Ngải Niệm cười ngượng, “Vậy… anh mau về đi, trên đường lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Tư Nhiên nhìn cô, gật đầu.
Ngải Niệm xoay người rời đi.
Chờ đến khi cô sắp vào khu nhà, sau lưng Tư Nhiên đột nhiên gọi cô lại, “Ngải Niệm…”
Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngờ vực.
Tư Nhiên nhìn về phía cô, vẻ muốn nói lại thôi, mím môi, rồi đi về phía cô. Cô nhìn anh, trái tim bất giác đập nhanh.
Ánh trăng lan tràn trên mặt Tư Nhiên, đẹp trai khiến người khác không tài nào dời mắt, cô nhìn mà có chút si mê, cũng vô thức nhớ đến lời nói của Trang Noãn Thần về gia thế nhà anh, đầu tim va đụng một chút, khi nở nụ cười cũng cố tình khách sáo, “Sao vậy?” Không xứng thì chính là không xứng, cô không nên cho bản thân nhiều ảo tưởng.
Tư Nhiên dừng lại trước mặt cô, nương theo ánh trăng cùng ánh đèn đường đan vào nhau hắt lên mặt cô, ôn tồn nói, “Thực ra… vừa rồi ở trước mặt Lục Quân, lời nói của anh tất cả đều xuất phát từ nội tâm.”
Ngải Niệm kinh ngạc.
“Ngải Niệm…” Anh khẽ gọi tên cô, đưa tay đặt lên vai cô, ánh mắt nhìn cô thật nghiêm túc, “Từ nay về sau, cho anh bảo vệ em và Mặc Mặc, được không?”
Ngải Niệm bị lời nói của anh làm sợ hãi, cô hiểu được hàm ý trong đó, hơi thở càng thêm gấp rút.
“Anh thích em, Ngải Niệm.” Lời nói của Tư Nhiên càng thêm trực tiếp.
Lúc này Ngải Niệm mới lấy lại được ý thức, liên tục lắc đầu, lui về sau từng bước, tránh thoát khỏi phạm vi của anh, “Tư Nhiên, mới vừa rồi em rất cảm ơn anh có thể giúp đỡ em như vậy, nhưng đó chẳng qua chỉ là diễn cho Lục Quân xem, không phải sao? Hai chúng ta không có khả năng đâu.”
“Chẳng lẽ em không thích anh một chút nào sao?” Ánh mắt Tư Nhiên có chút tổn thương.
“Em, em chỉ xem anh như bạn bè mà thôi.” Ngải Niệm lắp bắp, giọng nói hơi run, “Tư Nhiên, có thể trở thành bạn của anh, em đã rất vui vẻ rồi, thật đó, với điều kiện của anh có thể tìm được một người rất tốt, cứ như vậy đi, hôm nay cám ơn anh đã đưa Mặc Mặc đến bệnh viện.”
Bối rối xoay người muốn đi, Tư Nhiên lại đi đến chắn trước mặt Ngải Niệm, làm cô giật mình kêu một tiếng.
“Anh không quan tâm chuyện em từng ly hôn, lại càng không để ý chuyện em có con.” Tư Nhiên dứt khoát nói, “Huống hồ, hiện tại Mặc Mặc còn thân với anh hơn em, anh đã sớm xem Mặc Mặc như con của mình…”
“Tư Nhiên, anh đừng nói nữa.” Ngải Niệm sợ hãi đến mức vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Hai chúng ta thật sự không có khả năng đâu, chịu tổn thương một lần cũng đủ lắm rồi, đời này em không định kết hôn lần nữa. Tư Nhiên, anh có tương lai sáng lạn, thật sự đừng nên bị em làm chậm trễ.” Cô nói xong liền vội vàng chạy đi.
“Ngải Niệm!” Tư Nhiên ở sau lưng gọi lớn tên cô, thế nhưng cô càng chạy càng xa.
