Biên tập: Gà Mê Múi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Kỷ Hạ nức nở một tiếng rồi lập tức đạt cao trào, từ eo đến mông đều run rẩy, Phó Hằng Chi rút dương v*t ra đến cửa huyệt, đầu khất vẫn được tiểu huyệt non mềm của cô bao bọc đã đủ khó nhịn.
“Ngoan Hạ Hạ.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh rút đầu khất ra, xoay người Kỷ Hạ lại, cúi người dùng nụ hôn lau đi nước mắt và mồ hôi đọng lại trên khóe mắt của cô, sau đó chậm rãi cắm vào khe hở giữa hai chân cô.
Cả quá trình này mang tính khảo nghiệm ý chí rất cao, đặc biệt hôm nay Kỷ Hạ rất mẫn cảm, tiểu huyệt mềm mại mút chặt lấy khiến anh hận không thể làm hỏng cô luôn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc Phó Hằng Chi chạm vào nơi sâu thì trán đã đẫm mồ hôi, mùi d*m thủy trộn lẫn với hương thơm sữa tắm vị bưởi trên người Kỷ Hạ, tạo nên hương thơm ngọt ngào mị hoặc, anh thở nặng nề, đôi môi lưu luyến hôn từ khóe mắt đến vành tai cô gái.
Nơi đó đã ửng đỏ từ lâu, bị ngọn lửa dục vọng thiêu cháy lan tràn đến bên dưới. Đầu lưỡi Phó Hằng Chi cuốn lấy vành tai của cô, khàn giọng dẫn dắt: “Hạ Hạ, tiểu huyệt cảm thấy thế nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cơn cao trào trôi qua lại bắt đầu một màn mới với tiết tấu thong thả, mỗi lần dương v*t ra vào đều tạo ra cơn khoái cảm mãnh liệt trong tiểu huyệt, cô mãi trầm mê trong đó.
“A, nó căng…và..ưm…trướng…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giờ phút này cô không phân biệt rõ cái gì là ngượng ngùng nữa, mọi lý trí đều bị cảm giác sung sướng nguyên thủy nhất vùi lấp, “Hằng Chi, Hằng Chi..em ổn…a a…”
Dáng vẻ cô đỏ mặt thành thật quay sang Phó Hằng Chi miêu tả cảm giác của mình rất đáng yêu, Phó Hằng Chi mạnh mẽ nắm lấy cặp nhũ khiến người ta yêu mến không thôi của cô, lòng bàn tay không ngừng xoa nắn, dùng ngón tay cái ma sát viên trân châu mềm mại của cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em thích anh làm em nhẹ nhàng hay hung hăng?”
Hai điểm khoái cảm trên dưới bộc phát, Kỷ Hạ tựa như biến thành đầm nước dưới thân Phó Hằng Chi, hai mắt rưng rưng, vừa chớp mắt hai hàng nước mắt chảy dài đến kẽ tóc rồi biến mất không dấu vết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“A..đều… a ưm…đều thích…” Dưới thế bị động lẫn khoái cảm thúc đẩy ở tần suất cao, Kỷ Hạ không nói dối tròn câu nổi, cô theo bản năng lảng tránh chữ nhạy cảm nhất. Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt vạt áo Phó Hằng Chi, dùng sức đến mức các khớp xương nổi rõ, đầu ngón tay siết chặt run rẩy làm anh không khỏi liên tưởng đến nơi mềm mại nóng bỏng nằm sâu bên trong.
“Hửm? Em nói hết cả câu nào.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phó Hằng Chi không định cho cô cơ hội né tránh, anh cong lưng thành đường cong sắc bén, đầu khất đâm sâu vào vị trí mẫn cảm nhất, không vội rút ra ngay, anh không ngừng ra sức ma sát khiến Kỷ Hạ không nhịn nổi vừa run rẩy vừa thét lên.
“Ưm a…đừng…a.” Trong lúc hoảng loạn, âm thanh của cô bị đứt quãng, “Hằng Chi, a a a…Hằng Chi làm kiểu nào em…em…cũng…ư a…thích…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Từ eo đến chân mềm nhũn, muốn quấn lấy eo Phó Hằng Chi cũng không nổi, đành để chân trượt xuống, Phó Hằng Chi nhanh nhẹn đỡ lấy chân cô.
“Ngoan Hạ Hạ.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh cho cô một nụ hôn khen ngợi, anh ôm cả người cô lên đặt xuống sàn gỗ, sau đó ôm mông cô, côn th*t tím đỏ được tiểu huyệt nhỏ mềm bao lấy, ra ra vào vào, lúc ẩn lúc hiện.
d*m thủy sền sệt theo cử động chảy ra, trượt xuống mông thấm ướt đệm, tạo thành từng vết nước sậm màu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trứng của người đàn ông va đập vào miệng huyệt mềm mại, phát ra từng tiếng nhớp nháp rất rõ ràng.
“Ưm a..a a a…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sống lưng Kỷ Hạ căng chặt đồng thời đầu nghiêng sang một bên, há mồm thở dốc, bỗng một tia nước bọt âm thầm chảy khỏi khóe miêng.
Xong chuyện, Phó Hằng Chi không thể không ôm Kỷ Hạ đã mệt lã vào phòng tắm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Kỷ Hạ đi chơi cả ngày lại tiếp nhận hoạt động tình ái mức cao như này đã sớm đầu hàng, cô được Phó Hằng Chi ôm ngồi trong bồn tắm với anh, đột nhiên cô sực nhớ ra câu hỏi trước đó của anh.
Anh hỏi cô “muốn nói gì?” Là vì cô há mồm nhưng không nói thành lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cảm ơn anh, Phó tiên sinh.”
Giọng nói Kỷ Hạ nhỏ nhẹ, sở dĩ cô rất ngượng, khi nói ra ngoài thì mọi gánh nặng trong lòng lập tức biến mất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cảm ơn anh đã dẫn em đi ra ngoài chơi, em rất vui…cảm ơn anh.”
Phó Hằng Chi nghe xong vẫn im lặng môt lúc lâu, sau đó ôm chặt eo đỡ đầu cô tựa vào ngực mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thật ra anh mới phải là người nói cảm ơn.
Cảm ơn em, cảm ơn em cho anh thấy dù trong hoàn cảnh khốn cùng ấy cũng có thể hồn nhiệt mãnh liệt nở hoa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.