Mục lục
ÔNG XÃ VÔ TÂM: PHU NHÂN, CÒN MUỐN CHẠY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thừa Duật đột nhiên phẫn nộ, lập tức ném điện thoại đi, tan tành. Chết tiệt, hắn lại đang mong chờ gì đây chứ? Mong chờ cuộc gọi của Vân Vy hay sao?



Vân Vy ở bên ngoài làm gì đều không liên quan tới hắn, nhưng là cô không an phận trước, đi ra ngoài câu dẫn đàn ông. Hàn Dạ Ảnh lại là bạn thân của hắn nữa chứ, Vân Vy quả là biết lựa chọn đối tượng mà. Giỏi lắm!



Nhớ lại đêm hôm đó cô ở cùng với Hàn Dạ Ảnh tới tận 3 giờ sáng mới về, ai mà biết trong suốt thời gian đấy cô và Hàn Dạ Ảnh làm cái gì cơ chứ? Lúc đó Cố Thừa Duật cảm thấy bản thân mình đã rộng lượng lắm rồi, không những không tính toán với Vân Vy mà còn chủ động làm hoà với cô. Vậy mà cô lại không biết điều như vậy, hôm nay vừa ra khỏi nhà thôi đã vui vẻ đi ăn sáng cùng người đàn ông khác?



Chết tiệt thật, tại sao hắn lại tức giận thế này cơ chứ?



"Giỏi lắm, không có bố mẹ chồng thì đủ lông đủ cánh rồi đúng không, muốn làm gì thì làm sao?"



Chừng nào Cố Thừa Duật còn chưa kí vào đơn ly hôn thì Vân Vy cô vẫn là vợ hợp pháp của hắn. Cô hoàn toàn không có quyền lựa chọn nào khác ngoài việc phải phục tùng hắn. Tốt nhận là cô nên an phận ở nhà, nếu không hắn sẽ tiếp tục thuê vệ sĩ về để cấm không cho cô ra ngoài.



...



Lúc này, Vân Vy vẫn ngốc nghếch ngồi chờ ở quán, cố chấp chờ. Phục vụ quán đã tới gọi cô mấy lần rồi, nhưng cô bảo là đang chờ bạn.



Cô chống tay lên cằm và ngắm nhìn cảnh mưa chiều, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn. Rốt cuộc là vì sao Cố Thừa Duật không nghe điện thoại của cô? Cô không biết, thực sự không biết gì hết. Lòng cô chỉ toàn một nỗi lo âu, cô thật sự rất sợ mọi thứ.



Càng nghĩ Vân Vy lại càng cảm thấy tủi thân vô cùng. Cuối cùng cô cũng không thể chờ được nữa rồi, lúc này đây cô cũng không biết nên gọi cho ai nữa.



Vân Vy hơi chần chừ một lúc, cuối cùng nhấn vào số của Hàn Dạ Ảnh và gọi. Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói ấm áp dễ nghe:



- Alo?



Khi nãy, trước khi đi thì Hàn Dạ Ảnh có để lại số điện thoại cho Vân Vy, bây giờ cô đành phải gọi điện nhờ tới anh ta vậy.



Vân Vy ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng:



- Anh...anh có rảnh hay không? Có thể đến quán hồi sáng đón tôi không?



Nói câu này Vân Vy cảm thấy mất mặt vô cùng. Là cô đã từ chối sự giúp đỡ của Hàn Dạ Ảnh, xong giờ lại goi điện nhờ hắn. Càng mất mặt hơn là, Cố Thừa Duật không tới. Hắn không tới đón cô, hắn thật sự không nể mặt cô một chút nào sao?



Rồi cô lại tự cười giễu bản thân. Có lẽ là cô đã quá ảo tưởng vào cuộc hôn nhân này. Tới giờ cô mới giật mình nghĩ lại tới những gì mà ngày đầu gặp mặt Cố Thừa Duật đã nói với cô:



"Chúng ta chỉ là kết hôn giả, sau khi kết hôn thì không được can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau. Và còn, cô...ngàn vạn lần đừng yêu tôi."



Rõ ràng là Cố Thừa Duật đã cảnh cáo cô...



Câu "Chúng ta chỉ là kết hôn giả" liên tục gặp lại trong trí óc cô, khiến cho cô khó thở như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn lại.



Cô còn nhớ rõ, chính mình ngày hôm đó đã cười chế giễu Cố Thừa Duật:



"Anh nghĩ anh là ai mà lại nói vậy. Nói cho anh biết, bổn tiểu thư cũng chẳng thèm loại như anh. Đàn ông trên thế giới này, bổn tiểu thư không thiếu. Chỉ cần bổn tiểu thư vẫy tay một cái, đàn ông xếp hàng từ đây tới tận Vạn Lí Trường Thành cũng không hết."



Thì ra là cô đã thua cuộc rồi, thua một cách thảm hại.



Trong lúc chờ Hàn Dạ Ảnh trả lời, Vân Vy đã nghĩ tới biết bao nhiêu thứ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi mà cô cứ ngỡ như là đã một thế kỉ trôi qua vậy.



Đầu dây bên kia, Hàn Dạ Ảnh lập tức đồng ý. Anh ta bảo cô chờ anh ta 1 phút. Đúng 1 phút sau, Vân Vy ngẩng đầu lên, Hàn Dạ Ảnh đã ở trước mặt cô.



