• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********




Biên tập: Gà Mê Múi



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc năm tuổi Phó Hằng Chi mới được mẹ dẫn về nhà họ Phó gặp mặt cha ruột, nguyên nhân chính vì người thừa kế của nhà họ Phó – cha ruột của Phó Hằng Chi – bị chuẩn đoán vô sinh.



Sau khi nhiều lần khám bệnh và trị liệu liên tục vẫn không có kết quả, Phó Hằng Chi có chút huyết thống với nhà họ Phó đang lưu lạc bên ngoài trở thành người quý giá, ông nội của anh, vào lúc ấy là người lớn nhất nhà họ Phó, mất gần ba năm trời mới tìm được tung tích của hai mẹ con anh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh từ một người lưu lạc ngoài đường không ai quan tâm, tự sinh tự diệt bỗng trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, sở dĩ mẹ anh là một người không có duyên với con cái, sau khi cầm một đống tiền bèn ném anh vào căn biệt thự lớn vô cùng xa xỉ.



Người anh gọi bằng “mẹ” lại biến thành vợ hiện tại của Phó Dật, Bạch Tinh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh vĩnh viễn không thể nào quên cảm giác khi mẹ ruột mình dẫn anh đến trước mặt Bạch Tinh, rồi thúc giục anh gọi người phụ nữ xa lạ trước mắt là mẹ.



Lúc ấy tất cả mọi người trong phòng nhìn anh chăm chú, để ý nhất cử nhất động của anh, nhiều lần anh muốn quay đầu nhìn mẹ ruột mình nhưng bị bà giữ đầu lại, buộc anh nhìn người phụ nữ xa lạ xinh đẹp và ung dung trước mắt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









“Mẹ, mẹ…”



Đến cùng, anh không thể lay chuyển được ai nên gọi theo, trên mặt Bạch Tinh rốt cuộc cũng hiện lên một nụ cười nhạt nhòa, xoa đầu anh, khen anh một câu “Con ngoan.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bắt đầu từ ngày đó, người ngoài nhìn vào nghĩ rằng Phó Hằng Chi quay về nhận tổ quy tông, con đường tương lai xán lạn, trên thực tế anh chẳng khác nào kẻ ăn nhờ ở đậu, hằng ngày đều nhìn mặt người khác.



Phó Dật bận rộn chẳng mấy khi về nhà, còn về phía Bạch Tinh, cơ bản chỉ nói mấy lời cần nói với Phó Hằng Chi ngoài ra không nói thêm một câu dư thừa nào, đám người giúp việc tựa như đã bàn bạc với nhau từ trước, ai cũng đối xử khách khí cung kính với anh nhưng thái độ rất xa cách.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh trông giống lần nữa có được mọi thứ, nhưng trên thực tế giống như một mình sống ngoài đảo hoang không ai tìm đến.



Đoạn ký ức này có ảnh hưởng rất lớn với Phó Hằng Chi, đến tận bây giờ, thỉnh thoảng trong mơ anh sẽ thấy mình khi ấy bất lực nhường nào, vì thế lần đầu nhìn thấy Kỷ Hạ anh chợt nhớ đến bản thân mình lúc nhỏ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tuy nhiên Kỷ Hạ không giống anh ở chỗ cô rất thuần khiết, lại tốt đẹp, bộ quần áo xinh đẹp trên người cô không giống với bộ quần áo rách nát tả tơi của anh khi đó.





Điều này khơi dậy tham vọng muốn bảo vệ của anh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Hằng Chi… Nhẹ, nhẹ một chút…”



Nửa người trên của cô nằm trên mặt bàn, bờ mông bị Phó Hằng Chi nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói run rẩy ngọt liệm của cô giống như những hạt đường cát dần hòa tan bên trong nước ép cà chua.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Phó Hằng Chi cảm thấy may mắn vì vừa nãy Kỷ Hạ kéo anh đi dạo trong cửa hàng tiện lợi, lúc ấy nhìn thấy áo mưa trên kệ bèn lấy một hộp, nếu không bây giờ sẽ xấu hổ chết mất.



Tuy anh hy vọng hai người có một đứa con nhưng cô còn quá nhỏ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tựa như bây giờ, tiểu huyệt nhỏ hẹp đã đủ ẩm ướt, tuy nhiên quá trình đưa vật to lớn của anh vào trong vẫn vô cùng gian nan, mỗi một dây thần kinh trên thân côn th*t đều được vách thịt non mềm của cô mút lấy, mặc dù anh nắm quyền chủ động, nhưng trên thực tế Phó Hằng Chi chính là người không có quyền lựa chọn.



“Yếu ớt quá.” Phó Hằng Chi nghe mỗi lời cầu xin tha thứ của cô đều cảm thấy rất có ý vị, bàn tay khỏe khoắn vỗ nhẹ lên mông cô, “Em thít chặt quá không cắm vào nổi.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Kỷ Hạ bị cái vỗ đột ngột của anh khiến thân thể nhỏ bé run rẩy, nét ửng hồng trên mặt lan đến mang tai.



“Đừng, đừng nói lời lưu manh…”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Lời lưu manh?” Phó Hằng Chi cảm thấy buồn cười, “Đây là lời nói thật, không thể nói là lưu manh được.”



Lúc nói chuyện đó đầu khất của anh chạm vào vách thịt sâu nhất của cô, anh dùng chút sức chạm vào xem như chào hỏi đã kích thích Kỷ Hạ khép hờ mắt, không nhịn được rên rỉ một tiếng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Vậy, vậy nói gì mới..ưm…mới xem là lời lưu manh?”



Trong từ điển của Kỷ Hạ, chỉ cần dùng một từ ‘cắm’ nói trong tình hướng thế này đã kích thích lắm rồi. Phó Hằng Chi nghe xong câu hỏi của cô, đôi bàn tay nâng mông cô nhẹ nhàng dùng sức đồng thời cúi người xuống giải đáp câu hỏi vừa rồi cho chú thỏ trắng nhỏ nhắn của nhà mình hiểu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Hạ Hạ, tiểu huyệt mềm mại hút lấy côn th*t của chồng có sướng không, hửm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK