Cũng không biết là vì bị hắn đè lên người hay vì trong lòng căng thẳng mà cả người Bạch Đàn đều cứng đờ, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn không bình thường. Nàng đưa tay đỡ cánh tay hắn, trên đó còn cắm mấy mũi kim, nếu bị đè gãy thì Hi Thanh sẽ cười nhạo chết.
"Điện hạ không sao chứ?"
Tư Mã Tấn vẫn thở dốc không ngừng nhưng đã tỉnh táo hơn một chút. Trong đầu hỗn loạn, chỉ có chạm vào nàng mới cảm thấy dễ chịu, hắn liền cúi đầu cọ vào chóp mũi nàng, lời nói lại làm nàng kinh hồn bạt vía: "Chỉ hận không thể lột sạch ân sư ra ôm vào trong lòng mới thoải mái".
Bạch Đàn dùng một tay tóm chặt cổ áo: "Điện hạ!"
Lúc này nói chuyện lí trí với hắn có khả năng vô dụng. Tư Mã Tấn dán môi vào bên cổ nàng, lúc hô hấp nặng nề là lúc khó mà chịu đựng, hắn chỉ hận không thể cắn nàng mấy miếng. Lúc hô hấp đều đều là đã đỡ hơn một chút, hắn lại chuyển từ cắn sang hôn khẽ.
Bạch Đàn không vùng vẫy được, ngược lại còn cảm thấy mình cũng sắp nóng như nước sôi rồi.
May mà Tư Mã Tấn dần dần không còn sức nữa, cuối cùng chỉ nằm gọc vào cổ nàng thở dốc.
Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, biết rằng giai đoạn gian nan nhất xem như đã qua rồi.
Cảm giác bị hắn đè lên người thật sự không dễ chịu, như ngày hè nóng nực bị một cái hỏa lò đè lên, trên người Bạch Đàn cũng đã bị mồ hôi của hắn thắm ướt.
Vô Cấu bên ngoài lại gọi vài tiếng, sau đó có lẽ là bị Kỳ Phong ngăn cản. Vừa rồi thấy Lịch Dương Vương đến đòi người, Vô Cấu tưởng Tư Mã Tấn bị thương đang dưỡng thương trong phòng sư tôn thật, lại nghe thấy tiếng kêu của Hi Thanh lúc trước, đương nhiên cô bé cũng không dám mạo phạm nên đành phải tránh ra.
Bạch Đàn vẫn không nhúc nhích, đến tận lúc hơi thở của Tư Mã Tấn dần dần trở nên nhẹ nhàng, dường như đã ngủ, nàng mới dám đẩy hắn ra, hết sức thận trọng đặt hắn nằm xuống giường.
Trời đã tối hẳn. Tư Mã Tấn có một chốc lát an bình hiếm thấy, Bạch Đàn rót một chén trà đổ vào miệng hắn, lấy chiếc túi thơm trong lòng ra đặt xuống bên gối của hắn.
Đó là chiếc túi thơm nàng đã làm từ trước mà vẫn chưa tặng cho hắn được, hi vọng bây giờ có thể có một chút tác dụng.
Vất vả đến bây giờ, nàng cũng đã đói lắm rồi, vội vã ra ngoài ăn cơm lại phát hiện gã Hi Thanh đã chiếm cứ tiền sảnh của nàng bắt đầu ăn ngấu nghiến rồi.
"Chủ nhà còn chưa tới, ngươi là khách mà thật sự không khách sáo chút nào".
Hi Thanh còn mất hứng, hừ một tiếng rồi nói: "Ta phải ăn xong sớm để vào cung một chuyến. Bệ hạ có vẻ không được tốt".
Bạch Đàn đang rửa tay trong chậu đồng, nghe vậy chợt dừng lại: "Bệ hạ làm sao thế?"
Hi Thanh không ngừng cười hê hê: "Cắn thuốc cho lắm vào".
"..."
Bạch Đàn cảm thấy không giống lắm, chính hắn đã nói sẽ biết chừng mực mà.
Hi Thanh cơm nước xong liền xuống núi, Bạch Đàn đến chỗ Tư Mã Tấn trông chừng đến quá nửa đêm, thấy hắn không phát tác nữa, nàng liền đi đến thư phòng ngủ tạm.
Sáng sớm hôm sau phủ thái phó lại phái hạ nhân đến mời, nàng mới nhớ ra hôm qua Bạch thái phó đã cho người đến tìm mình.
Vốn không thích đi chuyến này nhưng người đến nói là vì chuyện của Lăng Đô Vương nên nàng mới quyết định về gặp phụ thân.
Vốn cho rằng phải đến phủ thái phó, không ngờ vừa xuống chân núi đã thấy xe ngựa của phủ thái phó dừng ở đó.
Bạch Ngưỡng Đường từ trong xe thò người ra, trên mặt vẫn không hề có vẻ tươi cười như thường ngày: "Lên trên xe nói chuyện".
Bạch Đàn thấy thoải mái hơn nhiều, nàng cũng không muốn phải về phủ thái phó.
Lên xe, Bạch Ngưỡng Đường đưa tới trước mắt nàng một tờ giấy mỏng manh: "Con cầm cái này đến ngoại ô phía tây, bên đó có một tòa nhà, sau này con đến đó dạy học".
Bạch Đàn cầm lấy thoáng nhìn, đó là một khế ước mua nhà: "Cha làm cái gì vậy? Đang yên đang lành con đến tây ngoại ô làm gì?"
Bạch Ngưỡng Đường nói: "Bây giờ Lăng Đô Vương đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, con không tiện tiếp cận hắn quá mức".
Bạch Đàn buồn cười: "Nói thế nào thì hắn cũng là học trò của con, con còn chưa đến mức phải vạch rõ quan hệ với hắn vì một chút chuyện như vậy, chuyện này truyền ra không khỏi làm người ta xem thường".
Bạch Ngưỡng Đường đột nhiên nhìn nàng một cái thật sâu: "Cha còn tưởng con thông tuệ, không ngờ ngay cả chuyện này cũng nhìn không rõ. Cha khuyên con cách xa hắn ra đương nhiên có lí do của nó. Giờ đây người có thể giữ được binh quyền cho hắn chỉ có thể là người đủ tầm đối kháng với thế lực của họ Vương, ngoài họ Tạ thì không còn ai khác".
"Thế thì sao?"
"Họ Tạ vì nguyên cớ gì mà phải giúp một thân vương tiếng xấu lan xa? Đương nhiên là vì binh quyền trong tay hắn. Đã xác định phải liên kết với hắn thì quan hệ gì là bền chắc nhất?"
Bạch Đàn đã hiểu: "Họ Tạ dự định gả con gái cho Lăng Đô Vương, con ở cùng một chỗ với hắn sẽ khiến người ta bàn ra tán vào phải không?"
Bạch Ngưỡng Đường gật đầu: "Con biết vậy thì tốt".
Bạch Đàn tung rèm xuống xe. Bạch Ngưỡng Đường vội vã đuổi theo: "Con làm thế là ý gì? Lúc đầu cha định gả con cho hắn, chính con đã tự ý nhận hắn làm học trò, vậy thì con cũng phải biết sớm muộn sẽ có ngày này chứ?"
Bạch Đàn đứng ở bên cạnh xe nói: "Con chưa bao giờ nghe thấy trên đời lại có chuyện quái gở như vậy. Đó là chỗ ở của con, hắn cần thông hôn thì tại sao không bắt hắn chuyển đi mà lại bắt con chuyển đi để tránh điều tiếng?"
Nói xong nàng xoay người đi lên núi.
Bạch Ngưỡng Đường bực mình hất rèm xe, cũng không làm gì được tính tình bướng bỉnh này của nàng.
Bạch Đàn trở lại biệt viện, Kỳ Phong đang bưng thuốc vào phòng cho Tư Mã Tấn uống. Nàng căm giận bất bình quay đầu đi đến thư phòng.
Rõ ràng là chính hắn đòi chuyển đến ở, bây giờ lại bắt nàng phải đi, quả thực là hoang đường!
Các học trò đã đến, nàng giảng bài trong sương phòng phía tây, vẫn chưa hết giận nên sắc mặt không được tốt lắm.
Giờ ra chơi có một học trò hỏi: "Sư tôn, gã Lịch Dương Vương đó có làm khó sư tôn nữa không?"
Bạch Đàn nghe hỏi vậy mới biết minh đã làm đám học trò sợ quá. Nàng cười nói: "Có các trò ở đây, hắn đâu dám".
Các học trò ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy hết sức tự tin.
Đến tận lúc các học trò đã tan học, Hi Thanh vẫn còn chưa về. Bạch Đàn hơi sốt ruột nhưng lại không muốn đến thăm Tư Mã Tấn vì vẫn còn tức giận, sắc mặt vẫn âm u.
