuống đỉnh đầu, ngước mắt lên thấy Tư Mã Tấn đang nhìn mình chằm chằm.

"Đại khái là bản vương không giữ nổi ngươi nữa rồi".

Kỳ Phong vội hóa thân thành chó lao tới quỳ liếm: "Không không, ở bên điện hạ vẫn là tốt nhất. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó ở bên điện hạ".

Tư Mã Tấn ném tờ quân báo trong tay: "Dẫn người trong doanh của ngươi chạy mười vòng quanh núi".

"..."

Sau khi Kỳ Phong ai oán ra ngoài đại trướng, Tư Mã Tấn phát hiện một phong thư trong chồng quân báo cao ngất, được gửi đến từ quận Dực Dương nhưng mở ra xem lại viết bằng chữ người Hồ, nhìn như thiên thư.

Hắn cất thư vào trong tay áo, đánh ngựa về Đông Sơn.

Bạch Đàn đang giảng bài, thấy hắn về liền rất ngạc nhiên, vừa thò đầu thoáng nhìn ra ngoài lại thấy hắn đang vẫy vẫy tay với mình.

Tặc, thái độ kiểu gì thế? Ít nhất cũng phải đến đây mời một tiếng chứ?

Trong lòng mặc dù oán thầm nhưng nàng vẫn đi tới: "Điện hạ đã đến quân doanh rồi mà, đột nhiên về làm gì?"

Tư Mã Tấn nói: "Đương nhiên là về để gặp ân sư rồi".

Bạch Đàn bị câu nói của hắn làm cho khó xử, lại thấy hắn lấy ra một phong thư từ trong tay áo đưa tới trước mặt: "Xin ân sư hỗ trợ xem giúp nội dung trong thư này".

Hừ, nghĩ ngợi lung tung cái gì thế? Bạch Đàn đưa nắm tay lên khóe miệng ho khan một tiếng, cầm phong thư mở ra xem, chỉ mới thoáng nhìn đã cảm thấy đau đầu.

Bây giờ phía bắc được nước Tần thống nhất, tiếng Hồ chủ yếu là tiếng Tiên Ti và tiếng Khương quy thuận nước Tần. Văn tự của hai dân tộc này đều như tranh vẽ cho nên đa số vẫn dùng chữ Hán. Chỉ có điều lá thư này lại dùng chữ Hồ để phiên âm chữ Hán, nàng cho rằng đối phương nhất định phải rất cô độc cho nên mới làm chuyện nhàm chán như vậy.

Có điều sau khi xem kĩ thì cũng không thể trách người viết thư đó nhàn rỗi không có việc gì làm được. Hắn vốn chính là một người Hồ, từ nước Tần phản bội chạy trốn đến nước Tấn, theo lời chính hắn thì thật sự là không biết nhiều chữ Hán, cho nên ngươi cố mà đọc vậy.

Có điều Bạch Đàn lại không nghĩ như vậy. Người Hồ sống tại nước Tấn hơn một năm, sao có thể không hiểu chữ Hán được, có lẽ là để tránh tai mắt của người khác thôi.

Trong thư nói Dực Dương có một tướng lĩnh tên là Đoàn Giám được điều đến đô thành, nhưng dường như là có người cố gắng tác động, cho nên mới viết thư đến nhắc nhở Tư Mã Tấn một câu, dặn hắn thấy Đoàn Giám thì "răng rắc" hắn đi, đừng có mềm tay.

Bạch Đàn không hiểu lối tư duy này lắm, nói với Tư Mã Tấn: "Điện hạ trị quân thế nào, vi sư sẽ không can thiệp, nhưng nếu điện hạ định hạ sát thủ tùy tiện thì vi sư lại phải quản thúc. Việc này có nhiều lạ thường, điện hạ vẫn nên quan sát nhiều hơn".

Tư Mã Tấn xé nát bức thư, ném vào chậu hoa vừa tưới nước xong bên cạnh, chỉ chốc lát đã biến thành một đống bùn nát.

