_Hi papa ,mami con về rùi
_Con gái về sao ko kêu pa mẹ cho người tới đón-mẹ tuyết vui mừng sờ đầu con gái yêu
_Đón làm j phiền phức lắm con đặt mua xe ở VN rùi chạy về nhà lun-Tuyết mỉm cười ngọt ngào
_Sao du học ở Pháp có j khác so với ở New York ko con ?-pa Tuyết cưng chiều nói bằng giọng dịu dàng
_Vui hơn papa à ,con sống ở biệt thự ngoại ô nên yên tĩnh hơn so với New York-Tuyết zz trả lời
_Chuyện học sao rùi con-pa Tuyết hỏi
_Papa yên tâm con đã tốt nghiệp loại xuất sắc-Tuyết đắc ý nói
_Pa đã đăng kí rùi con sẽ vào học viện Star School học-pa Tuyết cười nói -Trong thời gian này pa chỉ giao cho con 1 số việc ở tập đoàn cho con làm thôi con vẫn đi học bình thường như các pạn khác, pa đã hứa với con rùi mà -ông ko mún con gái phải vất vả
_papa con biết papa thương con nhất mà-Tuyết nói bằng giọng nũng nịu
_thôi con gái đừng làm nũng nữa vào tắm rùi xuống ăn trưa-mẹ Tuyết nói
_Da-Tuyết nói rùi chạy thẳng lê lầu
Căn phòng của Tuyết màu chủ đạo là màu xanh biển nhạt với thiết kế trang nhã ,sang trọng. Căn phòng này vẫn như xưa ko có 1 chút bụi chứng tỏ mẹ vẫn luôn cho người dọn dẹp trong 5 năm cô ko có ở nhà .Ngã mk trên giường ,cảm giác thật thoải mái ;từ khi 12t cô đã được đưa đi new york để học suốt 3 năm ,rùi sao đó lại đi sang Pháp( Pasri ) học thêm ngành thiết kế trang sức gần 2 năm nữa .Từ nhỏ đã ko được ở nhà ko biết bao lâu cô ko được nằm trên chiếc giường này
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
KÍ ỨC~~~~~~~~~~~
Khi Tuyết còn nhỏ đang đi học về thì bỗng nhiên nghe quản gia Hà nói papa và mami mún đưa cô ra nước ngoài học hơn nữa còn đi rất xa cách đây nửa vòng trái đất thì cô liền hoảng hốt chạy vào nhà .Dù sao đi nửa từ nhỏ tới lớn cô lun ở bên pa mẹ chưa bao h đi đâu mà ko có pa mẹ. Nói Tuyết yếu đuối cũng được nhưng đối với 1 cô bé 12t vốn còn ngây thơ như cô mà phải sống ở 1 nơi xa xôi không có 1 người thân nào là quá khó khăn
Tuyết chạy vào nhà ôm chằm lấy mẹ rất sợ mẹ sẽ bỏ cô
_Mẹ ơi con ko mún đi du học đâu con hứa sẽ học tốt mà-Tuyết mếu máo nói
_Mẹ cũng ko mún đâu con à nhưng mà con chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn chúng ta ,phải di du học thì con mới có thể gánh vác trách nhiệm này-mẹ Tuyết phân tích cho cô nghe
_Nhưng con sẽ rất nhớ pa mẹ
Pa Tuyết thấy vậy liền khuyên bảo
_Con phải làm như vậy vì tương lai của tập đoàn chúng ta con à-pa Tuyết cúi xuống vuốt nhẹ đầu cô-Pa hứa sau này sẽ
đền bù lại cho con ,trả lại khoảng thời gian này của con
_Thật ko pa -Tuyết hỏi đầy phấn khích
Pa tuyết gật đầu Tuyết liền zz trở lại cô ko còn sợ j nữa vì cô lun có pa mẹ lun ủng hộ và đõi theo từng bước đi của cô .Cô sẽ có gắng đạt được thành tích tốt nhất để pa mẹ ko thất vọng và sẽ gánh vác tương lai của tập đoàn ROSE thật tốt
phát triển nó lớn mạnh hơn nữa
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bây h nghĩ lại cô thấy mk hồi đó thật trẻ con ban đầu thì ko chịu đi ,nhưng khi nghe pa nói sẽ đền bù thì chịu đi liền nhưng có 1 điều ước mơ của cô sẽ ko thay đổi tuy biết rằng cô còn phải học tập rất nhiều nhưng cô sẽ cố gắng để trở nên tài giỏi giống như pa vậy