Mục lục
ÔNG XÃ VÔ TÂM: PHU NHÂN, CÒN MUỐN CHẠY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Pari, Pháp...



Vân Vy cùng với mẹ và con trai chuyển đến đây sống cũng được 1 tuần rồi, sang Pháp, cô chỉ muốn tiếp tục theo đuổi ước mơ còn đang dang dở của mình. Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới tương lai là gì, bởi vì cô cho rằng mình sẽ mãi sống cùng bố mẹ, ăn bám bố mẹ tới già. Rồi hôn sự kéo tới nhiều chuyện khác xảy ra, đó đều là những điều mà cô không mong muốn nhất.



Hồi còn học cấp 3, cô cũng đã từng mơ ước sẽ trở thành nhà thiết kế trang sức, sau đó sẽ vào Vân thị làm một nhà thiết kế bình thường. Thừa kế công ty ư? Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.



Vân Vy cầm bằng tốt nghiệp đại học trong tay, cùng với hồ sơ xin việc. Hôn nhân của cô chỉ kéo dài hơn 1 năm, nhưng cô lại có cảm giác như cuộc hôn nhân này đã kéo dài hàng thế kỉ vậy. Những ngày tháng đó, có lúc cô cảm thấy mình thật sự hạnh phúc, nhưng rồi cô cũng nhận ra cuộc hôn nhân này chính là địa ngục của cuộc đời cô.



Bố vì cô mà qua đời, công ty và nhà cũng là do cô nên mới mất, mẹ thì phải sống cực khổ, thanh danh không còn, ngay cả lòng tự trọng cuối cùng cũng không giữ được. Tất cả những thứ đó, Vân Vy cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.



Đúng là không ai có thể đoán trước được tương lai. Cô cũng chỉ là một con người bình thường, không phải thần thánh gì. Làm sao mà có thể chịu được nhiều cú sốc như vậy chứ?



Đau nhiều rồi nên thành thói quen, tới giờ trái tim đã nguội lạnh, cô không còn cảm giác gì nữa rồi. Cô cũng không bao giờ dám tin vào tình yêu nữa.



Vân Vy hít một hơi thật sâu, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Sau đó cô mới bước vào bên trong toà nhà trước mặt. Cô cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng nghe nói công ty này mới mở, đang cần tuyển nhân viên. Cuối cùng cô cũng mang hồ sơ tới dự tuyển.



Đây là công ty được đầu tư xây dựng, bên ngoài là một toà nhà cao ốc tráng lệ, đủ để biết chủ đầu tư của công ty này không phải là dạng tầm thường. Vân Vy chỉ có thể đánh cược lần này, rằng cô sẽ được như ý muốn mà vào làm việc ở đây.



Hôm nay cũng có rất nhiều người tới dự tuyển, và Vân Vy là một trong số đó. Vân Vy ngồi chờ ở bên ngoài, trong lòng cũng có chút hồi hộp. Quả thật là đã lâu rồi cô không giao tiếp với người ngoài, tất cả tự tin trước kia bây giờ đều thay bằng sự tự ti, lo lắng.



Tới lượt Vân Vy, cô liền bước vào. Bên trong chỉ có thư kí và CEO mới của công ty, không nhiều người nên Vân Vy cũng bớt căng thẳng hơn. Cô nói bằng tiếng Anh một cách lưu loát:



- Xin chào, tôi là Vân Vy. Hôm nay tôi tới để dự tuyển ạ....



Vân Vy nói xong cô mới dám ngẩng đầu lên, lúc đó ở phía đối diện, người đàn ông mặc vest đen cũng bất ngờ giống cô.



- Sao cô lại ở đây?



Hắc Khải thấy Vân Vy, tâm trạng cau có lúc nãy cũng đã tốt lên hẳn. Anh liền phất tay bảo thư kí ra ngoài trước đi.



Vân Vy vừa mừng nhưng cũng vừa lo, nhưng mừng nhiều hơn là vì CEO mới của công ty là đồng hương. À không, có thể coi là bạn bè được không?



Vân Vy cũng bớt căng thẳng hơn:



- Tôi chuyển tới đây được hơn 1 tuần rồi, còn anh thì sao? Thật không ngờ anh lại là CEO mới của công ty.