- Sao anh tới nhanh thế?



Vân Vy vô cùng bất ngờ, vốn dĩ cô nghĩ là Hàn Dạ Ảnh chỉ nói khoác như vậy thôi.



Hàn Dạ Ảnh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt rầu rĩ của cô, không hiểu vì sao lại thấy xót xa trong lòng. Chính anh cũng tự khâm phục bản thân mình, đã đỗ xe ở phía bên kia nhìn Vân Vy suốt cả buổi chiều. Bời vì anh biết, Cố Thừa Duật nhất định sẽ không tới:



- Trùng hợp tôi vừa đi ngang qua thôi.



Hàn Dạ Ảnh cũng không thể nói là mình đã đỗ xe ở phía bên kia ngắm nhìn cô mãi được. Cũng may là hôm nay mưa to nên ngoài đường không nhiều xe cộ đi lại.



Vân Vy gật đầu, một lát sau cô mới ngước lên nhìn Hàn Dạ Ảnh:



- Có phải anh đang cảm thấy tôi rất đáng thương không?



Mặc dù Hàn Dạ Ảnh đã cố tình không muốn nhắc đến chuyện của Cố Thừa Duật, nhưng Vân Vy vẫn có thể nhìn ra được, ánh mắt thương hại mà Hàn Dạ Ảnh nhìn mình. Trước giờ cô không thích người khác thương hại mình, nhưng vào lúc này, cô hoàn toàn trở nên yếu đuối, bất lực trước mọi thứ.



Hàn Dạ Ảnh lập tức lắc đầu:



- Đâu có, cô đừng nghĩ nhiều nữa. Để tôi đưa cô về nha.



- Ừm.



Vân Vy yếu ớt gật đầu, cô có gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, cố tỏ ra là mình vẫn ổn. Nhưng khi bước vào trong xe Hàn Dạ Ảnh, sự tủi thân lại dồn dập ập tới khiến cho cô cảm thấy ấm ức vô cùng. Rốt cuộc cô đã làm gì sao? Nếu cô có làm sai đi chăng nữa, Cố Thừa Duật phải nói ra để cô còn biết sửa đổi chứ? Tại sao hắn cứ mãi im lặng như vậy, cứ giả vờ phải đối tốt với cô như vậy?



Vân Vy bật khóc nức nở. Cô lúc này tựa như một đứa trẻ vô lực, không biết nên đi đâu về đâu, không biết nên dựa dẫm ai? Hàn Dạ Ảnh chỉ nhìn cô, chầm chậm lái xe. Mưa vẫn nặng hạt như thế, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại. Những lúc trời mưa như vậy, lòng người lại thêm ảo não buồn.



Hàn Dạ Ảnh không biết nên làm gì để an ủi cô nữa. Anh ta vẫn lái xe, nhưng không phải lái về hướng biệt thự Cố gia, mà là lái xe lòng vòng xung quanh thành phố. Vân Vy vẫn tiếp tục khóc, không hề để ý tới hình tượng của mình lúc này tội nghiệp cỡ nào.



Không biết Vân Vy đã khóc bao nhiêu lâu, mãi cô cũng chịu nín. Cô sụt sịt lau nước mắt, hai mắt sưng lên vì khóc quá nhiều.



Hàn Dạ Ảnh liền lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt:



- Cảm ơn.



Vân Vy lí nhí trong họng rồi lau sạch nước mắt của mình. Lúc này Hàn Dạ Ảnh cũng dừng xe lại tại vệ đường. Anh ta định nói gì đó nhưng đã bị Vân Vy chặn miệng lại bằng câu nói:



- Tôi khóc khó coi lắm phải không?



Khi nãy cô khóc như vậy đã quá đủ mất mặt rồi, nhất định là Hàn Dạ Ảnh đang chê cười cô đây.



Hàn Dạ Ảnh chỉ nhìn Vân Vy hồi lâu rồi khẽ thở dài, không trả lởi câu hỏi của cô:



- Buồn thì cứ khóc, có gì đâu mà khó coi hay dễ coi ở đây?



Vân Vy nghe câu này thì miễn cưỡng nở nụ cười. Hàn Dạ Ảnh nói phải, nhưng người có lòng tự trọng cao như cô, chuyện khóc lóc này thật sự rất mất mặt.



- Cảm ơn anh. Nhưng mà...đây là đâu? Chúng ta chưa về nhà sao?



- À, vừa nãy thấy cô khóc quá trời luôn nên tôi mới đi lòng vòng cho khuây khoả ấy mà.



- ...- Vân Vy.



"Anh ta rảnh lắm hay gì?" Cô cứ nghĩ là đã về tới nhà rồi chứ? Vội nhìn xuống đồng hồ, bây giờ đã là 5 giờ chiều rồi. Aaa, thôi toang!



- Vậy thì mau lái xe về nhà đi chứ? Cố Thừa Duật mà không thấy tôi ở nhà, anh ta sẽ tức giận cho mà xem.



Vân Vy vừa nói vừa mở túi xách lấy đồ make up ra trang điểm lại cho đàng hoàng, không thể để người khác nhìn ra là cô đã khóc được. Nhất là Cố Thừa Duật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK