Nói thật, chuyện này đích xác là chuyện riêng của hắn.
"Nếu bản vương đồng ý, ân sư nghĩ thế nào?"
Bạch Đàn rút chiếc quạt lông trắng ra vuốt ve: "Điện hạ muốn lấy vương phi thì về phủ, dù sao cũng không thể đưa về chỗ vi sư được".
Tư Mã Tấn vẫn còn dấu hiệu tái phát, toàn thân cực kì khó chịu nhưng vẫn cố gượng ngồi bên án: "Nói thế cũng phải, nhưng hình như trước đây bản vương cũng đã nói phải lấy ân sư, nếu làm thế chẳng phải là nói lời không giữ lấy lời hay sao?"
Rõ ràng khi đó hắn nói vậy là để thử phản ứng của nàng thôi, Bạch Đàn không hề để trong lòng, chỉ ậm ờ một tiếng trong miệng: "Cứ làm như điện hạ chưa từng nuốt lời bao giờ ấy nhỉ".
Tư Mã Tấn đột nhiên không nói gì nữa.
Bạch Đàn quay sang nhìn hắn, lại thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm: "Vậy nếu bản vương không muốn đáp ứng thì nên làm thế nào cho phải? Họ Tạ dù sao cũng có quyền thế".
Bạch Đàn bị ánh mắt hắn làm cho mất tự nhiên, chỉ hừ một tiếng: "Điện hạ là sát thần, điện hạ nói không lấy thì ai có thể làm gì được?"
"Bản vương còn mang tội danh khi quân trên người, xưa khác nay khác, dù thế nào cũng phải tìm được một lí do ra hồn mới được. Ân sư nghĩ cách gì đó giúp bản vương đi".
"Liên quan gì tới vi sư?" Bạch Đàn trèo thẳng lên giường phía sau bình phong.
Tư Mã Tấn đứng dậy nhưng lại không đi vào. Triệu chứng đã càng ngày càng nghiêm trọng, hắn đành phải cố gượng ra cửa về phòng.
Nghe thấy hắn đã đi ra ngoài, Bạch Đàn mới lại đi ra cất chiếc đàn cổ, sau đó nhẩm tính xem mấy nhát kéo của mình thiệt hại bao nhiêu tiền, lập tức nhăn nhó đau khổ.
Tại sao mình lại không quản được cái tay này chứ?
Một lát sau, ngoài cửa đột nhiên có tiếng đối thoại của Hi Thanh và Vương Hoán Chi: "Hôm nay không phải lúc, lần sau ngươi quay lại gặp điện hạ đi".
Bạch Đàn đi ra cửa, thấy Vương Hoán Chi từ hậu viện đi theo hành lang ra cổng sau, dường như chuẩn bị về biệt viện nhà họ Vương.
Đúng là đáng ghét. Từ khi Tư Mã Tấn sai người đến gác biệt viện này, hắn muốn cho ai vào thì cho, gần như đã coi nơi này là nhà của hắn rồi!
Có điều nhìn thấy Vương Hoán Chi, nàng đột nhiên có một ý tưởng, thế là vội chạy đuổi theo: "Vương công tử, ta có một chuyện cần nói với công tử, công tử có nghe hay không?"
Vương Hoán Chi dừng bước quay lại, vẻ mặt tươi cười: "Tiểu thư muốn nói, tại hạ đương nhiên phải nghe rồi".
***
Tư Mã Diệp đang ngồi trong tiền sảnh nhà họ Vương, đối diện là Vương Phô. Trước mặt hai người là một bàn cờ, đang tranh đấu quyết liệt.
Đám quan chức dạo này lại thích chơi cờ, có lúc thậm chí còn có cả cá cược.
Vương Phô đặt một quân cờ xuống, mày lại nhíu rất chặt: "Lịch Dương Vương điện hạ có vẻ khác thường, nếu đã muốn đối phó Lăng Đô Vương thì cần gì phải khuyên bệ hạ tu đạo? Bây giờ thì tốt rồi, bệ hạ đổ bệnh, lấy ai để trị gã sát thần đó?"
Tư Mã Diệp chỉ cười không nói.
Vương Phô lại oán trách: "Nghe nói điện hạ còn rêu rao khắp nơi là mình muốn sắp đặt nhân thủ bên cạnh Lăng Đô Vương, điện hạ sợ hắn không biết sao?"
Tư Mã Diệp gật đầu. Quả thật hắn có rêu rao khắp nơi, lần trước còn nói với cả Bạch Đàn khi đến mừng thọ Bạch thái phó nữa.
"Điện hạ còn đích thân dẫn quân đến biệt viện bắt người?"
Tư Mã Diệp vẫn mỉm cười gật đầu.
Thấy Tư Mã Diệp nhởn nhơ như vậy, Vương Phô không còn tâm tư nào chơi cờ được nữa: "Điện hạ muốn có binh quyền của Lăng Đô Vương, nhưng hành sự lại không hề che giấu, vậy thì làm sao có thể đắc thủ?"
Tư Mã Diệp thở dài: "Thừa tướng có lẽ không biết, bản vương hành sự như thế cũng là vì không còn cách nào khác".
Vương Phô sửng sốt nhưng hỏi tiếp thì Tư Mã Diệp lại nhất quyết không chịu mở miệng.
Ông ta ném quân cờ, trong lòng rất không vui.
Gã Tư Mã Diệp này suốt ngày cười hì hì rất hòa nhã dễ gần, nhưng mỗi lúc một dáng vẻ khác nhau, thật sự không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Thế này thì hợp tác kiểu gì khi đối tác không có thành tâm phối hợp?
Đang giận lắm thì Vương Hoán Chi chạy vào.
"Phụ thân, không tốt rồi!"
Nhìn vẻ hấp tấp không hiểu lễ số của con trai, Vương Phô lại càng không vui. Ông ta thích nhất là đứa con út cái gì cũng giống mình, còn ghét nhất là thằng con trưởng cả ngày ăn chơi đàng điếm này, lập tức lạnh mặt nói: "Có chuyện gì mà hoảng hốt như thế?"
Vương Hoán Chi lại không quan tâm đến thái độ của cha mình, mặt mũi vẫn tươi cười: "Ôi, thì tại con sốt ruột quá mà. Phụ thân không biết gì sao? Nghe nói nhà họ Tạ có ý liên hôn với Lăng Đô Vương, Lăng Đô Vương đang cân nhắc rồi".
Vương Phô đứng bật dậy: "Có thật không?"
"Hoàn toàn chính xác, Bạch Đàn chính miệng nói, há có thể là giả?"
Vương Phô nội giận lôi đình. Tạ thái úy nhà ngươi giỏi lắm, trước mặt thì làm bộ làm tịch xưng huynh gọi đệ với ta, sau lưng lại định liên hợp với Lăng Đô Vương. Biết rõ ta muốn đoạt binh quyền của hắn mà vẫn nhăm nhe muốn kiếm một miếng bánh!
"Ta sẽ đi tìm Tạ Trù ngay bây giờ!"
Vương Hoán Chi vội nhường đường, ngay cả tên húy của Tạ thái úy cũng gọi thẳng ra rồi, phụ thân mình hẳn phải giận lắm.
Tư Mã Diệp bên cạnh nhấc mí mắt lên một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục loay hoay quân cờ trong tay.
Mấy ngày sau Tư Mã Tấn khỏi bệnh, cuối cùng cũng chuyển về phòng của mình.
Trước đó Kỳ Phong đưa mấy miếng huyền thiết vào cho hắn chọn lựa để ra lệnh đúc binh khí mới.
Hi Thanh còn chưa đi, Bạch Đàn giảng bài ở tiền viện, tiếng đọc sách vang vang lọt vào tai. Anh dựa vào cửa sổ nghe một lát rồi quay sang nói: "Trong kinh đô đang đồn đại điện hạ có thể sẽ chấp nhận việc liên hôn của nhà họ Tạ. Vì thế hai nhà Vương Tạ đã bắt đầu phân hoá".
Tư Mã Tấn đã biết chuyện này từ trước, nghe nói tin đồn lan rất rộng, Tư Mã Huyền nằm trên long sàng cũng sắp bị kinh động rồi.
Hi Thanh dọn dẹp hòm thuốc chuẩn bị đi: "Vương Tạ đấu đá, điện hạ có tinh lực đối phó với Lịch Dương Vương rồi chứ?"
Tư Mã Tấn ném miếng huyền thiết trên tay: "Đúng thế".