Hắc Khải cười cười, thật ra anh chẳng muốn quan tâm tới mấy việc này, trước giờ toàn là Hắc Sát làm. Nhưng đột nhiên Hắc Sát lại điều anh tới đây tiếp quản công ty mới xây dựng, anh không thể không nghe theo được.



- Tôi bị ép buộc thôi.



Nụ cười trên môi Hắc Khải càng méo mó. Một người ham chơi như anh, tự dưng lại bị bắt phải tiếp quản công ty. Đúng là không vui một chút nào hết.



Vân Vy không biết nên hỏi thêm gì nữa, cô suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:



- Anh không phỏng vấn tôi sao?



- Ôi dào, thôi khỏi. Cô được tuyển rồi, mai đi làm nhé.



Hắc Khải lười biếng phất phất tay, thật sự anh không muốn phỏng vấn thêm ai nữa. Từ nãy tới giờ chẳng có ai trả lời hợp ý anh cả. Cứ tiếp tục phỏng vấn chắc là anh sẽ tức chết mất.



Vân Vy ngẩn ngơ, Hắc Khải lại cầm điện thoại lên gọi điện thông báo cho thư kí:



- Những người bên ngoài không cần phỏng vấn nữa, mai tới làm việc hết đi. Trong quá trình làm việc ai không làm được thì lúc đó đuổi việc vẫn chưa muộn.



Vân Vy há hốc mồm, làm CEO thế này mà cũng được á? Mà Hắc Khải có năng lực hay không, chẳng phải tiếp xúc nhiều sẽ biết hay sao?



Nhưng cũng may là cô đã được tuyển rồi, cũng coi như là thuận lợi bước đầu tiên. Bắt đầu từ mai, cô sẽ chăm chỉ làm việc thật tốt.



Nghĩ tới đây, Vân Vy thở phào nhẹ nhõm.



Hắc Khải thông báo xong thì đặt điện thoại xuống, anh đứng lên bước đến chỗ cô:



- Tôi chưa ăn sáng! Đi thôi.



- Hả, gì?



Vân Vy càng ngẩn người hơn nữa, Hắc Khải cầm áo vest của mình rồi kéo tay cô ra khỏi phòng phỏng vấn. Lúc đó ở bên ngoài, những người tới phỏng vấn nghe tin không cần phỏng vấn nữa và ngày mai được bắt đầu đi làm, ai ai cũng vui sướng. Hắc Khải kéo tay Vân Vy đi xuyên qua đám người đó, cũng chẳng có ai để ý lắm.



Vân Vy hốt hoảng muốn rụt tay lại thì Hắc Khải đã kéo cô tới tận bãi đỗ xe rồi:



- Đói quá đói quá, cô mời tôi ăn sáng đi.



Vân Vy nở nụ cười méo mó. Anh ta đói rồi tự dưng kéo cô xuống đây, xong bắt cô mời? Thật là...một tên khó hiểu.



Nhưng vì cô biết rõ mình còn đang nợ người ta nên cô không thể từ chối được. Đành...tiền ơi tạm biệt em!



Mà Hắc Khải cũng chẳng để ý tới việc Vân Vy có đồng ý hay không, anh ta cứ tự nhiên như ruồi, nhét cô vào xe rồi thắt dây an toàn vào:



- Không chạy được nữa đâu nhé, không mời cũng phải mời.



- Vâng, tôi không chạy đâu...



Vân Vy miễn cưỡng cười, trong lòng khóc một dòng sông. Cô đang nghĩ, mời bữa sáng cho sếp thì sẽ phải mất bao nhiêu tiền đây? Còn chưa đi làm mà đã phải tiêu tiền rồi, thương túi tiền lắm.



Hắc Khải cười cười, vừa lái xe vừa liếc nhìn cô:



- Mà cô ăn gì chưa?



- Ăn rồi, tôi no lắm rồi...



Ọt ọt!



Ôi, sao ngay cả cái bụng cũng phản chủ nhỉ? Vân Vy xấu hổ vô cùng, không dám nói thêm gì nữa. Hắc Khải thấy cô buồn cười quá, liền tốt bụng bổ sung thêm một câu:



- Đùa thôi, tôi mời cô. Cứ ăn tự nhiên.



Sao nghe xong câu này Vân Vy lại muốn đánh người thế nhỉ? Không được, phải nhịn, phải nhịn. Anh ta là sếp của cô, cô không thể manh động được.



Nhưng mà...trêu cô vui lắm sao? Biết rõ là cô đang thiếu tiền rồi còn cố tình. Đúng là con người xấu xa.



...



Cố Thừa Duật vừa xuống máy bay riêng, hắn có vẻ mệt mỏi, đưa tay lên kéo kéo cà vạt xuống. Theo sau là Vũ Luận. Cố Thừa Duật vừa đi, vừa hỏi tình hình của công ty:



- Một tuần nay tôi không ở đây mọi thứ vẩn ổn chứ?



Vũ Luận tay cầm iPad, lập tức trả lời:



- Vẩn ổn ạ, về phía công ty không có gì đáng lo ngại.



Cố Thừa Duật gật đầu, đáy mắt loé lên một tia âm u:



- Vẫn theo dõi Mạc Y Nhiên chứ?



- Thiếu gia, quả thực mấy ngày nay Mạc tiểu thư có rất nhiều điều đáng nghi.



- Ồ, cô ta định làm gì?



Vệ sĩ mở cửa xe riêng cho Cố Thừa Duật, bước vào trong xe Vũ Luận mới cho Cố Thừa Duật xem một hình ảnh.



Trong ảnh là Mạc Y Nhiên đang nói chuyện mới một người đàn ông đeo mặt nạ. Vũ Luận lại nói tiếp:



- Do khoảng cách xa nên người của chúng ta không thể nghe rõ được bọn họ nói gì. Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ này, tôi cảm thấy có nét quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi.



Cố Thừa Duật cũng cầm iPad lên, ánh mắt sắc lạnh lướt qua bức ảnh. Người đàn ông đeo mặt nạ này...chính là người mà hôm đó Vân Vy đâm trúng ở bệnh viện.



Cố Thừa Duật càng thêm u ám:



- Điều tra đi.



- Vâng thưa thiếu gia.



Vũ Luận lập tức tuân lệnh. Cố Thừa Duật ngồi trong xe, hắn khẽ nhắm mắt lại, tay đưa lên xoa xoa mi tâm:



- Đúng rồi, Ôn Hằng dạo gần đây cũng rất đáng nghi. Theo dõi cả cậu ta cho tôi.



Cố Thừa Duật đã cố tình bỏ qua rất nhiều điểm đáng nghi của Ôn Hằng, nhưng Ôn Hằng lại càng đi quá giới hạn. Dù có là thuộc hạ thân cận, phản bội, lập tức giết!



...



- Mẹ ơi con về rồi ạ.



Vân Vy trở về nhà, cô gọi mẹ. Mẹ cô liền bế Tiểu Nghiêm bước tới:



- Mẹ Tiểu Nghiêm về rồi nè...



Đang nói thì đột nhiên bà Vân dừng lại, bà giật minh khi thấy sau lưng Vân Vy là một người đàn ông lạ mặt.



Vân Vy đưa tay bế Tiểu Nghiêm, Hắc Khải cũng không quá bất ngờ khi thấy có trẻ con ở đây. Bởi vì lúc Vân Vy mang thai, Hắc Khải còn là người nhắc nhở cô nên chăm sóc bản thân và thai nhi thật tốt cơ mà.



Vân Vy vừa bế con, sau đó mới quay sang Hắc Khải:



- Mẹ, anh ấy là sếp của con. Anh ấy nói muốn ăn cơm nhà, cứ năn nỉ con mãi. Cho nên...



Vân Vy cũng hết cách rồi, ai bảo Hắc Khải là sếp của cô cơ chứ? Cả ngày hôm nay cô cứ như osin của anh ta, anh ta dẫn cô đi mua sắm, bắt cô xách cả đống đồ. Xong lúc Vân Vy cứ tưởng được giải thoát rồi thì Hắc Khải lại bảo muốn ăn cơm nhà. Vân Vy không còn cách nào khác, đành phải dẫn đường cho Hắc Khải tới đây.



Khuôn mặt bà Vân cũng thoải mái hơn, bà tươi cười mời Hắc Khải vào. Hắc Khải liền chào hỏi người lớn:



- Dạ, cháu có làm phiền mọi người không ạ?



- Không phiền, cháu cứ tự nhiên nha. Để dì đi nấu bữa tối liền.



Đây là lần đầu tiên Vân Vy dẫn bạn bè về nhà, hơn nữa còn là đàn ông, bà Vân mừng còn không hết nữa là.



Vân Vy vui vẻ dỗ con mình, không hề biết Hắc Khải đang nhìn mình chằm chằm.



Chương 65: Thổ lộ



Lát sau, khi Vân Vy cho con bú xong, chờ con đi ngủ thì mới bước tới bếp giúp mẹ nấu bữa tối. Không ngờ vừa mới bước tới bếp, cô đã nhìn thấy Hắc Khải đang vui vẻ trò chuyện với mẹ cô trong bếp. Thậm chí, anh còn tự mình rửa rau?



Vân Vy không dám tin nổi vào mắt mình, cô có bị hoa mắt hay không? Một giây sau, cô mới có phản ứng, liền lập tức chạy tới đẩy Hắc Khải ra:



- Thật ngại quá, để tôi làm cho.



Hắc Khải không chịu:



- Không sao, cô cứ qua bên kia ngồi đi.



- Nhưng mà anh là khách cơ mà.



Vân Vy vừa nói vừa nhanh tay rửa nốt rau, sau đó cô mới quay sang mẹ. Thấy mẹ cô cười hớn hở, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút lo lắng trong lòng. Cô cũng không biết khi nãy lúc cô không ở đây hai người này nói gì với nhau nữa.



Bà Vân liền đuổi Vân Vy tránh xa khỏi gian bếp này:



- Để Tiểu Khải làm cũng được. Con đó, con gái con đứa mà không biết nấu ăn, còn không bằng Tiểu Khải kìa.



Vân Vy há hốc mồm vì sốc. Từ khi nào mà mẹ cô với Hắc Khải lại thân nhau như vậy, còn gọi là Tiểu Khải nữa chứ? Cô thật không dám tin nổi vào tai mình.



Sau đó cô lại cảm thấy xấu hổ vì mẹ vừa chê mình. Cô cũng rất cố gắng muốn học nấu ăn, nhưng lúc đó mẹ có bao giờ cho cô vào bếp đâu? Oan quá mà.



- Mẹ...có bạn con ở đây, sao mẹ lại nói thế?



Hắc Khải thấy khuôn mặt Vân Vy méo mó, liền cười lớn. Anh đưa tay lên cốc nhẹ vào đầu cô:



- Không sao, không biết nấu ăn thì sau này từ từ học cũng được. Với lại, cũng không nhất thiết phải biết nấu ăn.



- Hả?



Vân Vy vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói của Hắc Khải là gì, cô ngẩn ngơ như người ngốc. Mẹ cô cũng cười nhưng không nói gì cả, bà lại tiếp tục nấu ăn.



Vân Vy vẫn tò mò nhìn Hắc Khải, sau đó liếc sang mẹ mình:



- Vừa nãy hai người nói gì đó? Mẹ, mẹ lại nói xấu con với bạn con phải không? Hứ, mẹ thật quá đáng mà.



Vân Vy chạy tới ôm mẹ làm nũng, điệu bộ y như trẻ con này của cô cũng là lần đầu tiên Hắc Khải được thấy. Anh đứng hồi lâu nhìn cô, nhưng cũng không lên tiếng gì cả.



Một lát sau, thành quả của tất cả mọi người đã được bưng lên bàn ăn. Vân Vy tuy không biết nấu ăn, nhưng cô vẫn phụ rửa rau các thứ nha. Nhìn những món ăn thơm phức trên bàn, Vân Vy thèm chết đi được. Cô định nhân lúc không ai để ý, ăn vụng một miếng thịt. Nào ngờ mẹ cô đã phát hiện ra, bà đập vào tay cô một cái:



- Á, sao mẹ đánh con?



Vân Vy tủi thân kêu lên một tiếng, Hắc Khải liền quay sang nhìn cô. Bà Vân thì lườm cô một tràng dài:



- Tiểu Khải còn chưa ăn, con chạm chạm cái gì hả?



Rồi bà lại quay sang Hắc Khải, vui vẻ nói:



- Tiểu Khải, mau tới đây ăn cơm đi, mấy thứ đó để lát Vy Vy dọn sau cũng được.



Vân Vy hậm hực bĩu môi, không biết ai mới là con của mẹ đây? Hắc Khải liền bước tới, không quên nhéo má Vân Vy một cái thật mạnh, hành động quá mức tự nhiên thân mật. Nhưng lúc này Vân Vy cũng không nghĩ nhiều lắm, bởi cô đang rất đói.



Hắc Khải nhìn cô đầy quan tâm, hỏi:



- Đói lắm rồi hả?



Vân Vy vừa xoa xoa bụng, vừa gật đầu. Hắc Khải liền lấy một miếng thịt nhét vào miệng cô:



- Nè, cho ma đói ăn.



Vân Vy hạnh phúc nhai miếng thịt thơm phức trong miệng, cô còn không quên lè lưỡi với mẹ mình. Mẹ cô chỉ mỉm cười nhìn hai người mà không nói gì cả.



Bữa cơm vui vẻ diễn ra, bà Vân lần đầu tiên thấy Vân Vy cười nhiều như vậy. Bà liền nhớ lại khi nãy những lời mà Hắc Khải nói với bà:



"



- Cháu chào dì, cháu tên Hắc Khải ạ.



Bà Vân lúc này mới quay sang nhìn Hắc Khải. Mặc dù bà rất vui khi Vân Vy đưa bạn bè khác giới về nhà. Nhưng trải qua chuyện của Cố Thừa Duật, bà thật không dám tin tưởng thêm một ai nữa. Bà rất sợ con gái mình sẽ phải chịu tổn thương thêm lần nữa.



Nhưng nếu Vân Vy và Hắc Khải chỉ là bạn bè bình thường, đương nhiên bà Vân sẽ không cấm đoán gì.



- Con gái tôi ly hôn và có một đứa con rồi, cậu biết không?



Tuy không biết mục đích của Hắc Khải là gì, nhưng bà Vân tự nhủ mình phải ra tay trước để tránh xảy ra những hậu hoạ về sau.



Hắc Khải nghe bà Vân nói vậy, nét mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh cười nhẹ:



- Cháu biết. Cháu là đang nghiêm túc theo đuổi Vân Vy ạ. Mong dì cho phép.



Quả nhiên, bà Vân không hề đoán sai mà. Ngay từ lần đầu gặp mặt Hắc Khải, bà đã nhìn ra ý tứ của anh. Nhưng vì không chắc chắn lắm, nên bà mới phải chủ động nói trước như vậy.



Bà Vân liền nhìn Hắc Khải chằm chằm từ đầu tới cuối:



- Cậu thích con gái tôi ư?



- Đúng vậy!



- Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?



- Chắc là...trước khi cô ấy ly hôn với chồng cũ.



Bà Vân cũng hơi bất ngờ, thật không nghĩ Vân Vy quen Hắc Khải được lâu như vậy. Nhưng mà, liệu không phải là con gái bà ngoại tình chứ?



Bà Vân nghĩ tới đây thì không khỏi sốc, Hắc Khải liền giải thích thêm:



- Chỉ là cháu từng gặp cô ấy vài lần mà thôi, không phải như dì nghĩ đâu ạ. Lần đầu gặp cô ấy, cháu đã nhìn ra một đôi mắt của cô ấy là đôi mắt rất đẹp, nhưng lại chất chứa nỗi buồn. Không hiểu vì sao, trong lòng cháu lại dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Cháu thật lòng nghiêm túc muốn theo đuổi cô ấy ạ.



Bà Vân có thể tưởng tượng được ra Vân Vy của lúc trước khi ly hôn với Cố Thừa Duật, và bà biết rõ thời gian đấy cô sống rất khổ sở. Bà thật sự rất thương cô, cho nên mới nơm nớp lo sợ sẽ có thêm một người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc sống của cô, đảo lộn mọi trật tự. Sau đó, cuối cùng cũng chỉ mình Vân Vy ôm đau khổ, tổn thương về thể xác lẫn tinh thần.



Bà Vân thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Hắc Khải:



- Cậu sẽ không làm tổn thương con bé chứ? Con bé đã quá khổ sở rồi.



- Cháu hứa, cháu sẽ khiến cho cô ấy hạnh phúc.



