Lý Nam suy xét lại cẩn thận, cảm thấy lời nói của Chu Huy cũng không phải chĩa vào mình, dù sao thì mình cũng phụng mệnh Duẫn Hồng Sinh ngồi đây ghi chép bản tin, Chu Huy cũng không có lý do gì để trách móc mình được.
"Chẳng lẽ thật sự đúng như lời nói của Thẩm Ngọc Phương, giữa Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh thật sự có mâu thuẫn sao? Mình bây giờ bị kẹp vào giữa, thật sự là không dễ chịu."
Lý Nam thầm nghĩ như vậy, thái độ của Duẫn Hồng Sinh trước đó giống như có ý muốn lôi kéo mình, nhưng dù sao thì Duẫn Hồng Sinh cũng chỉ là phó khoa, Chu Huy mới là trưởng khoa cơ mà? Hơn nữa Thẩm Ngọc Phương nói Chu Huy là người rất âm trầm, những người này có rất nhiều ý nghĩ, biết đâu người này thật sự vì việc gì đó mà cảm thấy không hài lòng với mình rồi sao?
Nếu thật sự là như vậy thì quá khó khăn, phó khoa thì lôi kéo mình nhưng trưởng khoa lại là người âm hiểm, chỉ sợ hai người này có thể phân cao thấp trên người mình.
Lý Nam là một người mới trong đơn vị, nếu như bây giờ lại chen giữa cuộc đấu giữa hai vị lãnh đạo là Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh, thế thì sẽ thật sự gặp nạn.
Khi thấy bộ mặt bất an của Lý Nam thì Chu Huy khoát tay áo nói:
- Cậu làm cho tốt đi.
Chu Huy nói xong thì đi ra ngoài.
Lý Nam có chút căm tức, phát sinh sự việc như thế này không phải chuyện tốt với hắn, nếu như mọi người có thể ở chung hòa thuận với nhau thì là tốt nhất, như vậy Lý Nam cũng dễ dàng biểu hiện mình hơn.
Nếu như Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh thật sự triển khai thế tranh đoạt với Lý Nam, như vậy bản thân Lý Nam cũng thật sự phải chịu uất ức.
Nguyên nhân của nó cũng là vì Lý Nam là người không có bối cảnh và quan hệ, mặc dù không ai cố gắng điều tra về thân phận và bối cảnh của Lý Nam, thế nhưng hắn là nhân viên nhà nước thông qua cuộc thi của phòng tổ chức thị ủy lại bị đưa đến phòng văn thư, kết quả này đã biểu lộ vấn đề.
Thế cho nên phó khoa Duẫn Hồng Sinh mới cố gắng lôi kéo Lý Nam, ngay cả trưởng khoa Chu Huy cũng không cần tỏ ra khách khí với Lý Nam làm gì.
Hai người Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh tiến hành đánh giá lẫn nhau với Lý Nam là trung tâm, nhưng lại mặc kệ sự cảm nhận của Lý Nam.
Ngược lại nếu như sau lưng Lý Nam có một đại nhân vật, thế thì Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh sẽ không dám triển khai thế đối chọi gay gắt trên người hắn. Dù hai người bọn họ cảm thấy khó chịu với nhau nhưng sẽ vẫn tỏ ra khách khí với Lý Nam, sẽ không thi triển âm mưu quỷ kế thông qua người của hắn.
- Nói cho cùng thì cũng là do bản thân mình không có chỗ dựa gì cả.
Lý Nam thầm cảm thán một tiếng.
Lý Nam nghĩ lại thì thấy tổng cộng có bảy sinh viên và được phân phối đến bảy đơn vị, tuy bọn họ đều là người mới nhưng lại được phân phối đến đơn vị tốt, bản thân bọn họ đã biểu hiện một loại năng lượng, thế nên những cộng sự trong các đơn vị kia sẽ phải coi trọng bọn họ hơn một chút.
Nhưng Lý Nam lại chỉ là một nhân viên bình thường của phòng văn thư, tất nhiên sẽ không ai quan tâm và coi trọng.
Có lẽ phó phòng văn thư Tiếu Đông Đông thật sự có hảo cảm với Lý Nam, nhưng hảo cảm này cũng không mang đến cho Lý Nam lợi ích nào cả, trừ khi hắn có biểu hiện quá tốt, làm cho Tiếu Đông Đông nghĩ rằng hắn là một nhân tài khó có được, cuối cùng nảy mầm ý nghĩ muốn trọng dụng. Nếu không dù là Chu Huy hay Duẫn Hồng Sinh cũng không xem hắn ra gì.
- Ôi, nếu như trưởng phòng tổ chức Lý Dật Phong thật sự nhận ra và giúp đỡ mình một chút, như vậy tình cảnh của mình cũng không khó khăn như lúc này.
Lý Nam cảm thấy có chút bức bối, cảm thấy những gì mà người ta gặp phải thật sự khó thể dự đoán được. Sau khi trải qua những va vấp trong khoảng thời gian này, tuy hắn vẫn cực kỳ tin tưởng vào tương lai của mình, thế nhưng cũng không phải có niềm tin tất thắng như giai đoạn đầu, bây giờ hắn biết rõ tương lai của mình vẫn còn tươi sáng, thế nhưng con đường phát triển sẽ rất khúc chiết, chỉ sợ còn phải tôi luyện nhiều mới thật sự phát triển được.
Đến năm giờ chiều thì Lý Nam đã viết xong, hắn đối chiếu tài liệu của mình và những bản tin trước đó của phòng văn thư, sau khi cảm thấy không có vấn đề thì mới yên lòng.
Tuy Duẫn Hồng Sinh và Chu Huy có phát sinh đấu đá với nhau, nhưng Lý Nam vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo phân công, hơn nữa còn phải đảm bảo chất lượng tốt, vì đây là cơ hội biểu hiện của hắn.
Duẫn Hồng Sinh chú ý xem xét bản thảo, thỉnh thoảng còn gật đầu khen ngợi. Chữ viết của Lý Nam rất tốt, lại là cao thủ viết văn, thế cho nên bản tin đã thật sự phù hợp thậm chí có thể nói là rất hay, so với nhưng bản tin trước đó thì vừa hay hơn vừa tươi mới hơn.
- À, tổng thể là không tệ.
Duẫn Hồng Sinh thật sự rất thỏa mãn với bản thảo của Lý Nam, nhưng hắn vẫn nói ra một lời có vài phần ẩn giấu. Dù sao thì phải cho thanh niên chút áp lực, nếu như mới ban đầu đã cho ra đánh giá cao, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương trở nên kiêu ngạo.
- Lần đầu tiên cậu tiếp nhận công tác này thế nhưng đã làm khá tốt, như vậy là khó có được, nhưng sau này cần phải chú ý hơn ở phương diện dùng từ, không thể dùng từ sai. Có những từ mà các đồng chí từ trung ương đến tỉnh và đến thành phố quen dùng, chúng ta không nên đi theo một đường khác. Ví dụ như ở chỗ này, cậu xem đi, ổn định là quan trọng nhất, đây chính là câu nói mà bí thư thị ủy thường xuyên cường điệu, thế cho nên khi sử dụng phải cho vào văn cảnh cho tốt, như vậy mới có thể biểu hiện được sự coi trọng của bí thư thị ủy với công tác của phòng văn thư.
Duẫn Hồng Sinh lại nói ra vài vấn đề về phương diện dùng từ, chủ yếu là muốn Lý Nam đổi những từ khác thành những từ mà lãnh đạo thường hay sử dụng, thế cho nên bài viết cũng không có sự thay đổi quá lớn, nhưng sau đó sẽ có vẻ chuẩn xác hơn.
- Cám ơn lãnh đạo chỉ điểm, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
Tuy Duẫn Hồng Sinh chỉ nói ra vài vấn đề đơn giản nhưng lại biểu hiện đầy đủ triết học trong quan trường, đó chính là lúc nào cũng phải bảo trì sự nhất trí với lãnh đạo và tổ chức, thậm chí ngay cả những bản tin cũng là như thế.
Duẫn Hồng Sinh vỗ vỗ vai của Lý Nam rồi nói:
- Phải cố gắng công tác cho tốt, rèn luyện nhiều hơn, tôi tin tưởng chỉ cần cậu ghi chép vài lần thì sau này sẽ quen việc dễ làm mà thôi.
Duẫn Hồng Sinh thầm quyết định sau này sẽ giao tất cả các bản tin của phòng văn thư cho Lý Nam. Tiểu tử này không hỗ danh là sinh viên giỏi của trường đại học Thiên Đô, cách hành văn rất tốt, làm cho người ta đọc vào cảm thấy rất tươi mới, cũng vì vậy mà sau này bản thân mình sẽ bớt việc hơn.
Duẫn Hồng Sinh là phó khoa của khoa số một phòng văn thư, hắn được phân công quản lý bản tin công tác. Trước kia hắn tự mình viết những tài liệu và bản tin báo cáo như thế này, hôm nay đơn vị có Lý Nam, thế là hắn cảm thấy công tác hằng ngày của mình sẽ có sự đổi mới.
"Hừ, Chu Huy cho rằng mình xuất thân từ ban thư ký văn phòng ủy ban nhân dân thành phố đi ra, hành văn rất tốt thế nên cố ý chơi mình, cho rằng giao cho mình hạng mục viết tài liệu và báo cáo thế này sẽ gây khó khăn cho mình, trước kia hắn không đạt được mục đích, bây giờ càng không đạt được mục đích."
Duẫn Hồng Sinh thầm nghĩ như vậy và cảm thấy rất vui sướng.
Sau khi làm xong mọi việc thì đến lúc tan tầm, Lý Nam giúp đỡ Thẩm Ngọc Phương thu dọn tư liệu và rời khỏi đơn vị.
Phòng văn thư không có căn tin, Lý Nam chỉ có một mình nên cũng không muốn tự nấu nướng, thế nên ba bữa cơm chỉ có thể giải quyết ở bên ngoài. Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút áp lực, dù sao thì cả ngày ăn cơm bên ngoài cũng không đủ tiền để sử dụng.
Cách ký túc xá của phòng văn thư không xa có một quán cơm nhỏ, Lý Nam đã ăn cơm trưa ở đây, bữa tối tất nhiên cũng phải ăn ở đây.
Lý Nam gọi một món xào, hắn ngồi bên bàn chờ cơm, trong đầu nghĩ đến những gì vừa xảy ra hôm nay:
"Nhìn vào tình huống hiện tại thì giữa Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh thật sự có mâu thuẫn, mình lại bị kẹp vào chính giữa, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp thoát ra, nếu không mình sẽ thành quân cờ của bọn họ. Bọn họ càng tranh đấu gay gắt thì bản thân mình càng có hại."