Biên tập: Gà Mê Múi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nụ hôn này rất sâu và kéo dài, Kỷ Hạ khép hờ mắt cùng triền miên với lưỡi Phó Hằng Chi, đôi tay không tự chủ được vịn chặt vai anh.
Nước nóng trong hồ không đến ngực Phó Hằng Chi, bao phủ lấy nơi giao hoan của hai người. d*m thủy của Kỷ Hạ hòa tan trong dòng nước suối, mỗi lần chậm rãi cắm vào thì khoái cảm dần dần nở rộ trong thân thể của cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hằng Chi… Ưm…”
Giữa lúc thở hổn hển cô gọi tên Phó Hằng Chi, đôi môi lập tức bị Phó Hằng Chi ngậm lấy, chỉ lọt ra một tiếng nức nở hòa cùng hơi nóng bốc lên trong hồ nước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rất trướng, toàn bộ tiểu huyệt được lắp đầy, vừa thỏa mãn vừa khiến người ta lo lắng, lo sợ vách thịt non mềm sẽ bị vật cứng rắng phá hỏng. Phó Hằng Chi liếc nhìn bụng nhỏ của cô, anh biết dương v*t của mình không to bự quá mức, nhưng có lẽ cơ thể Kỷ Hạ quá mỏng manh, mỗi lần côn th*t cắm vào tận cửa tử cung thì bụng nhỏ sẽ nhô lên một chút.
Bàn tay của anh dời khỏi eo Kỷ Hạ, sau đó phủ bàn tay to lên bụng nhỏ, anh vẫn chưa dùng sức đã nghe Kỷ Hạ nức nở thì thào: “Đừng..đừng chạm vào đó..a a…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vậy Hạ Hạ muốn anh chạm vào đâu?”
Cô cử động quá chậm, đối với Phó Hằng Chi chỉ như nếm qua món khai vị, chưa sảng khoái đã thèm, nhưng không muốn cô bỏ dỡ giữa chừng, chỉ đành đặt sự chú ý lên người cô vợ nhỏ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bàn tay Phó Hằng Chi vẫn đặt ở đó nhưng không động đậy, một bàn tay khác bao quanh eo cô, anh ngẩng đầu lên chậm rãi hôn một đường từ đầu vai đến xương quai xanh.
“Ở đây sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ưm…a..ừm..”
Kỷ Hạ hoàn toàn lâm vào khoái cảm tự mình mang đến, cô không nghe Phó Hằng Chi hỏi gì. Bây giờ cô đang trải qua cảm giác trong những lần làm tình khi Phó Hằng Chi vẫn chưa bước vào trạng thái động mạnh, khoái cảm nhẹ nhàng dịu dàng, giống như những cơn sóng biển mãnh liệt hòa vào máu cô, không ngừng kích thích dây thần kinh mẫn cảm bên trong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phó Hằng Chi bị ngó lơ một lần nữa, anh thoáng dừng lại, sau đó ngậm lấy một bên ngực của cô, dùng đầu lưỡi trêu đùa viên trân châu.
“Hằng Chi!” Thân hình nhỏ bé của Kỷ Hạ run lên, hai tay lập tức ôm chầm lấy cổ Phó Hằng Chi, “Đừng..a…kích thích quá..em chịu..a á…chịu không nổi…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong miệng Phó Hằng Chi chứa một bên ngực mềm mại, anh dùng lưỡi vòng quanh đầu v* cô vài lần giống như đang trừng phạt vì vừa rồi cô mãi đắm chìm trong khoái cảm không thèm để ý đến câu hỏi của anh, quấy rầy đến tiết tấu của Kỷ Hạ.
Cô sắp đạt cao trào, tốc độ lên xuống bắt đầu không khống chế được nữa, nơi sâu kia ngậm chặt lấy quy đầu của Phó Hằng Chi, từng vòng thịt mềm xung quanh đang phối hợp với nhau mút lấy…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thực sự quá khảo nghiệm sự tự chủ của anh.
“A a!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tay Phó Hằng Chi ấn xuống chỗ nhô lên trên bụng nhỏ của cô, quy đầu trực tiếp đâm vào chỗ mẫn cảm nhất đồng thời nhận được tác động bên ngoài khiến khoái cảm ập đến, Kỷ Hạ giống như được mở chốt, thân hình run rẩy kịch kiệt, giọt nước mắt rơi xuống ngực Phó Hằng Chi, chảy dài theo đường cong trên người anh hòa vào dòng nước suối.
Cô gái trong ngực mềm nhũn, Phó Hằng Chi ôm cô cùng kết hợp trên dưới, thân thể cô chìm trong nước, từ bộ ngực bị xoa đỏ ửng trở lên vẫn còn nổi trên mặt nước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ôm cổ anh.” Phó Hằng Chi sợ chút nữa người cô mềm nhũn ngã xuống sẽ bị sặc nước, bàn tay to nâng lưng cô: “Ôm chặt vào, Hạ Hạ ngoan.”