Tiếng đọc sách trong sương phòng phía tây vẫn vang vang, Tư Mã Tấn đi tới đứng ngoài cửa, âm thanh đó lập tức dừng lại.
Bạch Đàn đặt sách đi ra: "Điện hạ có chuyện muốn nói à?"
"Nghe nói ân sư tung tin đồn bản vương đang cân nhắc chuyện cưới hỏi. Bản vương phải đa tạ ân sư, bây giờ sẽ đến thương nghị với Tạ gia".
Nói xong Tư Mã Tấn xoay người đi luôn.
Bạch Đàn kinh ngạc nhìn hắn đi ra cổng viện, suýt nữa không kìm được gào lên: Ngươi ngu ngốc vừa thôi chứ! Rõ ràng vi sư đang giúp ngươi li gián hai nhà Vương Tạ mà!
Nàng lặng lẽ chống tay vào tường, trước kia hắn thông minh lắm cơ mà? Tại sao đột nhiên trở nên ngu xuẩn như vậy...
Tư Mã Tấn không dừng bước, trên mặt lại mang nụ cười, đến lúc đi ra ngoài cổng viện mới trở nên nghiêm túc: "Đi, đến gặp Lịch Dương Vương".
Kỳ Phong và Cố Trình ngoài cửa lập tức lấy tinh thần, xắn tay áo.
Tư Mã Diệp ngồi xe qua phố, ra roi thúc ngựa đi đến hành để.
Đang là giữa trưa, nắng gắt chói chang, trên đường người đi như mắc cửi. Phu xe sơ ý một chút suýt nữa va phải một đứa bé, vội vàng ghìm ngựa rồi quát mắng một trận.
Em bé đó kinh hãi, ngã xuống đất khóc không ngừng, cũng không biết đứng dậy nhường đường. Phu xe càng giận hơn, vung roi đánh liên tiếp mấy cái.
Tư Mã Diệp thò đầu ra, thấy thế tức giận quát mắng vài câu. Phu xe vội vàng cáo lỗi, đầu cúi xuống sát ngực.
Em bé đó vẫn không ngừng khóc, Tư Mã Diệp cũng không vội đi, còn đích thân xuống xe đỡ em bé lên, người qua đường không ai không cảm động.
Kỳ Phong đánh ngựa đến đầu ngõ dừng lại xem, nói với Cố Trình bên cạnh: "Lão già này còn giả vờ nhân nghĩa nữa".
Cố Trình oán giận gật đầu.
Tư Mã Tấn lại không thấy có gì lạ. Tư Mã Diệp luôn thích trẻ con, khi còn nhỏ hắn cũng được Tư Mã Diệp rất thương yêu. Cho nên nhiều năm nay không ngừng bị Tư Mã Diệp tìm cách cài người vào bên cạnh mà Tư Mã Tấn vẫn không muốn thật sự trở mặt. Huống hồ Tư Mã Diệp cũng chưa có hành động gì quá đáng.
Nhìn thấy trẻ con, Tư Mã Tấn đột nhiên lại nhớ đến một chuyện. Trước đây mỗi lần vào kinh Tư Mã Diệp đều cho đứa con út Tư Mã Mân được hắn nhất mực thương yêu đi theo, lần này lại không thấy.
Hắn phất tay, xoay người đánh ngựa rời đi. Từ con ngõ đối diện nhanh chóng có hai đội nhân mã đi ra.
Lúc Tư Mã Diệp buông em bé đó ra đứng dậy, cả xe ngựa và các thị vệ đi theo ông ta đều đã bị vây quanh.
Thấy những người cầm quân đều là thuộc cấp dưới trướng Tư Mã Tấn, ông ta lập tức vỗ trán. Gã sát thần đó quả nhiên trong mắt không có vương pháp.
Tư Mã Tấn đánh ngựa về thẳng Đông Sơn, lúc đi qua cầu Chu Tước lại bị mấy gã tiểu đồng ngăn lại.
Kỳ Phong còn chưa bước lên quát mắng, mấy tiểu đồng đó đã quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu: "Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng, tiểu nhân chỉ phụng mệnh hành sự thôi".
Rèm xe ngửa phía sau bọn chúng bị vén ra, để lộ một gương mặt thiếu nữ dịu dàng, chỉ tiếc là hơi nhợt nhạt: "Lăng Đô Vương phải không? Tại hạ là Như Kiều ở Tạ thị".