Nếu Đoàn Giám được người khác ủng hộ điều đến đô thành, người đó cũng chắc chắn không phải người của hắn. Người viết thư nhắc nhở hắn trừ khử Đoàn Giám không phải là không có lí.

"Lời ân sư dặn bản vương sẽ nhớ". Tư Mã Tấn nói xong liền định đi.

Bạch Đàn gọi hắn lại: "Nhưng tại sao vi sư vẫn cảm thấy không giống như là điện hạ sẽ làm theo vậy?"

Tư Mã Tấn bị nàng nói trúng tim đen, bước chân dừng lại.

Trên ămtj như viết chữ "Biết ngay nhóc con nhà ngươi chỉ ậm ừ rồi lại cãi lời mà", Bạch Đàn tận tình khuyên bảo hắn: "Từ khi thấy cử chỉ cứu người của điện hạ, vi sư liền cho rằng điện hạ nhất định có thể quay về chính đạo, điện hạ ngàn vạn lần không được làm vi sư thất vọng".

Tư Mã Tấn hỏi: "Ân sư cho rằng bản vương năm xưa xem như là chính đạo?"

Bạch Đàn gật đầu: "Điện hạ năm đó rất tốt, rất nhã nhặn".

"May mà ân sư còn nhớ". Hắn bước tới hai bước, cúi đầu nói: "Nếu bản vương thật sự trở về chính đạo, ân sư có chịu chấp nhận bản vương không?"

Bạch Đàn mất tự nhiên nhìn trái nhìn phải, thấy không có người mới yên tâm: "Điện hạ nói như vậy không khỏi mang tiếng ép người quá đáng".

Tư Mã Tấn quay người bước đi: "Có về chính đạo hay không cũng không hề có gì thay đổi, vậy bản vương cần gì phải bận tâm chứ?"

Bạch Đàn bị hắn nói cho cứng họng không biết nói sao.

Tên nhóc này học tài ăn nói ở đâu vậy? Miẹng lưỡi sắc nhọn thế này kéo ra bảo đảm có thể đâm chết người.

Tư Mã Tấn ra cổng lại gặp ngay một người vào cổng, hai bên đều sửng sốt, theo đó hắn liền cúi đầu hành lễ.

Người đến là Bạch Hoán Mai. Bạch Hoán Mai ăn mặc đơn giản, bên ngoài khoác áo choàng có mũ mạng, chỉ có hai thị nữ dìu hai bên trái phải, không hề giống từ thâm cung đi ra, nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không nhận ra được.

Đại khái Bạch Hoán Mai cũng không ngờ lại gặp Lăng Đô Vương, sắc mặt lộ rõ vẻ bối rối, nói nhỏ một câu: "Lăng Đô Vương ngàn vạn lần đừng nói ra chuyện này. Bản cung chỉ lén đến đây".

Tư Mã Tấn không trả lời, chỉ thoáng nhìn Bạch Đàn, Bạch Đàn đã đi tới cổng.

"Giờ này a tỷ xuất cung đến đây làm gì?" Thấy Bạch Hoán Mai có ý che giấu, Bạch Đàn liền kéo Bạch Hoán Mai vào trong nhà nói chuyện.

Bạch Hoán Mai lại có vẻ rất vội, lắc đầu nói: "Ta không tiện ở lâu, tới đây là muốn mời ngươi vào cung khuyên nhủ bệ hạ".

Bạch Đàn không hiểu ra sao: "Em có thể khuyên bệ hạ cái gì?"

Hai thị nữ bên cạnh vẫn nhỏ giọng thúc giục, Bạch Hoán Mai nắm tay Bạch Đàn nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói".

Bạch Đàn cứ thế bị kéo ra cổng, thậm chí còn chưa kịp thay váy áo.

Tư Mã Tấn vốn định đến quân doanh, lúc này lại đột nhiên đổi ý, rảo bước theo nói: "Để bản vương đưa ân sư đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK