Lý Nam đi ngày càng nhanh, trong cơ thể giống như có lực lượng rất mạnh khó thể phát tiết. Hắn không bắt xe, chỉ đi như vậy đến bến xe, sau đó mua vé xe quay về huyện Kiến Ân.
Lý Nam ngồi trên xe nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua cửa sổ thủy tinh, hai tay hắn xiết chặt lại, hán cố gắng áp chế xao động trong lòng, nhưng chỉ ngồi một lát thì hắn lại sinh ra xúc động muốn nhảy dựng lên.
- Hừ, không biết Tống Kiện cho mình dùng loại thuốc gì mà thật sự không nhịn được, mình cần phải đi đến bệnh viện mới được.
Lý Nam thầm nghĩ như vậy. Lúc này hắn rà soát lại những sự việc xảy ra trong phòng hát, hắn nhanh chóng xác định thuốc được Tống Kiện bỏ vào trong chai bia đưa đến mời mình, mình uống xong lại bị hai cô gái công chúa kia khiêu khích, thế nên thiếu chút nữa thì cướp cò. May mà cuối cùng mình bừng tỉnh vì chiếc máy ảnh có đèn flash, nếu không thì hậu quả thật sự khó thể tưởng tượng được, cuộc đời của hắn sẽ bị hủy trên vài tấm ảnh.
Lý Nam nhớ đến những sự việc xảy ra với bố mình, hắn cảm thấy nó tương tự như những gì chính mình gặp phải ngày hôm nay.
- Xem ra quan trường quả nhiên là chốn anh lừa tôi gạt, không ngờ có quá nhiều bẫy rập như vậy, nếu sa chân thì chỉ sợ sau này sẽ là vạn kiếp bất phục.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Sự việc hôm nay là bài học quá lớn, sau này tiến vào trong quan trường nhất định phải chú ý, không thể đơn giản tin tưởng bất kỳ ai, nếu không lỡ may sẫy chân, chỉ sợ sẽ rơi vào trong hầm mà người ta đào sẵn cho mình.
Tuy từ nhỏ Lý Nam vì những tình huống mà bố mình gặp phải đã cảm nhận được đầy đủ ấm lạnh nhân gian, thế nhưng hắn là người bản tính lương thiện, xưa nay luôn lấy chân thành đối đãi với người khác. Đối với Cam Cư Hoa thì hắn cũng không muốn lợi dụng sự việc trước đó để đạt đến mục đích gì, thậm chí hắn cảm thấy nó hoàn toàn không phải là việc gì lớn. Nhưng hắn không ngờ Cam Cư Hoa lại coi trọng nó như vậy, dùng trăm phương ngàn kế để đào hầm cho mình, thế cho nên mới phát sinh sự việc như hôm nay.
Cho dù Tống Kiện đã thừa nhận chính mình sắp xếp mọi việc, thế nhưng Lý Nam vẫn luôn nghĩ rằng Cam Cư Hoa có địa vị chủ đạo trong sự việc lần này, vì Tống Kiện làm như vậy là vì Cam Cư Hoa.
Cho nên sự việc lần này được Lý Nam tính lên người Cam Cư Hoa, sau đó mới đến Tống Kiện.
Chỉ là sự thật giống như lời nói của Cam Cư Hoa, sau này mọi người đều phải phát triển trên quan trường Vũ Dương, chuyện lần này hắn thật sự không thể nào so đo với bọn họ được. Cho dù hắn muốn so đo thì thế nào? Hắn sẽ tố cáo bọn họ sao? Hoặc là yêu cầu bọn họ bồi thường à? Hắn thật sự không nghĩ như vậy.
- Sau này chính mình và Cam Cư Hoa khó trở thành bạn bè được, cho dù Cam Cư Hoa có giải thích thế nào thì sự việc lần này cũng vì hắn mà phát sinh, nhưng người đuối lý dễ dàng thẹn quá hóa giận, giống như người ta đang thiếu nợ hắn cái gì đó. Với tính cách của Cam Cư Hoa, cho dù mình nhanh chóng quên đi chuyện này, chỉ sợ người này sẽ khó thể quên được, bất cứ lúc nào cũng lo lắng mình ra tay đối phó với hắn.
Lý Nam không khỏi cảm thấy tức giận:
- Con bà nó, còn chưa đi báo danh công tác thì đã phát sinh đối đầu, Cam Cư Hoa lại là người có bối cảnh, bố của Tống Kiện là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, sau này mình nên cẩn thận thì hơn.
Đi từ thành phố Vũ Dương đến huyện Kiến Ân phải mất nửa giờ ngồi xe, chiếc xe chạy đi không nhanh không chậm, thỉnh thoảng có dừng lại để trả khách và đón thêm khách.
Lý Nam ôm tâm sự ngồi trên xe, hắn cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa giận bừng bừng không chỗ phát tiết.
Lúc này hơi nóng trong người vẫn còn chưa thể hạ nhiệt, cảm thấy cơ thể như một lò đun, quần áo nóng hôi hổi, thậm chí nhiệt độ còn đang dần lên cao, muốn làm cho hắn nổ tung.
Hơn nữa cơ thể của Lý Nam giống như vẫn còn có chút rục rịch, tuy thời gian đã qua khá lâu, thế nhưng rõ ràng là dược tính còn chưa hoàn toàn phát tán.
Nhưng lý trí của Lý Nam lúc này đã chiến thắng sự thôi thúc của cơ thể, thế cho nên không đến mức phát sinh tình huống thất thố.
- Sau khi quay về nêm tắm nước lạnh mới được.
Lý Nam thầm nghĩ như vậy, dù sao hắn cũng không còn biện pháp gì khác, hắn cảm thấy bây giờ đi bệnh viện không còn là tất yếu, nếu thật sự đi bệnh viện thì hắn cũng rất xấu hổ khi nói ra sự thật.
Cuối cùng xe cũng đến bến xe huyện Kiến Ân, từ bến xe đến thị trấn Đông Hồ khoảng năm sáu kilomet, Lý Nam xuống xe cũng không bắt xe công cộng về nhà, chỉ muốn đi bộ mà thôi.
Sau nửa giờ ngồi xe thì Lý Nam cảm thấy cơ thể giống như bị áp chế rất lớn, hắn đi bộ bên ngoài thứ nhất có thể hít thở không khí trong lành, thứ hai có thể dễ dàng phân tán tinh lực, cảm giác bị đè nén giảm đi vài phần.
- Hình như cũng không còn xúc động như trước, xem ra dược hiệu đã giảm rồi!
Tâm tình của Lý Nam lúc này đã tốt hơn một chút, nhịp bước lại nhanh hẳn lên. Vì đi nhanh nên hắn cảm thấy thoải mái hơn, có vẻ như hắn càng hít thở đều đặn thì mồ hôi đổ ra và có kéo theo cả dược lực ra bên ngoài.
Dần dần Lý Nam chuyển sang tư thế chạy chậm, sau đó là chạy nhanh.
Lý Nam ngẩng đầu lên nhìn những hàng cây bị mình bỏ lại sau lưng, bước chạy của hắn càng lúc càng nhanh, cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tâm tình thoải mái hơn.
Lúc bắt đầu chạy Lý Nam cảm thấy mình liên tục đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm, nhưng sau khi chạy được một lúc thì không còn mồ hôi đổ ra, giống như hơi nước trong người đã không còn.
Nhưng dù là như vậy thì Lý Nam lại không sinh ra cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Lý Nam cảm thấy cơ thể không còn khô nóng khó chịu, ngược lại còn cảm thấy mát mẻ như chạy thể dục buổi sáng đầu xuân.
Lý Nam không ngờ bản thân mình đang chạy đi như bỏ trốn lại sinh ra cảm giác thoải mái như vậy.
- A...
Lý Nam nhịn không được phải thét lên một tiếng, ngay sau đó hắn chợt hoảng sợ vì âm thanh của mình, vì âm thanh của hắn quá vang dội, hắn chưa từng nghĩ rằng âm thanh phát ra từ miệng mình lại vang dội và réo rắt như thế.
Người qua đường vốn cảm thấy kỳ quái vì có một người chạy như điên giữa ngày hè, sau đó nghe được tiếng thét của Lý Nam thì càng tỏ ra kinh ngạc, không khỏi nhìn vào chằm chằm, càng có người đưa tay chỉ trỏ.
Lý Nam nhanh chóng phát hiện ra điều này, hắn thấy bị người ta nhìn chằm chằm như khỉ cũng không có gì vui, thế nên không khỉ hít vào một hơi, cảm thấy trong người tràn đầy nhiệt lượng, sau đó hắn tăng tốc chạy đi rất xa.
- Trời, không ngờ mình lại chạy nhanh như vậy.
Lý Nam lại càng hoảng sợ, hắn không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc.
Đám người đi lại ven đường càng hô lên kinh ngạc, trước đó Lý Nam vốn đã chạy rất nhanh, bây giờ lại có thể gia tốc, cảm thấy còn có xu thế vượt qua những chiếc xe hơi bên cạnh, có còn là con người nữa không?
Sau lưng Lý Nam chợt có người dùng giọng kinh ngạc nói:
- Siêu nhân sao?
- Siêu nhân cái gì? Có lẽ người này đặc biệt thường xuyên tập chạy, nếu không sao lại chạy trên đường giữa trời nóng nực thế này? Vừa rồi nhất định là muốn bứt phá mà thôi.
- Nhanh như vậy nếu đi thi Ô lym pic không biết có được giải hay không?
- Anh tưởng rằng dễ dàng có giải Ô lym pic lắm sao? Những vận động viên tham gia Ô lym pic đều gắn tên lửa sau mông đấy nhé.