Chỉ nghe vậy đã biết là con gái nhà họ Tạ rồi.
***
Mặt trời đã xuống núi, Bạch Đàn đi lại dưới mái hiên, phiền lòng sốt ruột.
Vô Cấu tới hỏi nàng có dùng cơm tối hay không, nàng vừa gật đầu thì nhìn thấy Tư Mã Tấn về lại lắc đầu.
"Điện hạ đến nhà họ Tạ rồi à?"
Bước chân dừng lại rồi đi tới chỗ nàng: "Chẳng phải chính ân sư đã nói bản vương đang cân nhắc hay sao? Tại sao bây giờ lại cho rằng bản vương không nên đi?"
"Ý vi sư không phải như thế, đó là..." Bạch Đàn chán nản, thôi bỏ đi, đàn gảy tai trâu!
Nàng quay đầu đi vào thư phòng, Tư Mã Tấn lại đi vào theo: "Đó là cái gì? Ân sư đã nói thì nói hết lời đi".
"Hoặc là điện hạ giả bộ ngu ngốc, hoặc là điện hạ ngu ngốc thật. Bất kể là trường hợp nào, vi sư đều không muốn nhiều lời với điện hạ".
Cổ tay áo bị giữ chặt, Bạch Đàn quay đầu lại, nhìn thấy nét cười ranh mãnh trong mắt Tư Mã Tấn: "Bản vương không đến nhà họ Tạ, dụng ý của ân sư, chẳng lẽ bản vương lại không hiểu?"
"...Thế sáng nay điện hạ nói vậy là lừa vi sư sao?"
"Đúng vậy". Tư Mã Tấn xoay người đi ra, lúc đi qua bên cạnh nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay nàng: "Ân sư quả nhiên quan tâm đến bản vương".
Bạch Đàn rụt tay lại, ngẩng mặt lên: "Chẳng qua vi sư chỉ giúp học trò của mình thôi".
Tư Mã Tấn đi thẳng ra cửa, làm như không nghe thấy những gì nàng nói. Bạch Đàn xoa gương măt nóng bừng, lại nói với ra cửa một câu: "Vi sư thật sự coi điện hạ là học trò nên mới giúp điện hạ!"
Đồ khốn, ngươi dám bỏ ngoài tai lời của vi sư hả?
"Sư tôn..." Vô Cấu bên cạnh nhỏ giọng gọi nàng: "Tạ gia tiểu thư cầu kiến".
Bạch Đàn đột nhiên sầm mặt xuống. Chẳng phải hắn không đến nhà họ Tạ sao? Tại sao lại dẫn con gái nhà người ta về tận đây?
Nàng quay lại, quả nhiên thấy một thiếu nữ đứng dưới hiên, mắt hạnh mày cong, hai má mịn màng, mặc một bộ váy áo màu đỏ tươi, dây lưng quấn tầng tầng lớp lớp, nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt.
"Tiểu thư là văn tài Bạch Đàn à?"
Bạch Đàn gượng cười một chút: "Không dám nhận, chính là tại hạ. Tạ tiểu thư muốn tìm Lăng Đô Vương thì hắn ở phía sau".
"Không không, ta đến đây là để gặp tiểu thư". Tạ Như Kiều vứt bỏ vẻ đoan trang, đột nhiên lao tới nắm tay nàng: "Cuối cùng ta cũng gặp được tiểu thư. Trước đây không có cơ hội, hôm nay mượn chuyện của Lăng Đô Vương mới đến đây được".
"... Sao cơ?"
"Ta... Mấy chị em bọn ta đều rất cảm mến phong tư của tiểu thư. Nếu ta cũng có thể sống một mình tự do tự tại như tiểu thư thì tốt quá".
"..."
Bạch Đàn nhướng mày, cô nương phải nhớ, lời này nhất định không thể nói với cha mẹ được.
Tạ Như Kiều bám chặt cánh tay nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư là ân sư của Lăng Đô Vương, có thể làm cho hắn đừng chấp nhận hôn sự đó hay không? Ta... Ta sợ hắn".
Đôi môi hơi mở ra của Bạch Đàn đến lúc này mới khép lại: "Ờ... Đúng thế. Đích xác hắn rất đáng sợ".