Hi Thanh không đi từ nhà hắn mà vội vã từ chỗ nàng vào cung nên khó tránh khỏi có thiếu sót. Trong lúc Bạch Đàn đang ngơ ngác như người mất hồn trong thư phòng, Vô Cấu đột nhiên chạy tới nói với nàng, lúc Hi Thanh chữa bệnh cho Lăng Đô Vương đã để một loại dược liệu trong phòng nàng, bây giờ đang cần dùng gấp nên nhờ nàng mang đến giúp hắn.
Chuyện của bệ hạ đương nhiên tương đối quan trọng, Bạch Đàn đành phải đứng dậy về phòng, quả nhiên nhìn thấy hắn để vài thứ trên bàn. Bạch Đàn cũng không biết rốt cuộc là vị thuốc nào nên dứt khoát mang hết đến cho hắn.
Trước khi ra ngoài, nàng suy nghĩ một lát rồi vẫn vòng ra phía sau bình phong xem Tư Mã Tấn.
Không ngờ hắn lại không ngủ mà chỉ nằm trên giường, mắt lại đang nhìn chằm chằm về phía này, nàng vừa đi vào đã bắt gặp ánh mắt hắn.
"Ân sư cả ngày hôm nay không lộ mặt".
Bạch Đàn vừa định nói chuyện lại thấy chiếc túi thơm mình đặt bên gối của hắn đã bị hắn xé tan nát ném xuống đất, cánh hoa tan tác khắp nơi. Đốm lửa giận trong lòng nàng không khỏi bốc cao vài phần: "Làm sao? Điện hạ chán ghét đồ vi sư tặng đến mức ấy cơ à?"
Tư Mã Tấn liếc nhìn dưới đất: "Thì ra đây là ân sư tặng. Bản vương không thích mấy thứ này, sau này đừng tặng nữa".
Bạch Đàn nổi giận lôi đình: "Ai thèm tặng ngươi chứ? Đằng nào thì sắp tới ngươi cũng không thiếu mấy thứ này".
Nói xong hầm hầm bỏ ra cửa.
Tư Mã Tấn không ngờ nàng lại đột nhiên giận dữ như thế. Lúc trước còn rất tốt, ngoan ngoãn để hắn ôm một hồi lâu cho hạ nhiệt mà. Hắn gọi Kỳ Phong vào, sai Kỳ Phong dọn dẹp hết những thứ dưới đất.
Kỳ Phong nói: "Bạch thái phó nói muốn gặp điện hạ. Thuộc hạ đã ngăn cản ông ta, điện hạ định bao giờ gặp?"
Dường như lại có dấu hiệu tái phát, Tư Mã Tấn vừa kiềm chế vừa nói: "Có chuyện gì bảo ông ấy viết thư là được rồi".
Bạch Đàn lấy thuốc mang vào trong cung, đến cửa cung đã có nội thị chờ tiếp ứng, dẫn nàng đi thẳng đến cửa đại điện Trường Lạc trong hậu cung.
Hi Thanh đứng ở cửa, nhận mấy loại thuốc từ tay nàng xem xét một lát rồi giao cho nội thị, dặn mang đi sắc cùng với phương thuốc hắn đã kê lúc trước.
Bạch Đàn nhìn tấm biển trước điện Trường Lạc: "Bệ hạ thế nào rồi?"
Hi Thanh thoáng liếc cửa điện, nhỏ giọng nói: "Bây giờ còn nằm trên long sàng. Suỵt, ta đoán hắn tám phần là vì trường sinh bất lão nên mới tu đạo".
Bạch Đàn cau mày: "Ngươi đừng nói bậy".
"Thế nào là nói bậy? Đến nay hắn còn chưa có con, đương nhiên muốn giữ mãi đế vị".
Bạch Đàn nói: "Bệ hạ không phải là người như thế. Ngươi căn bản không biết dự định của bệ hạ đâu".
Nếu thật sự muốn trường sinh bất lão thì Tư Mã Huyền đã không nghĩ đến chuyện lập thái tử.
Đang nói chuyện thì Bạch Hoán Mai từ trong điện đi ra, vẻ mặt vốn đang chán nản, nhìn thấy Bạch Đàn lại tươi cười: "A Đàn đến rồi à?"
Bạch Đàn vội đi đến cửa đại điện an ủi Bạch Hoán Mai. Bạch Hoán Mai kéo tay nàng nói: "Bệ hạ cũng bất cẩn quá. Ngay cả Huyền Dương Tử cũng không khuyên được, bây giờ thần chí không rõ, sốt cao, trong đầu lại nghĩ đến chuyện cũ, vừa rồi còn nói mãi với ta về chuyện ngày xưa chúng ta cùng nhau đi thăm thú núi sông nữa".
Bạch Đàn không nói được gì. Không ngờ Tư Mã Huyền vẫn còn nhớ những chuyện xa xưa như vậy. Lúc đó hắn vẫn là Dự Chương Vương, có thể đi lại khắp nơi, không giống bây giờ chỉ có thể ở trong thâm cung này.
Hi Thanh cũng không lên tiếng. Khi đó hắn vẫn là một thiếu niên vô lo vô nghĩ, nào ngờ nhiều năm sau ba người thân thiết khăng khít đứng cùng một chỗ lại có khác biệt thân phận lớn như vậy.
"Vì sao bệ hạ đột nhiên lại bị như vậy?" Bạch Đàn thật sự không thể nào hiểu nổi.
Bạch Hoán Mai thở dài: "Để tránh né chuyện thừa tướng truy cứu Lăng Đô Vương, bệ hạ mới cố ý uống nhiều mấy viên, ai ngờ lại làm mình đổ bệnh thật".
Bạch Đàn trừng mắt nhìn Hi Thanh. Tư Mã Huyền là người luôn luôn suy nghĩ vì người khác, vậy mà lại bị Hi Thanh coi là kẻ chẳng ra gì.
Vốn cảm thấy không ổ thỏa lắm, nhưng có Hi Thanh và Bạch Hoán Mai ở đây, Bạch Đàn liền đi theo sau hai người này vào thăm Tư Mã Huyền.
Kì thực cách rèm màn cũng không thấy rõ, chỉ có cảm giác Tư Mã Huyền lại gầy hơn rất nhiều, Bạch Đàn ngày càng oán hận gã Lịch Dương Vương chết băm chết vằm kia.
Sau khi đi ra nàng hỏi Hi Thanh: "Có thể chữa khỏi không?"
"Uống thuốc rồi sẽ không sao, sau này đừng dùng đan dược nữa là được". Hi Thanh nói có vẻ tùy tiện nhưng thực ra là nói với Bạch Hoán Mai, nói xong cũng không dừng bước, hắn còn phải đến chăm sóc Tư Mã Tấn nữa.
Bạch Hoán Mai tiễn hắn ra điện, đột nhiên hỏi Bạch Đàn: "Em có cảm thấy Hi Thanh luôn không muốn ở lâu bên cạnh chị hay không?"
Bạch Đàn ngượng ngùng: "A tỷ là quý phi rồi, đương nhiên hắn phải giữ ý để tránh nghi ngờ".
"Cũng phải". Bạch Hoán Mai khoác cánh tay nàng như khi còn bé, chậm rãi đi dọc theo cung đạo: "Bệ hạ lo lắng chuyện Lăng Đô Vương, chị cũng rất lo lắng. Không biết thúc thúc đã nói với em hay chưa, nhà họ Tạ có ý gả con gái cho hắn để bảo vệ hắn".
Bạch Đàn mím môi: "Vâng".
Bạch Hoán Mai nói: "Chị cũng đã gặp con gái nhà họ Tạ rồi, quả thật rất khá. Nếu như là người tầm thường thì chị cũng không yên tâm".
Bạch Đàn sửng sốt: "A tỷ nói vậy là thế nào? Chị có gì mà phải không yên tâm?"
Bạch Hoán Mai ngẩn ra, cười cười nói: "À, chị nói linh tinh ấy mà, em không cần để ý".
Bạch Đàn và Bạch Hoán Mai cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lẽ nào lại không phát hiện được sự khác thường này: "A tỷ có lời gì còn không muốn nói thẳng với em à?"
Bạch Hoán Mai thở dài, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em còn nhớ chị đã nói với em, sở dĩ lúc đầu bệ hạ chọn chị vào cung là bởi vì thân phận của chị không?"
Bạch Đàn chăm chú nhớ lại một hồi lâu. Lần trước gặp nhau ở Lạc Du uyển, đích xác nàng có nghe Bạch Hoán Mai nhắc tới việc này.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì a tỷ là nhạc tài sao?"
