• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa cung

Tề Vũ Phong cùng đoàn người xuống ngựa tiến về cửa cung, xa xa đã thấy Hàn Ngôn Duẫn cùng các bá quan văn võ đứng đón. Phải nói rằng một chút ý tứ như vậy cũng đủ để chứng tỏ sự liên minh hai nước kết chặt như thế nào.

“Đã để Tự hoàng đích thân nghênh đón, Uy vương vô cùng cảm kích”  Tề Vũ Phong hai tay chấp lại khách sáo chào hỏi Hàn Ngôn Dân. Trước kia nếu không phải vì hiểu lầm dẫn đến binh đao, chắc rằng hắn không có cơ hội kết thân cùng huynh đệ Hàn tộc. 

“Này vương khách sáo, Tự hoàng chỉ làm tròn bổn phận của một quốc chủ.” Hàn Ngôn Duẫn đồng thời chấp tay tiếp lễ. Trên danh nghĩa, cả hai đều là vua một nước, hữu nghị liên minh là điều nên hiểu, còn riêng tư, họ có thể nói là bằng hữu giúp đỡ nhau khi gặp nạn. 

“Thất công chúa An Kỳ bái kiến Tự hoàng” Tề Vũ Đồng nhẹ bước đến, nhún người hành lễ.  Thường ngày nàng bốc đồng gây gỗ, nhưng giờ phút này, lại nhanh chóng trở về với dáng vẻ một vị công chúa đoan trang nghiêm chỉnh đúng kiểu. 

“Thảo dân Tố Đình, khấu kiến hoàng thượng” Hàng mi buông nhẹ, Tô Đình che giấu hết mọi tâm tư trong lòng. Mặc dù không hiểu lễ nghi phép tắc, nhưng nhìn qua lễ nghi mà Tề Vũ Đồng thể hiện, nàng dựa vào đó hành lễ. 

"Trẫm miễn lễ, thất công chúa và Tố cô nương an nhiên" Trong mắt Hàn Ngôn Duẫn xẹt qua tia ngưng trọng rồi biến mất không dấu vết.  Nhẹ mỉm cười đúng mực quân vương yêu nước thương dân hắn lại hướng về Tề Vũ Phong.

“Mọi người đường xá mệt mỏi, trẫm đã cho người thu xếp ổn thoả, mời Uy vương và nhị vị nghỉ ngơi, tối nay sẽ mở tiệc tẩy trần, mời” Vừa nói Hàn Ngôn Duẫn vừa đưa tay kiểu mời mộc, thầm nghĩ có nên cho hai đệ đệ mình chút kinh hỉ? 

“Mời” Tề Vũ Phong tác phong tao nhã chấp tay mời lại Hàn Ngôn Duẫn. Như cố ý lại kiểu vô tình, hắn đưa tay choàng qua chiếc eo mảnh khảnh của Tô Đình, cảm nhận được cả người nàng mất tự, trong tâm hắn có chút hoảng hốt, nhưng không vì thế mà mới lỏng tay, ngước lại khẽ xiết chặt hơn. 

Tô Đình kéo nhẹ môi, nhưng nụ cười không đến khóe mắt, cố ý nàng buông thấp đôi mi, che đi sự phức tạp đang dậy sóng trong lòng, cùng đoàn người nhanh chóng vào cung. 

*

*

*

“Hoàng thượng, Thái tử Tây Đô Nam Cung Dân đã đến, hiện đang chờ ở cửa cung chờ bái kiến” Trong lúc Hàn Ngôn Duẫn cùng bá quan văn võ nghị sự về việc tổ chức hội tứ quốc thì thái giám từ ngoài đi vào thông báo.

“Mời vào” Hàn Ngôn Duẫn đôi mày nhẹ giương lên, cuối cùng cũng đến. Xem ra hắn xuất hiện lúc này không sớm cũng chẳng muộn, vừa đúng là thời gian  thích hợp nhất.

“Tuân mệnh” Thái giám nhận lệnh khom người  lui ra truyền ý chỉ. 

Từ cửa cung đến vào triều cũng mất thời gian một chén trà. Nam Cung Dân tác phong vương giả một mình đi theo thái giám vào đại điện. Theo luật của Nam Việt, khi tham dự hội tứ quốc, tất cả thuộc hạ đi theo sẽ được sắp xếp riêng ngoài cung chờ đợi. 

“Thái tử Tây Đô Nam Cung Dân bái kiến Tự hoàng vạn tuế” Được thái giám mời vào, Nam Cung Dân vào đại điện, đối diện Hàn Ngôn Duẫn kính cẩn chấp tay bái. Hắn là thái tử, tương lai sẽ thành vua một nước, quy tắc chào hỏi quốc chủ nước khác không cần phải quỳ. 

“Trẫm…Miễn lễ, thái tử không cần đa lễ” Hàn Ngôn Duẫn thần thái nghiêm trang hướng Nam Cung Dân đưa tay như nâng đỡ. Quả nhiên khí thế hơn người, Nam Cung Dân rất xứng đáng được vua Tây Đô truyền ngôi. 

Không biết khi nghe Nam Cung Dân  bị sát hại ở Nam Việt, phản ứng phụ dương hắn sẽ như thế nào? Hàn Ngôn Duẫn thu hồi tâm tư, nụ cười nhân ái lại nở trên môi hắn.

“Tạ Tự hoàng”  Nam Cung Dân vẫn một thái độ cung kính chấp tay cúi đầu cảm tạ. Mí mắt cũng nhẹ buông không biết đang suy nghĩ gì, đến khi ngẩn đầu gương mặt lại trở nên ôn hòa lúc đầu. 

“Cung Dân phụng mệnh phụ dương đến. Một là, tham gia hội tứ quốc. Hai là muốn thể hiện thành ý giao bang. Ba là vấn an sức khoẻ Tự hoàng, chúc tự hoàng "Phúc thọ thiên an, vạn nan tất giải"" Một tay chấp sau lưng, một tay để trước người, Nam Cung Dân truyền đạt ý vị thâm sâu trong từng câu nói. 

"Cho trẫm gửi lời cảm ơn quốc vương, hảo ý của người, trẫm xin ghi nhân, có dịp sẽ đích thân đến quý quốc thăm hỏi" Hàn Ngôn Duẫn chấp tay vẻ thành kính hướng về một bên, như thể hiện tấm lòng của mình đối với quốc vương Tây Đô. 

"Tạ tự hoàng, rất mong sẽ đón tiếp người nơi Tây quốc" Đối với sự nhiệt tình của Hàn Ngôn Duẫn, Nam Cung Dân chỉ biết cười thầm. Đúng là, không hổ danh "Hồ Vương" ăn nói liền cho người mặt mũi, không biết giá phải trả sẽ như thế nào đây? 

"Thái tử thật khách sáo, trẫm đã cho người chuẩn bị chu đáo, mời thái tử đến biệt viện nghỉ ngơi, đêm nay trẫm mở tiệc tẩy trần" Vẻ mặt Hàn Ngôn Dân cực kì quan tâm và ưu ái, trong lòng lại cười nghiêng cười ngửa. A, quả báo nha, thái tử Tây Đô kêu ngạo như cua có càng to, nếu như càng kia bị bẻ gãy... Cảm giác? Chậc chậc, đáng thương nha. 

"Cung Dân nguyện theo sắp xếp, xin cáo lui" Nam Cung Dân mỉm cười xoay người rời đi, vài bước bỗng dừng lại,  hàng mi hắn nhẹ buông. Có lẽ hắn đã quá đa nghi, như thế nào lại cảm giác bản thân mình bị người tính kế? Chẳng cần nghĩ nhiều, hắn tiếp tục theo bước thái giám rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK