Ví như hình ảnh vị Bát Vương gia Bắc quốc thường hay lui tới để may y phục. Có phải hay không hiện tại hắn thiếu thốn? Nên cách một ngày lại chạy đến, còn kèm thêm một khoản..Lăng Gia phong thủy rất tốt, muốn tham quan cùng xem xét, rất có ý tứ giả vờ cao độ ^^!
Dương Tinh Linh thật đau đầu với hắn, cứ có cơ hội lại tìm cách bám lấy. Mà kỳ lạ một điều, chẳng biết học từ ai, miệng mồm càng ngày càng giảo hoạt, tìm đủ lý do để nói chuyện trên trời dưới đất =.=. Nhiều khi tự hỏi, phải chăng đây mới là bản năng thực sự?
Nói chung cũng là oan ức một vài phần, vì nàng không bài xích, Tư Đồ Ngọc mới có can đảm nói những gì trong lòng, mà trong lòng nàng đối với hắn là độc nhất vô nhị, thành ra lời theo ý mà phát.
Cũng như mỗi ngày hoàng hậu Nam Quốc cứ chạy đến Lăng Gia, nàng cứ như một người không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, đặc biệt là ý định sắp hoàn thành này, sẽ có thêm một tỉ muội thân thiết. Lôi theo cái đuôi Hàn Ngôn Duẫn kia có biết bao áp lực với những người khác. Hắn là ai? Là hoàng đế, gặp là phải quỳ hành lễ. Chỉ vì sợ có chuyện xảy ra như lần trước mà cứ dính một bên Phượng Kỳ, hình ảnh đó ví như...phu quân sợ thê tử bỏ rơi.
Mọi việc trong triều cần nói đến sự vất vả của Hàn Khiết Luân. Vị huynh trưởng thì bỏ bê triều chính vì thê tử, nhị ca thì bận việc sắp xếp tiến hành đón kiệu hoa, mỗi hắn phải cong lưng phê chuẩn tấu chương, thật đau khổ. Nhưng không phải không công đâu, mà được trao đổi riêng với điều kiện...Sở Hoan Hoan phải trực tiếp bên cạnh, sau này...sẽ phải là Vương phi của hắn. Có người đẹp làm việc hiệu quả gấp đôi nha.
Vấn đề của Hàn Lãnh Thiên. Ban ngày bận việc xử lý công vụ, tối đến bóng dáng thấp thoáng tìm đến để nhìn nữ nhân nào đó đang yên giấc nồng. Không phải thiếu thời gian, mà là sợ làm nàng thêm tăng dần khoảng cách, nên đành từng bước một nhẹ nhàng đến bên cạnh. Chỉ vậy thôi, trái tim cũng cảm thấy đủ đầy, hắn sẽ khiến nàng trao cả trái tim mình, và bản thân cũng vậy.
Yêu thương sẽ cho tất cả, thao túng nàng mọi việc hắn sẽ gánh. Bất kì ai, bất kì thứ gì, cũng sẽ không bao giờ làm nàng rời xa được, trọn kiếp này chỉ thuộc về duy nhất mình hắn.
____________________
”Tiểu thư, người ở đâu” Dương Tinh Linh mang tâm trạng lo sợ tìm kiếm hình ảnh tiểu thư nhà mình.Tối nay người bảo đói bụng, sai nàng đi tìm cái gì đó để ăn, cũng chỉ vì cái tên âm hồn bất tán lại lẻn vào kéo dài thời gian để nói chuyện. Đến khi về phòng thì chẳng thấy bóng dáng. Nhanh chóng cho người đi tìm đồng thời phát tín hiệu thông báo Nhị Vương gia.
Nếu ngày nào Lăng Lạc Nhân chưa vào vương phủ, thì ngày đó Dương Tinh Linh ăn không ngon ngủ không yên. Như hiện tại, ngày mai không có tân nương tử để đón, không cần đoán cũng biết số nàng như thế nào rồi, chết là chắc !
”Nhân nhi” Lăng Mẫu tâm trạng lo sợ cũng không kém. Lần trước vì sự nhầm lẫn mà bị bắt cóc, khiến bà một trận sợ hãi, nay bỗng dưng mất tích chẳng dấu vết, không đau tim mới là lạ.
