Cô vừa nói xong thì ngoài cửa đã có người bước vào, người đó không ai khác chính là Vũ.Khi Vũ vừa mới vào thì các nữ sinh đã xôn sao lên hẳn. Đôi mắt đen huyền mị hoặc cùng với vẻ đẹp lãng tử đã làm Vũ trở thành tâm điểm chú ý
_Xin chào tôi tên Lý Thiên Vũ-Vũ nói, nháy mắt về phía Tuyết
Hào thấy vậy liền lập tức phóng ánh mắt hình viên đạn lại phía Vũ như muốn nói: cậu còn nhìn nữa coi chừng tôi móc mắt cậu đó. Vũ cứ ngang nhiên như ko có chuyện gì rồi đi lại chỗ bàn sau lưng Tuyết
Cả tiết học hôm đó Hào cứ lo xem chừng Vũ sợ cậu ta làm chuyện gì với Tuyết, còn vũ thì cứ vẻ thản nhiên vô hại thường ngày
_Rengrengreng- giờ ra chơi tới cả lớp liền chạy ùa ra ngoài
Cả nhóm cũng đi ra ngoài căn tin nhưng hôm nay có thêm 1 người mới là Vũ.Tới nơi cả 5 đứa liền tới ngồi ở chỗ cũ thường ngồi. Tuyết lấy giấy viết món ăn rồi kêu Hào với Vũ đi mua.Một lúc sau thì thức ăn được bưng tới. Cả nhóm chia ra rồi cùng ngồi ăn vui vẻ. Sau khi ăn xong thì có các nhân viên đến dọn, tất cả cùng ngồi đó nói chuyện với nhau
_Sau anh lại tới đây học vậy, anh tốt nghiệp đại học Oxford bên Anh rồi mà.-nó đột nhiên nhìn Vũ nói
_Có gì đâu buồn quá đi học cho vui thôi-Vũ thư thả nói thái độ có chút lười biếng
Tuy Vũ nói như vậy nhưng nói cũng thừa biết là Vũ tới đây vì Tuyết. Ở buổi tiệc hôm đó ánh mắt của Vũ toàn nhìn về phía Tuyết.Nó cũng nhìn ra được Vũ đối với Tuyết là thật lòng. Ông sư huynh này của nó cũng đã đến lúc phải tìm bạn gái rồi. Còn về phía Hào, thì cứ để 2 người cạnh tranh công bằng đi
_Có thật là vậy ko, nếu vậy thì cậu nên an phận chút đi-Hào mỉa mai nói, chắc cũng cũng nhìn ra mục đích thật sự của Vũ
_Xin lỗi có việc, đi trước-nó lạnh nhạt nói sau đó bỏ đi ra ngoài
_Tôi cũng đi trước-hắn nói rồi vội vàng đuổi theo nó ra ngoài
_Có chuyện gì vậy ?-Hào thắc mắc nhìn theo hắn
_Chuyện người lớn, trẻ con cấm hỏi-Vũ châm chọc nói, cái tên này Vũ bị sao vậy ko biết, người ngốc nhìn vào cũng nhận ra là hắn đang có tình cảm với nó vậy mà cái tên Chí Hào này lại ko nhìn ra
_Nè ai nói tôi ko biết chứ, chẳng qua bình thường tính tình 2 người đó lạnh lùng khó hiểu nên tôi mới hỏi lại cho chắc chứ bộ-Hào lớn tiếng phản bác
_Thôi, sao 2 người cứ gặp là cãi vậy-Tuyết bực mình nói, đúng là bó tay với 2 người này mà
~~~~~~~*Trên sân thượng~~~~~~~
Hắn đuổi theo nó tới sân thượng thì thấy nó đang đứng gần lang cang, dáng vẻ nó có hơi cô đơn. Mái tóc được buộc cao cũng tung bay theo từng cơn gió. Nó đột nhiên quay mặt lại nhìn hắn
_Sao lại tới đây ?-nó lãnh đạm hỏi
_Đi theo cậu thôi-hắn thư thả nói-Sao cậu lên đây, gió lớn lắm xuống đi
_Nhưng tôi thích nơi này, mỗi khi lên đây có thể cảm nhận những cơn gió lùa qua, những cơn gió này như có thể cuốn trôi mọi phiền não- nó nói khuôn mặt và ánh mắt ko thể hiện 1 chút cảm xúc nào; có thể đây là thói quen của nó, ko bao giờ để lộ cảm xúc thật ra ngoài
_Đúng là ở đây là cho con người cảm thấy rất thanh thản-hắn khẽ nhìn nó trầm tư nói
_Tôi luôn cảm thấy những cơn gió này luôn là người bạn thấu hiểu mọi tâm trạng của tôi-nó nói,giọng có chút cô đơn
_Chẳng phải cậu có bạn sau sao ko tâm sự với họ-hắn hỏi
_Đúng là có nhưng bạn thân thì chỉ có Tuyết mà thôi- nó lạnh nhạt nói, đúng là tính tình của nó rất lạnh lùng nên có rất ít bạn bè tính ra thì chỉ có Vũ, Shin, Minh còn bạn thân thì có Tuyết
_Vậy tôi có được coi là bạn thân của cậu ko ?-hắn đột nhiên hỏi
Nó suy nghĩ 1 hồi thì gật đầu, nói thật từ lúc hắn tới nhà nó hắn luôn là người ở bên cạnh nó lúc vui buồn, là người đầu tiên kêu nó phải cười nhiều hơn. Nó và hắn đứng trên sân thượng, những cơn gió vẫn cứ thổi như muốn xóa đi băng giá của 2 người
"Bảo Hân em biết ko, anh rất mong được làm cơn gió trong lòng em, để xua tan mọi buồn phiền của em"