Tư Nhiên nhìn thấy bóng lưng trốn chạy của cô, sau hồi lâu cười bất đắc dĩ, tiếp đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó xoay người lên xe.
Ngải Niệm vừa mới đi vào thang máy, điện thoại trong túi vang lên, lấy ra xem thì đúng là tin nhắn của Tư Nhiên, số từ rất ít, nhưng lại đủ làm cô khiếp sợ: Đời này, em và Mặc Mặc, anh muốn chắc rồi.
***
Vào thu, lá cây chậm rãi chuyển vàng, đảo mắt Bắc Kinh bước vào mùa đẹp nhất, cuối thu trời mát.
Trận này Vạn Tuyên bận tối mặt tối mày, ngoại trừ hai hạng mục của Cao Thịnh, Trang Noãn Thần và Ngải Niệm trước sau đàm phán giành được thêm hai vụ tuyên truyền thương hiệu cho hai xí nghiệp nữa, loại chuyện này thường là như vậy, ngôi cao chọn ngôi cao, Vạn Tuyên cũng từ lúc ban đầu chỉ có bộ phận hoạt động mở rộng đến phòng thương hiệu, phòng môi giới, nhân viên cũ của công ty đều thăng chức tăng lương, mỗi ngày ngoại trừ bận rộn hạng mục thì cũng sắp đến các hoạt động mừng Trung thu, Trang Noãn Thần cùng mấy nhân viên cũ còn thương lượng chuyện đổi văn phòng, Thi Lỗi là người đi nhiều nơi trong thành phố, bình thường làm xong việc trong tay thì lại bắt đầu bận rộn vấn đề chọn chỗ cho công ty, Bắc Kinh đường lớn ngõ nhỏ anh đều biết rất rõ, cho nên giao việc này cho anh là thích hợp nhất.
Bởi vì số lượng nhân viên của công ty tăng lên đáng kể, dọn sang chỗ mới trở thành chuyện cấp bách. Thực ra, Trang Noãn Thần nhìn trúng khu lân cận Ngân Thái CBD, môi trường làm việc lý tưởng là hình tượng trực tiếp nhất của công ty, Thi Lỗi lại chạy qua đó xem xét, cuối cùng họp mấy người lại tìm một nơi giá cả phải chăng.
Sau khi quyết định địa điểm mới là vội vàng chuyển chỗ, từ quyết định chuyển văn phòng đến ổn định ở CBD trái lại không tốn quá nhiều thời gian, mấy nhân viên cũ và Trang Noãn Thần đều đồng lòng, nên làm việc cũng nhanh, địa chỉ mới có thể nhìn thấy đài truyền hình ở xa xa, cũng có nghĩa là cách Tiêu Duy quốc tế càng gần.
Tối đó mọi người ăn mừng, có người còn đùa muốn Trang Noãn Thần mời Giang Mạc Viễn đến, Trang Noãn Thần mỉm cười uyển chuyển từ chối, đợt này Giang Mạc Viễn lại không biết đang bận cái gì, cho dù về nhà cũng là một thân mệt mỏi.
Tư Nhiên bắt đầu kế hoạch theo đuổi Ngải Niệm, ngoại trừ tặng hoa ra, chỉ cần có chút thời gian là sẽ đến thăm Mặc mặc, Ngải Niệm lo lắng sợ sệt, bởi vì cô phát hiện Mặc Mặc rất thân thiết với Tư Nhiên, đôi khi chỉ để cho Tư Nhiên bế, ngay cả người mẹ như cô bế nó còn khóc.
“Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi, nói không chừng Tư Nhiên thật sự có thể thuyết phục ông nội anh ấy.” Giờ nghỉ trưa dùng cơm, Trang Noãn Thần nhẹ nhàng an ủi Ngải Niệm.
Ngải Niệm thở dài, “Điều kiện Tư Nhiên thế nào, còn mình thế nào? Mình ly hôn còn dẫn theo đứa bé, Tư Nhiên thật sự muốn cưới mình, thì người ngoài sẽ nhìn Tư Nhiên như thế nào? Hơn nữa, loại chuyện kết hôn mình cũng đã ngộ ra, cả đời này mình nuôi con sống một mình cũng rất tốt, không có đàn ông thì không thể sống à. Tư Nhiên hiện tại chỉ là nhất thời nghĩ không thoáng, đợi đến khi anh ấy gặp gỡ được người anh ấy thật sự thích thì sẽ hiểu được, mình cũng không muốn tái hôn rồi lại ly hôn, nhất thời hấp tấp kết hôn rồi ly hôn đả thương tim người ta nhiều lắm? Cậu xem Cố Mặc chính là một ví dụ, kết hôn với Hứa Mộ Giai chẳng được bao lâu lại ly hôn.”
Trang Noãn Thần im lặng không nói, chuyện Cố Mặc ly hôn cô cũng có nghe nói, còn nghe nói Hứa Mộ Giai không chịu, ngày ngày đi tìm Cố Mặc, hy vọng anh ấy có thể hồi tâm chuyển ý.
“Cố Mặc đó, luôn không quên được cậu.” Ngải Niệm cố tình chuyển đề tài sang cô.
“Khi không nhắc đến anh ấy làm gì? Mình cũng đã kết hôn rồi.” Trang Noãn Thần ăn bánh ngọt, nói thật, đôi khi nhìn Hứa Mộ Giai cô thấy rất cảm động, tuy rằng cô không thể đồng tình với hành vi của cô ấy.
Ngải Niệm khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
***
Thăm bà nội xong, Trang Noãn Thần mua chút thức ăn trở về nhà, vừa vào cửa chị Hứa đã nhỏ giọng nói, “Cậu về rồi, về liền vào phòng ngủ đến giờ vẫn chưa ra, cũng không biết có phải không khỏe chỗ nào hay bị làm sao không nữa.”
Trang Noãn Thần vừa nghe, trong lòng thấp thỏm một chút, vội vàng thay giày ra, lên lầu.
Ánh sáng trong phòng ngủ mờ mờ, Giang Mạc Viễn không ở trên giường mà nằm trên sô pha, vẫn chưa thay đồ ra, trên người vẫn mặc quần tây áo sơ mi, cà vạt còn thắt chỉnh chu ở trên cổ, áo vest thì tùy ý vắt một bên, ánh sáng lan lên má anh, chiếu vào đuôi mày, cô phát hiện anh vô cùng mệt mỏi.
Trang Noãn Thần bước thật nhẹ đến gần, ngồi xuống nhìn anh, trong ngực lơ đãng phiếm đau, đưa tay dùng lực nhẹ nhất cẩn thận nới lỏng cà vạt của anh, chậm rãi rút ra, cầm cà vạt trong tay, vừa mới chuẩn bị đặt xuống, tay lại bị anh nắm lấy.
Cô sững ra một lúc, nhìn anh.
Giang Mạc Viễn không mở mắt, nhưng rõ ràng đã thức. Cô cũng không lên tiếng, cúi đầu nhìn tay anh đang chậm rãi vân vê ngón tay cô. Qua một lát anh mới mở mắt, nương theo ánh sáng màu vàng nhạt, gương mặt cô vô cùng động lòng.
“Có phải bị em đánh thức không?” Trang Noãn Thần lên tiếng, cảm thấy áy náy.
Giang Mạc Viễn nằm yên không nhúc nhích, lôi tay cô đặt lên ngực mình, “Không có, anh không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi.”
“Thời gian này anh có vẻ mệt lắm, có chuyện gì sao?” Cô nhịn không được, hỏi.
Giang Mạc Viễn lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm trầm tĩnh, giống biển cả rộng lớn, anh chưa nói gì, chỉ là nhìn cô không chớp mắt. Trang Noãn Thần không biết anh làm sao nữa, nhưng sâu trong đáy lòng cũng nổi lên dự cảm lờ mờ, hình như đã có chuyện xảy ra rồi, nhưng cô không xác định anh có thể nói cho cô nghe hay không.
Trong phòng vô cùng yên ắng, yên ắng đến có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay, quay đến khiến cô hoang mang, lên tiếng, giọng mềm mại hơn, “Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.”
Vừa muốn đứng lên, Giang Mạc Viễn lại không muốn buông tay, tay nắm tay cô càng chặt hơn, cô ngạc nhiên. Lát sau, anh mới buông tay, lại hướng về phía cô dang hai tay ra, thấp giọng nói, “Lại đây.”
Trang Noãn Thần không biết anh bị sao nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, cúi xuống ghé vào vòm ngực rộng của anh, Giang Mạc Viễn thu tay lại, ôm chặt cô vào lòng. Cô nghe được tiếng thở dài của anh trên đỉnh đầu, giọng nói hơi do dự, “Noãn Noãn, đời người rất dài, em có khi nào sinh ghét? Có khi nào rời bỏ anh hay không?”
Lời nói của anh khiến cô cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn cô, khoảng cách gần như thế làm cô nhìn thấy rõ ràng chút lo lắng nơi đáy mắt anh, “Anh đang nói gì vậy?”
“Anh là nói…” Giang Mạc Viễn đưa tay vén tóc cô, có chút đăm chiêu, “Nếu có một ngày anh hai bàn tay trắng, em còn có thể ở lại bên anh không?”
“Hai bàn tay trắng?” Trang Noãn Thần kinh ngạc hỏi lại.
“Nếu anh phá sản, không thể cho em sống trong khu biệt thự cao cấp lái siêu xe, em có ly hôn với anh không?” Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt thoáng nghiêm túc.
“Nếu thật sự có một ngày như vậy…” Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười, “Em đây sẽ nuôi anh.”
Giang Mạc Viễn ngạc nhiên, “Em nuôi anh?”
“Ừ.” Trang Noãn Thần biếng nhác, lần nữa ghé vào lòng anh, “Con người em thù dai lắm, trước kia anh làm nhiều chuyện tổn thương em như vậy, chẳng lẽ em cứ thế mà quên đi sao? Thời điểm anh hai bàn tay trắng rất tốt nha, em đây có thể ngày ngày nhốt anh trong nhà tra tấn anh ngược đãi anh, tội gì phải ly hôn với anh chứ? Em sẽ cho anh nếm thử mùi vị ngày ngày phải nhận hết tra tấn.”
Giang Mạc Viễn nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nhưng đáy mắt lại lướt qua vẻ kích động, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, nhếch môi, “Anh thế này chưa chắc em có thể nuôi nổi.”
“Cứ thử xem.” Cô biết anh tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói như vậy, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì rồi, anh không nói rõ có lẽ chưa đến lúc cũng chưa xác định, tóm lại nếu anh không muốn nói đến thì cô cũng giả khờ không hỏi, có loại đàn ông là không cần phải hỏi tận cùng truy tận gốc, lúc anh muốn nói tự nhiên sẽ nói.
Giang Mạc Viễn trong lòng xốn xang, ngực nổi lên ấm áp khó tả, mím môi cười, giọng trầm thấp yêu thương, “Anh đã từng nói với em, cho dù thực sự có ngày anh phá sản, anh cũng sẽ không thả em đi.”
“Tất nhiên rồi, con người anh nhỏ nhen như vậy, xe cho em lái còn phải thu tiền thuê, chờ đến ngày thực sự anh không có tiền em cũng sẽ làm y chang như vậy, để anh tự tay thiếu nợ em.” Trang Noãn Thần cố ý che giấu cảm động nơi đáy mắt, hắng giọng hung dữ nói.
Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, kìm lòng không được ôm cô càng chặt hơn.