Lần đầu gặp Vân Vy thì có thể coi là trùng hợp, nhưng lần thứ 2, rồi lần thứ 3 chạm mặt, Hắc Khải thật không muốn tin đó chỉ là sự trùng hợp nữa. Mà nó gọi là định mệnh, là duyên phận giữa cả hai. Sáng nay lúc vô tình gặp Vân Vy tới phỏng Vấn, Hắc Khải thật sự rất vui. Mọi chuyện cứ như mơ vậy.



Anh thật sự nghiêm túc muốn bước chân vào cuộc sống của cô, muốn chữa lành cho trái tim đã bị tổn thương quá mức đó.



Bà Vân thở dài, rồi bà cũng gật đầu:



- Dì có thể gọi cháu là Tiểu Khải không?



Câu nói của bà Vân khiến cho Hắc Khải vui mừng, như thế có nghĩa là bà đã đồng ý rồi ư?



- Dạ, có thể ạ. Cháu hứa sẽ không để cho cô ấy rơi nước mắt lần nào nữa.



..."



Bà Vân suy nghĩ rồi mỉm cười nhìn Hắc Khải và Vân Vy. Bà hy vọng rằng Hắc Khải có thể giữ đúng lời hứa của mình, không khiến bà thất vọng nữa.



Sau khi ăn tối xong, Hắc Khải nói muốn xem thử Tiểu Nghiêm. Vân Vy suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu.



Cô thấy anh ngồi bên cạnh, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào con mình. Anh nâng bàn tay nhỏ xíu của con lên, nhẹ nhàng hôn. Không hiểu vì sao thấy cảnh này, lòng Vân Vy càng thêm rạo rực.



Vì sao cô lại mong người đang hôn tay con chính là Cố Thừa Duật?



Không, phải quên thôi, đến lúc phải buông bỏ rồi.



- Hắc Khải.



Vân Vy bước tới chỗ anh, anh liền đứng dậy nhìn cô:



- Sao thế?



Cô hơi cúi mặt, không dám đối diện với ánh mắt chân thành của anh. Cô hít một hơi rồi mới nói:



- Tôi nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè...



- Không, chúng ta không thể dừng lại ở mức bạn bè.



Hắc Khải lập tức cắt ngang lời nói của Vân Vy. Câu nói của anh khiến cho tâm tư của cô hoảng loạn.



Một giây sau, anh đột ngột áp hai tay lên má cô, nâng mặt cô lên:



- Tôi nghĩ chúng ta không thể làm bạn.



- Sao...sao cơ...!!!



Vân Vy còn chưa kịp định hình lại mọi chuyện, đột ngột nụ hôn của Hắc Khải ập tới. Cả người cô như bị một luồng điện mạnh chạy qua, trái tim đập mạnh hơn bình thường.



Hắc Khải hôn cô?



Vân Vy hoàn hồn lại, lập tức đẩy anh ra:



- Xin lỗi...tôi...tôi không thể...



Cô thật sự không dám mở lòng mình thêm một lần nữa, mặc dù Hắc Khải là một người rất rốt. Cô cả thấy là mình không xứng với anh, với lại cô rất sợ sẽ phải chịu thêm tổn thương nào đó.



Hắc Khải cười ngượng, anh cũng cảm thấy hành động của mình hơi đột ngột:



- Xin lỗi, tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Không sao, tôi có thể chờ được mà.



Chờ ư?



Vân Vy lại càng thêm hoảng hốt. Cô đảo mắt nhìn sang chỗ khác, không dám đối mặt với Hắc Khải. Bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn.



Vân Vy chỉ còn cách đánh trống lảng để đuổi khách:



- Cũng...cũng muộn rồi, để tôi tiễn anh về nha...



- Không cần đâu, cô cứ ở lại đi. Tôi tự về được.



Hắc Khải mỉm cười ôn nhu, cốc nhẹ đầu cô một cái. Cô nhăn mặt kêu đau:



- Vâng, thế tôi đi ngủ đây!



- Ừm, mai gặp lại.



Hắc Khải rời đi.



Vân Vy vẫn còn chưa hết hốt hoảng, cô liền bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Cô dõi theo Hắc Khải cho tới khi anh lên xe rồi lái xe đi mất.



Chỉ là, ngoài việc có chút hoảng hốt ra, trái tim cô lại không có chút cảm giác nào hết...cô thật sự đã không còn cảm giác với đàn ông nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK