*Tập đoàn thời trang, trang sức SL là 1 tập đoàn lớn danh tiếng lớn nhất ở trong nước cũng như ở châu Á. Tập đoàn chính được đặt ở Tokyo (Nhật Bản). Các nhà thiết kế danh tiếng hiện nay đều từng làm việc ở tập đoàn này*
Nó đi thang máy lên tầng cao nhất rùi đi dọc theo hành lang cuối cùng cũng tới nơi.
_Cốc cốc-nó đứng bên ngoài gõ cửa
_Vào đi-1 giọng nói ôn nhu vang lên
Nó và hắn bước vào thì thấy 1 người phụ nữ khoảng gần 40t. Tuy vậy nhưng bà vẫn rất trẻ và xinh đẹp, trên người có 1 khí chất tao nhã hơn người
_Chào chủ tịch-nó và hắn lịch sự chào hỏi
_ta đã nghe công ti chi nhánh giới thiệu về cháu, nhưng thật ko ngờ cháu lại còn trẻ như vậy-bà nói bằng giọng ôn nhu, dịu dàng có vài phần ngạc nhiên rùi bỗng quay sang nhìn hắn-Đây là ai vậy?
_Đây là bạn cháu-nó điềm tĩnh đáp lại rùi đưa bản thiết kế bộ sưu tập cho chủ tịch
Chủ tịch ngồi xuống rùi ra hiệu cho nó và hắn ngồi. Chủ tịch mở bản thiết kế ra cẩn thận quan sát, sau khi xem xong thì nở 1 nọ cười hài lòng. Nó ngồi quan sát thái độ của bà nhưng rất tự tin về bản thiết kế của mình
_Cháu giỏi hơn ta nghĩ, thiết kế này tuy chưa được chuyên nghiệp lắm nhưng rất sáng tạo và độc đáo-chủ tịch tán thưởng
_Không có j đâu ạ-nó khiêm tốn nói
_Cháu bao nhiên tuổi rùi-chủ tịch hỏi
_Dạ 17t-nó thành thật trả lời
_Từ bây giờ cháu sẽ là nhà thiết kế mới của tập đoàn-suy nghĩ 1 hồi chủ tịch quyết định nhận nó
_Cảm ơn chủ tịch-nó vui mừng nói
_Đừng gọi ta là chủ tịch nữa cứ gọi bác đi, sau này ta sẽ gọi cháu là Hân-bà thân thiện nói, ko hiểu tại sao bà có cảm giác rất thân thiết và có thiện cảm với nó dù mới gặp lần đầu
_Dạ vậy thôi, tạm biệt bác-nó lịch sự nói rùi đứng lên chuẩn bị ra ngoài
_Tạm biệt- hắn cũng chào hỏi ngắn gọn rùi đi ra ngoài
Nó và hắn đi ra khỏi phòng chủ tịch rùi đi thẳng xuống dưới bằng thang máy. Tới nơi hắn định đi lấy xe chở nó về nhà thì
_Hôm nay tụi mình đi ăn j đi, tui đãi-nó đột nhiên đề nghị
_Ăn j ?-hắn hỏi
_Đi rùi biết-nó thờ ơ trả lời
Hắn theo lời nó chỉ chạy tới 1 con đường nhỏ gần trường trung học. Đi thêm 1 lúc thì hắn ghé vào 1 quán bán đồ ăn thức uống bình dân ở ven đường. Quán này tuy ko lớn lắm nhưng cũng rất đông khách. Nó và hắn vào trong và ngồi ở 1 bàn trống
_Hai cháu muốn ăn j ?-chủ quán thấy khách vào liền ra tiếp
_Cho 2 tô hủ tiếu gõ-nó nói
Chủ quán nghe xong liền vào trong làm. Một lúc sau 2 tô hủ tiếu thơm phức, nóng hổi được bưng ra và để lên bàn
_Các cháu ăn ngon miệng nha-chủ quán vui vẻ nói, sau đó đi vào trong
Nó cầm đũa muỗng lên ăn 1 cách ngon lành, còn hắn tới giờ vẫn chưa ăn miếng nào
_Sao ko ăn, ngon lắm đó-nó quay sang hắn thì thấy hắn vẫn chưa ăn nữa-Cậu chưa từng ăn sao ?
Hắn thành thực gật đầu, nó cũng bó tay đành cúi đầu ăn tiếp. Hắn thấy nó ăn ngon như vậy cũng lấy đũa ăn thử. Không ngờ hắn mới ăn thử 1 miếng thì chỉ mấy phút sau đã ăn hết 1 tô rùi kêu thêm tô nữa. Chẳng mấy chốc hắn đã ăn hết 2 tô hủ tiếu
_No quá-hắn bỏ tô xuống xoa bụng nói
_Uống j ko, ở đây có bán chè và trà sữa cũng ngon lắm-nó nói, quán này thật ra vào lúc nó đi học ở trường cũ thường hay ra đây ăn
_Cho tui cafe được rùi-hắn vừa mới ăn xong thật sự ko ăn được nữa với lại hắn ko thích đồ ngọt
_Ừ-nó gật đầu rùi quay sang chủ quán-Dì ơi cho cháu 1 ly cafe với 1 trà sữa đặt biệt
Chủ quán nghe nó gọi liền cười rùi gật đầu, 1 lúc sau thức uống được bưng ra. Hắn uống được vài ngụm thì chăm chú nhìn nó
_Sau này cậu có thể cười nhiều 1 chút được ko ?-hắn đột nhiên lên tiếng
_Tại sao ?-nó nhíu mày khó hiểu
_Vì khi cậu cười nhìn rất đẹp với tại cậu rất ít cười-hắn nói, hắn rất thích nhìn nó cười
Nó suy nghĩ 1 hồi sau đó đành gật đầu cho qua, nó và hắn tiếp tục uống nước nói chuyện. Nó thật ngoài Vũ (* Jack đó, từ nay ta sẽ gọi Jack là Vũ luôn) và Shin ra thì hắn là người con trai mà nó có thể trò chuyện tự nhiên. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào 2 người tạo nên 1 bức tranh tuyệt đẹp, 2 Trái tim băng dần dần được đánh thức