Bạch Hoán Mai lắc đầu: "Bởi vì chị từng là thái tử phi do tiên đế chỉ định".
Bạch Đàn ngẩn ra: "Thế thái tử trước kia là ai?"
"Trước kia nào đã lập thái tử, có điều tiên đế chỉ có một con trai, thái tử phi do tiên đế chọn đương nhiên là chọn cho con trai mình". Bạch Hoán Mai thở dài: "Đây vốn cũng chỉ là một câu nói miệng, nhưng sau đó bệ hạ trở thành thái tử, nhà họ Bạch yêu cầu bệ hạ thực hiện điều này, bệ hạ còn có lựa chọn nào khác nữa?"
Cuối cùng Bạch Đàn cũng hiểu ra. Nếu không có trận phản loạn đó, Tư Mã Tấn vẫn sống trong thâm cung, phải chăng tình hình bây giờ đã khác?
Có lẽ hắn đã lên ngôi làm đế vương, có lẽ còn được người người kính trọng, còn người bên cạnh hắn cũng chính là Bạch Hoán Mai.
Dự Chương Vương vẫn là Dự Chương Vương như cũ.
Còn nàng? Nàng sẽ làm gì?
Sự đời thật là kì lạ, chỉ một biến cố đã thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người.
"Em không biết a tỷ và Lăng Đô Vương..."
Bạch Hoán Mai vội nói: "Em đừng hiểu lầm, từ nhỏ đến lớn chị không gặp hắn bao nhiêu lần, đâu có tâm tư gì với hắn, chỉ có điều... Chỉ có điều chị luôn cảm thấy mình nợ hắn, cho nên hi vọng hắn có thể tìm được một lương nhân để chị cũng yên lòng. Kì thực vốn chị hi vọng em cùng với hắn..."
Nàng cười hơi xấu hổ: "Nhưng lại cảm thấy hắn là một hung thần ác sát như vậy, em nhất định sẽ không thích. Huống hồ sau đó em còn nhận hắn làm học trò nữa".
Bạch Đàn không biết nói gì.
Lúc về đến Đông Sơn thì trời đã tối, Hi Thanh đang thở vắn than dài dưới mái hiên hậu viện.
"Tại sao số ta lại khổ như thế chứ? Một nhà Tư Mã đã đủ làm ta chết vì mệt rồi".
Nếu là thường ngày, Bạch Đàn chắc chắn phải cười mắng hắn vài câu, nhưng bây giờ nàng thật sự không có tâm tình.
Lúc Vô Cấu đi đến thư phòng lại thấy sư tôn của mình ngồi trong phòng cầm kéo bạc cắt dây chiếc đàn cổ. Từng sợi từng sợi, cắt một nhát, tăng một tiếng.
Vô Cấu hoảng lên, mức độ phiền lòng của sư tôn mình đã lên đến cảnh giới cao nhất hay sao mà lại bắt đầu phá đàn?
"Sư tôn bình tĩnh, đây chính là đàn thượng hạng, đều là tiền cả đấy!"
Bạch Đàn nhìn Vô Cấu một cái, đột nhiên nhảy dựng lên: "A a a a, tại sao trò không nhắc nhở vi sư sớm một chút?"
Thấy nàng vẫn cầm kéo trong tay, Vô Cấu ôm đầu chạy thẳng.
Bạch Đàn bỏ kéo xuống ôm lấy chiếc đàn, đang tiếc đứt ruột đột nhiên thấy trước mặt tối sầm lại, ánh đèn bị che mất một mảng lớn.
Nàng quay lại nhìn, không ngờ Tư Mã Tấn đã quần áo chỉnh tề đi ra, chỉ có điều trên trán vẫn còn có mồ hôi, chỉ nhìn là biết còn chưa khỏi hẳn.
Hắn giật chiếc đàn trong tay Bạch Đàn đặt xuống đất: "Có phải ân sư đã nghe thái phó nói về đề nghị của nhà họ Tạ không?"
Bạch Đàn chuyển ánh mắt đi.
Tư Mã Tấn tóm cằm nàng bắt buộc nàng quay đầu lại: "Ân sư không vui à?"
Bạch Đàn đẩy tay hắn ra: "Đây là chuyện của bản thân điện hạ".
Vui hay không thì cũng có nghĩa lí gì? Nàng là giáo viên, dạy bảo hắn đến lúc xuất sư mới là việc nên làm. Chuyện riêng của hắn vốn vẫn không có quan hệ gì với nàng.