Người vẫn im lặng từ nãy đến giờ chỉ có Hàn Lãnh Thiên. Khi nhìn thấy tín hiệu của Dương Tinh Linh, không cần suy nghĩ dùng khinh công với tốc độ nhanh như điện để tìm đến.
Vì đề phòng nhiều kẻ gây bất lợi, cũng như sợ nàng trốn đi, xung quanh được binh lính canh phòng nghiêm ngặt, mà Lăng Lạc Nhân lại không có võ công, nếu tự mình chạy trốn sẽ không thể nào, vấn đề hắn lo lắng chính là có kẻ lẻn vào.
”Mang lệnh bài vào cung đưa Tần Diễn mang cẩm y vệ đến” Tập hợp hết mọi người để chuẩn bị hạ lệnh mở rộng diện tích tìm kiếm. Dương Tinh Linh chưa kịp nhận lấy bỗng nhiên bên tai nghe tiếng đỗ vỡ, nhìn lên đã thấy bóng Vương Gia rời đi từ lúc nào.
Thấy bóng dáng đang nằm sấp an giấc trên cành cây, Hàn Lãnh Thiên tức giận, nàng có biết như thế rất nguy hiểm? Đưa tay ý bảo những người phía sau không được lên tiếng làm ồn, Để tự mình tìm cách đưa nàng xuống.
Chỉ vì chờ đợi Dương Tinh Linh quá lâu, Lăng Lạc Nhân chán nản lén lút lấy bầu rượu leo tót lên cây cao, vừa hứng gió, vừa uống thoải mái. Dẫu biết tửu lượng kém, nhưng nàng vẫn cố uống, hôm nay không uống, biết đâu sau này chẳng có cơ hội ? Đến khi choáng váng, ôm cành cây to lớn mà ngủ, bình rượu cũng bị rơi xuống đất, nên Hàn Lãnh Thiên mới phát hiện.
”Nhân Nhi” Lăng Mẫu từ sau lật đật chạy tới,giật mình khi nhìn cảnh tượng, lời không tự chủ mà thốt ra, đồng thời thành công làm Lăng Lạc Nhân trở mình. Sự nguy hiểm lần nữa lại báo động.
Bởi âm thanh bất ngờ, tư thế ngủ lại làm khó chịu, nghiêng người để điều chỉnh, vấn đề hoàn cảnh là đang nằm trên cây, tất nhiên không ngoài khả năng nàng đang rơi xuống.
”Tiểu thư”
”Nhân Nhi”
Cảm giác chơi vơi giữa không trung tiếp theo rơi vào vòng tay ấm áp. Không hề tỉnh giấc, Lăng Lạc Nhân nhẹ nhàng vùi đầu vào lồng ngực vững chắc như một chú mèo mê ngủ, chẳng biết mơ thấy gì, bờ môi khẽ cười.
'Phù' mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may vương gia họ lợi hại, nếu không...thực chẳng dám nói tiếp. Mọi việc điều được giải quyết, chuyện tiếp tục vẫn cứ làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Đám đông tập trung bắt đầu phân tán không tiếng động. Dương Tinh Linh đưa Lăng Mẫu trở về nghỉ ngơi, vì hiện tại tiểu thư đã có vương gian bên cạnh.
Trở lại phòng, thả Lăng Lạc Nhân vào chiếc giường, đắp chăn cẩn thận. Gương mặt vì rượu mà đỏ hồng, Hàn Lãnh Thiên đưa bàn tay lướt nhẹ. Thật là, nàng có bản lãnh khiến hắn sợ hãi.
Chỉ cần ngày mai nhanh chóng đưa kiệu hoa đến đón, không tin sau này hắn không có biện pháp buộc chặt nàng.
”Nhân nhi, nàng phải ngoan đấy” Ngồi bên cạnh ngắm nhìn mà thời gian trôi bao nhiêu cũng chẳng biết. Đến khi trống báo canh hắn mới không tình nguyện nói rồi vội vã rời đi.